Lúc hai người ăn lẩu xong, đường phố đã sáng đèn.
Ăn no tự nhiên phải tiêu thực, không ai vội vã về nhà, hai người cứ thế chậm rãi thả bước dọc theo lối đi bộ.
Bảy tám giờ tối, các tòa nhà đèn điện lập lòe, xe cộ lui tới đông đặc, người đi đường cũng chen vai chạm tay, đây đúng là khung giờ náo nhiệt nhất.
Khương Lam ôm túi trước ngực, Toan Nghê từ bên trong lộ đầu ra, một lớn một nhỏ mắt sáng lấp lánh mà nhìn cảnh phố đêm rộn rịp.
Khương Lam rất thích cảm giác được náo nhiệt vây quanh, như vậy mới có nhân khí, là sự sống mới mẻ mà suốt chừng ấy thời gian cậu chưa bao giờ cảm thụ được trong quá vãng, cảm giác ấy chỉ có xã hội nhân loại mang đến được mà thôi.
Ứng Kiệu rũ mi nhìn cậu, trong mắt anh, tiểu yêu quái quá dễ thỏa mãn.
Một cây kẹo mút, một nồi lẩu, một thế gian bình phàm náo nhiệt..
chỉ chừng ấy thôi, cậu đã thấy đủ.
Lúc Khương Lam cười rộ lên, mi mắt cong cong, con ngươi trong trẻo, phảng phất như toàn bộ phồn hoa phàm thế đã ánh cả vào đáy mắt ấy.
Hai người chầm chậm bước đi, Khương Lam không chủ động đề cập vấn đề giận dỗi tối qua, Ứng Kiệu lại muốn nói ra, thuận tiện kiểm tra xem suy đoán của mình có đúng không.
Cho nên, anh khơi chuyện trước:
"Những gì tôi nói hôm qua..
là tôi quá mức phiến diện, không nên chỉ nghe vài lời đồn thổi mà kết luận xấu về Thao Thiết."
Khương Lam hơi giật mình, chậm rãi quay đầu nhìn anh, lông mi mờ mịt nhấp nháy hai cái, sau đó khóe môi mới giương lên tạo thành hình cung nho nhỏ.
"Không sao, rốt cuộc anh cũng có biết Thao Thiết đâu.
Muốn trách thì phải trách người tung tin ấy ra mới đúng."
Phản ứng này chứng minh suy đoán của Ứng Kiệu là chính xác – tiểu yêu quái quả nhiên thích Thao Thiết.
Một tay anh cắm túi quần, thu cằm lại, lấy giọng điệu bâng quơ hỏi:
"Hình như em rất hiểu biết về Thao Thiết? Em thích cậu ta sao? Nghe nói nhiều thượng cổ đại yêu không chỉ có tín đồ nhân loại, còn có rất nhiều yêu tộc sùng bái đi theo."
Đương nhiên hiểu biết, còn hiểu rất rõ là đằng khác, rốt cuộc chính cậu là Thao Thiết mà.
Khương Lam trong lòng đắc ý nghĩ, ngoài miệng lại bảo:
"Thật ra cũng không hiểu biết gì nhiều, chỉ là từng vô tình nghe người ta nói.
Thao Thiết thật ra không hung tàn thô bạo như lời đồn, ngược lại còn hiền lành dễ hòa đồng.
Hơn nữa..
hơn nữa Thao Thiết cường đại như vậy, có người thích ảnh..
hình như cũng bình thường mà?"
Cậu còn tưởng khen nhiều thêm vài câu, nhưng tự mình khen mình rốt cuộc cũng có chút xấu hổ, nghẹn nghẹn ra được vài câu ca ngợi, Khương Lam nhấp môi, ngượng ngùng không nói tiếp, nhìn kỹ còn thấy được gương mặt chút ửng hồng.
Ứng Kiệu cũng chú ý tới gò má phơn phớt của cậu, lại tưởng đây là phản ứng của fan khi nhắc tới thần tượng mình sùng bái, kích động quá mức.
Anh rũ mắt nhìn tiểu yêu quái, vì cậu đơn thuần mà vui sướng, cũng vì cậu dễ lừa như thế mà lo lắng.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, thượng cổ hung thú Thao Thiết, sao có thể hiền lành hòa đồng?
Ứng Kiệu tuy rằng chưa từng tiếp xúc với Thao Thiết, nhưng ác danh của Tứ Hung thật sự như sấm bên tai.
Thời thượng cổ, còn chưa có sự phân biệt giữa người và thần, khi đó nhân tộc yếu ớt, thần – yêu vẫn còn là chúa tể mảnh đất này.
Mà trong mắt nhân tộc thượng cổ, thần – yêu được gọi chung là Vu Thần.
Vu Thần cường đại mà ngang ngược, quy tắc duy nhất họ tuân theo là cá lớn nuốt cá bé.
Bởi vậy giữa các Vu Thần thường xuyên xảy ra tranh đấu, kết cục không phải ngươi chết chính là ta mất mạng.
Còn nhân tộc và các Vu Thần nhỏ yếu khác, trong mắt những Vu Thần mạnh mẽ, là con kiến, cũng là thức ăn.
"Tứ Hung", lại càng phát huy nhuần nhuyễn quy tắc đó.
Đến nỗi không chỉ nhân tộc, ngay cả những Vu Thần thực lực yếu kém, nghe danh Tứ Hung cũng phải biến sắc.
Trong số "Tứ Hung", kẻ gieo rắc nỗi sợ lớn nhất có lẽ chính là Thao Thiết.
Thao Thiết hung tính khó thu, còn có năng lực cắn nuốt vạn vật trời sinh.
Trừ những kẻ hắn đánh không lại ra, nhân tộc hoặc Vu Thần khác đều là lương thực dự trữ của hắn.
Đây cũng là lý do vì sao đã mấy ngàn năm trôi qua, ác danh của Thao Thiết vẫn còn tồn tại.
Phàm là đại yêu biết đến đoạn lịch sử thượng cổ ấy, đều sẽ không tin tưởng Thao Thiết có thể cải tà quy chính.
Ứng Kiệu thậm chí còn đoán, Thao Thiết gia nhập Tổ Đặc Vụ cũng là do bị tình thế ép bức, phải làm bộ làm dáng một chút.
Hiện giờ chúng thần ngã xuống, thời đại của Vu Thần đã hạ màn từ lâu.
Các đại yêu may mắn còn tồn tại, mặc kệ lập trường ra sao, kẻ nào mà không rụt đuôi thu mình làm yêu trong khi Thiên Đạo đang như hổ rình mồi theo dõi?
Thao Thiết hướng thiện, chỉ là ngụy trang mà thôi.
Nhưng tiểu yêu quái lại tin.
Ứng Kiệu thở dài một tiếng, đối diện đôi mắt trong suốt nghiêm túc của cậu, nhớ tới những gì trong sách viết, rốt cuộc không dám không phản bác.
Châm chước một lát, anh đổi sang một cách nói uyển chuyển hơn:
"Có thần tượng sùng bái là chuyện tốt, nhưng nhân tộc cũng có câu 'Con người không ai hoàn mỹ', yêu tộc cũng giống thế.
Em nên tìm nhiều tấm gương để học tập hơn, lọc lấy tinh hoa, loại bỏ cặn bã, mới có thể không ngừng tiến bộ được."
Khương Lam bị anh nói đến sửng sốt, nhíu mi nghiêm túc tự hỏi, cảm thấy cũng có lý.
Nhưng ngoại trừ đại ca và tứ ca, hình như chẳng có đại yêu nào cậu đặc biệt sùng bái cả.
Ứng Kiệu thấy bộ dáng nhíu mi suy tư của cậu, khóe môi không kiềm được nhếch lên, từng bước dẫn dụ:
"Ngoại trừ Thao Thiết, em còn tấm gương nào khác để học tập sao?"
Khương Lam thành thật lắc đầu:
"Không ạ."
Ứng Kiệu lại nói:
"Vậy để tôi đề cử một vị cho em."
Khương Lam nghiêm túc nhìn anh:
"Ai nha?"
"Ứng Long."
Giọng Ứng Kiệu không dấu được tự đắc:
"Ứng Long là thiên thần hạ giới, lại là thần thú mang điềm lành, điểm đáng giá học tập không thua kém gì Thao Thiết."
"..."
Biểu cảm trên gương mặt Khương Lam đầy quái dị, chần chờ một chút, mới dè dặt mở miệng:
"Em nghe nói..
hiện giờ tộc Ứng Long..
chỉ còn duy nhất một con Ứng Long.."
Ứng Kiệu gật đầu:
"Trên trời dưới đất, chỉ có một vị đó thôi."
Khương Lam lên tiếng:
"Em còn nghe nói, Ứng Long này..
tính tình rất xấu, hay soi mói kiếm chuyện, còn luôn đùn việc cho cấp dưới.."
Những lời còn lại dần dần nhỏ lại, cuối cùng bị cậu nuốt xuống khi nhìn thấy mặt Ứng Kiệu ngày càng đen.
Cái này, thật ra là nghe từ chính tứ ca Bệ Ngạn.
Có một năm, Bằng Thành – một thành phố ven biển xảy ra chuyện lớn, hai con ác giao che dấu thiên cơ, kháng được thiên kiếp, hóa rồng thành công, nấp trong biển gây sóng gió, dẫn phát gió lốc và sóng thần.
Ứng Long và Bệ Ngạn đều là long tộc, cho nên cùng đi Bằng Thành bắt giữ hai con ác long bình ổn tai họa lần này.
Hai người kết thù ngay trên đường đến Bằng Thành chấp hành nhiệm vụ..