Ngoài động phủ là cửa chính đơn giản, nhưng sau khi mở ra, bên trong lại có động thiên khác.
Phảng phất mở ra thế giới mới sau cửa chính, đi đến một cái địa phương khác.
Tại tu chân giới, địa phương dạng này được xưng là —— tiểu thế giới.
Chỉ có tu vi đạt đến Độ Kiếp kỳ, đạt tới cái cảnh giới đủ để khai thiên lập địa, mới có thể mở ra.
Trong này tràn ngập linh khí, nhiều hơn bên ngoài gấp mấy lần, cực kỳ tinh thuần.
Cũng bởi vậy, sinh ra vô số thiên tài địa bảo.
Khi tu sĩ chết đi hoặc phi thăng, tiểu thế giới bọn họ tạo ra sẽ rơi xuống.
Đến thời gian nhất định, trở thành thế giới vô chủ, mới có thể mở ra lần thứ hai, trở thành bí cảnh đông đảo đệ tử tìm kiếm.
Nơi này là bí cảnh của riêng Trầm Thanh Từ, cũng chính là tiểu thế giới.
Khác biệt với bên ngoài có tuyết ngập trắng xóa, tản ra cao ngạo thanh lãnh.
Tại bên trong thế giới nhỏ này, là một mảnh vũ trụ mênh mông.
Cô ngẩng đầu, vô số chấm nhỏ che kín bầu trời, ánh sáng yếu ớt chiếu xuống.
Dưới chân cỏ mọc lan tràn tới nơi ánh mắt người không thể nhìn tới, tầng tầng lớp lớp.
Những ngọn cỏ theo gió lay động như sóng cuộn nhè nhẹ, tản ra khí tức thanh đạm.
Trên người Trầm Thanh Từ ngoại trừ khí tức băng sương, còn nhiễm phải một mùi vị nhàn nhạt.
Thì ra chính là cái này a...!
Trầm Thanh Từ đem Thiên Thu thả ra, tùy ý cô đặt chân vào thế giới của mình.
Trong thế giới của hắn, một bóng người xông vào.
Đôi chân trần dẵm lên đám cỏ mềm mại, càng nổi bật lên cổ chân trắng nõn.
Ánh trăng chiếu xuống, tóc cô bị cơn gió thổi qua, từng cơn từng cơn bay bay nhẹ nhàng.
Dạng tĩnh mịch tốt đẹp như thế này, cả thế giới chỉ có một mình.
Trách không được hắn sẽ bế quan cả ngàn năm.
Cách đó không xa, một đại thụ to lớn mọc lên như sắp chạm trời, xung quanh vô số dây leo trùng điệp quấn quanh, bò đầy thân cây, mở ra đóa hoa diễm lệ nhất.
Lúc này cánh hoa run rẩy mở ra, tản mát một cỗ mùi vị thanh ngọt.
Thiên Thu đến gần mấy bước.
Một trận gió thổi tới, những cánh hoa mở ra đều bị thổi rơi.
Mưa hoa đầy trời hướng về phương hướng Thiên Thu mà đến.
Thiên Thu nhẹ ngẩng đầu, cánh hoa nhao nhao rơi xuống.
Nàng quay đầu lại, tựa hồ là muốn tìm một bóng người.
Trầm Thanh Từ chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng Thiên Thu.
Hắn cũng không biết vì sao, bản thân sẽ giống như bị mê hoặc mà tới phía sau cô.
Trong chớp mắt nhìn cô quay lại ấy, trong lòng chấn động, vô ý thức lui ra phía sau một bước, muốn nói gì đó.
Hắn hơi hé miệng, cánh hoa mang theo hương khí chút xuống.
Thiên Thu nhìn cánh hoa rơi ở trên người hắn.
Hắn một thân bạch y, ánh mắt thanh lãnh.
Cánh hoa đỏ rực rơi trên vai, gương mặt lạnh lùng, dạng đối lập tương phản như vậy, càng nổi bật vẻ đẹp không giống người.
Tầm mắt Thiên Thu dừng lại.
Trầm Thanh Từ có chút nghi hoặc, nhìn qua cô.
Hắn tựa hồ thấy được trong mắt cô phát ra ánh sáng lập lòe, càng thêm nồng đậm.
Thiên Thu chợt nở nụ cười, nhìn qua đôi mắt hắn, chân trần đi từng bước một tới, càng ngày càng gần...!
Hắn theo bản năng lùi lại, ý thức được không ổn.
Nhưng mà dưới chân lại không nghe sai khiến, giống như là bị mê hoặc, hi vọng cô lại tới gần một chút.
Thiên Thu rốt cục đứng lại trước mặt Trầm Thanh Từ, nhìn qua bộ dáng hắn lúc này.
Cô vẫy vẫy tay, "Lại đây một chút."
Trầm Thanh Từ không nhúc nhích.
"Lại đây." Cô tiếp tục nhàn nhạt nói: "Ta không muốn dùng sức mạnh."
Nói muốn dùng đến sức mạnh với Sương Hoa Đạo Quân, cô sợ là người đầu tiên, còn nói đến đúng lý hợp tình như vậy.
Trầm Thanh Từ mím môi, có chút do dự, trước cái nhìn soi mói của Thiên Thu.
Cuối cùng, vẫn là bước ra một bước.
.....................................................................!
#Thực sự tại hạ rất là lười:.