Khương Lam mở to mắt, nội tâm tràn đầy cự tuyệt.
Cậu sao lại quên mất chuyện quan trọng như thế cơ chứ, sếp Ứng Kiệu cũng là người của Tổ Đặc Vụ a!
Ánh mắt cậu nhìn Trần Họa lúc này đã biến thành ánh mắt nhìn đối thủ cạnh tranh.
Trần Họa = giành công trạng + cướp tiền thưởng.
Trần Họa: ?
Nhìn tui làm gì.
Tui cũng không muốn đi cảm ơn.
Ứng Kiệu hoàn toàn không nhận ra biểu cảm tràn ngập mâu thuẫn của hai người, anh nở nụ cười nhưng trong mắt tràn đầy uy hiếp nói với Trần Họa:
"Sếp, không phải anh bảo mấy ngày nay rất nhàn sao? Không bằng chúng ta giúp đỡ Khương Lam một chút."
Trần Họa: "..."
Hắn rất muốn rống to một phen tui có rảnh hay không trong lòng ông chẳng phải biết rõ nhất sao?
Nhưng hắn không dám.
Cu li hèn mọn chỉ dám tức giận một giây, sau đó lập tức lộ ra nụ cười nghiệp vụ quen thuộc:
"Tốt thôi, vậy đi xem."
Ứng Kiệu nhìn Khương Lam, cười chân thành hơn trước rất nhiều:
"Đi nào, vừa lúc có thể nhờ xe của sếp."
Khương Lam: "..."
Khương Lam ngập ngần muốn nói, nhưng lại thật sự không biết tìm lí do gì để từ chối, nghẹn đến mức mặt mày đỏ bừng, cuối cùng đành hấp hối giãy dụa:
"Có phiền hai người quá không? Hơn nữa em cũng chưa mua phù."
"Không phiền."
Dưới cái nhìn tử vong của Ứng Kiệu, Trần Họa lanh mồm lanh miệng nói:
"Vừa lúc đã lâu tôi chưa nhận nhiệm vụ nào."
Ứng Kiệu lên tiếng:
"Phù cũng không cần mua, sếp anh biết vẽ bùa."
Ánh mắt nhìn Trần Họa của Khương Lam tức khắc trở nên u oán: Một ông sếp vì sao lại rảnh rỗi như vậy, còn cái gì cũng biết làm?
Trần Họa u oán nhìn lại cậu.
Tui có muốn đâu, đều là bị ép.
Hai người chẳng ai hiểu được ý ngầm trong mắt đối phương, đồng thời xoay đi chỗ khác.
Cuối cùng Khương Lam vẫn cùng Ứng Kiệu lên xe.
Trần Họa là 'sếp', Ứng Kiệu tự nhiên phải nhận vai tài xế.
Khương Lam được yêu cầu ngồi ở ghế phụ, Ứng Kiệu đưa ra lí do:
"Sếp tôi thích ngồi một mình, không muốn người khác quấy rầy."
Khương Lam không hiểu quy tắc ngầm nơi công sở, Ứng Kiệu nói sao tin vậy, chỉ là lên xe rồi, trong lòng cậu càng thêm đau xót kịch liệt cho số tiền thưởng vừa đến tay lại bay mất.
Cuối cùng đành nỗ lực thôi miên bản thân, hiện giờ mình không thiếu tiền không thiếu tiền không thiếu tiền.
Mình không đau lòng chút nào!
Lúc này mới bình thường trở lại.
* * *
Ba người đi mua giấy vàng và chu sa trước, sau đó mới cùng đến nhà Tiết Mông.
Trên đường đi, Khương Lam kể hết sự việc về loài nấm lạ, Trần Họa vốn dĩ bị bắt tăng ca còn đang nhăn nhó, kết quả nghe Khương Lam nói xong, lòng hiếu kỳ của hắn lại bị gợi lên.
Sống nhiều năm như vậy, hắn chưa từng thấy nấm thành tinh.
Ứng Kiệu thì như đang suy tư gì đó, anh hỏi:
"Nấm có hình dạng giống một cái dù màu đỏ?"
Khương Lam gật đầu:
"Anh biết đó là gì sao?"
Ứng Kiệu đáp:
"Tôi từng nghe một người bạn nói, có một loại nấm tên là Hồng Quỷ Tán, trời sinh có thể hấp dẫn oan hồn."
Đây vẫn là chuyện lúc trước Canh Thần kể lại cho anh.
Hồng Quỷ Tán thường sinh trưởng ở nơi nhiều âm khí, bởi vì hình dạng rất giống dù đỏ nên sẽ hấp dẫn oan hồn có oán khí, Hồng Quỷ Tán có thể hấp thu oán khí biến thành lực lượng của mình, nơi nào oán khí càng nhiều, Hồng Quỷ Tán sinh trưởng càng tốt.
Nhưng cũng bởi vì nó chỉ sống ở nơi nhiều oán khí, cho nên rất khó tồn tại lâu dài.
Một khi có kỳ nhân dị sĩ thanh lọc hết oán khí, Hồng Quỷ Tán cũng sẽ biến mất.
Canh Thần vốn không phải dạng người dễ ngồi yên, toàn bộ vùng đất phương nam đều bị hắn dạo qua hết một lần, lại không có ai để tâm sự kỳ văn dị sự từng gặp qua, cứ thế nghẹn một bụng chuyện về kể cho anh nghe.
Nhưng đây đã là chuyện từ rất xa xưa rồi, không nghĩ tới hiện giờ vẫn còn loại tà vật như Hồng Quỷ Tán tồn tại.
Khương Lam trước đây chưa từng nghe tên Hồng Quỷ Tán, trọng điểm của cậu đặt ở chỗ 'oan hồn'.
Trong xã hội hiện đại, những thứ như oan hồn lệ quỷ thật ra không nhiều như trước.
Bằng không người tu hành của Đặc Quản Cục cách vách cũng không rảnh rỗi đến mức chạy đến cướp công trạng của Yêu Quản Cục.
Bình thường, chỉ những oan hồn có oán khí cực đại trước khi chết lại gặp phải thiên thời địa lợi mới có thể trú chân nơi dương thế.
Nhưng Trần Nhược Mai rõ ràng chết bởi sự cố ngoài ý muốn, oán khí lớn như vậy từ đâu ra?
Khương Lam nhíu mi trầm ngâm, chợt nghĩ đến Tiết Mông gặp tai bay vạ gió.
Cậu còn nhớ Tiết Mông từng kể, lúc ấy hắn chỉ đi ngang qua cống nước nơi xảy ra vụ án, nghe người ta trò chuyện một chút, sau đó thuận miệng hỏi một câu:
"Vậy người khách làng chơi kia đã bị bắt chưa?"
Bào tử Hồng Quỷ Tán muốn ký sinh vào người nhất định phải có điều kiện, cho nên mỗi ngày có nhiều người qua lại cống nước ở khu Hồng Cảnh như vậy nhưng chỉ có một phần nhỏ nhiễm bệnh.
Hiện giờ người bị ký sinh hiển nhiên đã thỏa mãn điều kiện nào đó, kết hợp thêm trường hợp của Tiết Mông, Khương Lam suy đoán người bị ký sinh hẳn đều là những người truyền lời đồn hoặc thảo luận bậy bạ về Trần Nhược Mai.
─Việc Trần Nhược Mai làm gái rất có khả năng chỉ là tin vịt.
Thật ra cẩn thận tự hỏi một chút liền biết, chuyện này vốn dĩ không có bằng chứng thực tế nào chứng minh cả.
Lúc đầu, Khương Lam nhìn thấy báo chí đưa tin không hề nói Trần Nhược Mai là gái ngành, công việc của cô chỉ là nhân viên phục vụ quán bar mà thôi, có thể thấy được thân phận này cũng là chân thật.
Tên quán bar Khương Lam cũng nhớ rõ, cậu từng kiểm tra rồi, là một quán bar chính quy.
Mà những người bị ký sinh Khương Lam gặp được, đều thề son thề sắt khẳng định Trần Nhược Mai là gái bán dâm.
Ngay cả Tiết Mông cũng không ngoại lệ.
Hắn không nói thẳng, nhưng lại dùng từ 'khách làng chơi', cũng thành gián tiếp thừa nhận thân phận Trần Nhược Mai chính là như thế nên cũng bị ký sinh, nhưng vì hắn không có ý công kích Trần Nhược Mai, không bị Hồng Quỷ Tán dụ dỗ nói ra ác ngữ, càng lún càng sâu.
Đương nhiên, những điều này trước mắt chỉ là suy đoán của Khương Lam, có vài điểm mấu chốt còn phải chờ chứng thực đã.
* * *
Tiết Mông nhận được tin nhắn của Khương Lam, đã đứng chờ trước cửa khu nhà mình từ lâu.
Từ khi Khương Lam nói trong yết hầu hắn mọc nấm, Tiết Mông bỗng cảm thấy khắp toàn thân chỗ nào cũng khó chịu, không chỉ muốn ho khan liên tục, đôi khi còn cảm thấy hít thở không thông.
Chỉ đứng chờ Khương Lam một lúc mà hắn đã lo âu xoay một trăm tám mươi vòng ở đây.
Rốt cuộc nhìn thấy Khương Lam từ trên xe xuống, hốc mắt hắn rưng rưng nước:
"Ba đẻ của con, rốt cuộc ba cũng tới rồi!"
Ứng Kiệu câm lặng nhìn hắn một cái, không nói gì.
Trần Họa "A nha" rõ lớn, cười hì hì:
"Khương Lam, con trai cậu lớn tướng như vậy rồi sao?"
Khương Lam: "...".