Đường Ngọc: Em nguyện ý mang tiểu khả ái không ai muốn về nhà, cùng hắn cả một đời sao?
·
Một cỗ Rolls-Royce Phantom dừng sát phía ngoài trường học.
Cửa xe mở ra, một đôi chân dài đeo giày da boot dẫn đầu, làm sự chú ý của học sinh xung quanh đều tập chung lại đây.
Dù chưa nhìn thấy người, nhưng không ít nữ sinh hét lên, phá lệ kích động.
"Nam thần! Nam thần đại nhân cuối cùng cũng xuất hiện!"
Sau đó, người bên trong xe Rolls-Royce Phantom xuất hiện.
Một đầu tóc đen ngắn soái khí, con ngươi màu hổ phách dưới ánh mặt trời lấp lánh vụn sáng rực rỡ.
Dáng người thẳng tắp, toàn thân tản ra một cỗ khí chất lười biếng, giống như con báo săn ưu mỹ nhất.
"Nam thần đại nhân thật soái!"
"A a a trước kia tôi cũng chỉ là nghe nói, hiện tại rốt cục gặp được, tôi muốn làm fan cuồng của nam thần!"
Các nữ sinh ở cách đó không xa vụng trộm hét lên.
Cái gọi là nam thần, chính là bản thân Thiên Thu.
Lần này thân phận cô có chút đặc thù.
Nữ phẫn nam trang, là nam thần học đường được mọi người tán dương.
Thiên Thu nhìn lướt qua đám người xung quanh một chút.
Không ít ánh mắt đều dừng trên người cô, rất nhanh lại dời đi, làm bộ không trông thấy.
Cô còn nhìn thấy có người lấy điện thoại, muốn chụp ảnh.
Ồ, chụp trộm.
Ta thích.
Bởi vì thiết lập của nam thần là trầm mặc ít nói, chưa bao giờ cùng tiếp xúc nhiều cùng người khác.
Thiên Thu vui vẻ tiến lên phối hợp, có chút nghiêng mặt, ánh nắng chiếu tới có cảm giác một vẻ đẹp mông lung.
Cô còn chuẩn bị bộ dáng cùng tài xế nói chuyện, một tay khoác lên trần xe, khẽ dựa lên, khóe môi khơi gợi lên một nụ cười.
Nữ sinh chụp trộm cách đó không xa nhấn nút.
Cô nàng quên đóng thanh âm lại, phát ra tiếng động làm mọi người chú ý.
"Răng rắc!"
Tiểu nữ sinh lập tức hoảng loạn, muốn cất điện thoại di động.
"Thật xin lỗi nam thần đại nhân, thật ra vừa rồi chỉ là em muốn tự chụp mà thôi..."
Cô cuống quít giải thích.
Bởi vì trước nay nam thần không thích bị người khác chụp ảnh, mỗi lần phát hiện, đều sẽ cưỡng chế đối phương xóa bỏ ảnh chụp.
Không chút nương tay như vậy, khiến cho không ít fans hâm mộ vừa yêu vừa sợ.
Thiên Thu khẽ ngước mắt, đôi con ngươi màu hổ phách nhìn tới, mang theo ý cười.
Ngữ khí Thiên Thu thờ ơ, tiếng nói mát lạnh: "Không sao, chụp thêm mấy tấm, chụp càng đẹp mắt tôi càng cao hứng."
Ánh nắng lặng lẽ chiếu xuống.
Âm thanh vừa mới tan đi, khóe môi khơi gợi lên ý cười nhạt nhẽo.
Thần thái như vậy, lại phối hợp với khí chất ôn hòa lười biếng, khiến cho nữ sinh hoảng hốt cho rằng thiên sứ hạ phàm.
Ma ma, mau nhìn, đây là thiên sứ!
Nữ sinh cảm động đến nỗi muốn khóc: "Ô ô ô cám ơn anh...!Như vậy em, như vậy em có thể lại chụp thêm mấy tấm không?"
Có tiện nghi mà không chiếm chính là ngu xuẩn!
Phải biết rằng dù chỉ là một tấm ảnh chụp trộm nam thần, liền tính là tấm ảnh đen trắng mờ mờ, đều có người thu mua với giá cao.
.
Được tại * T R U M T R U Y E N . *
"Đương nhiên là có thể." Ngữ khí Thiên Thu càng ôn hòa.
Nữ sinh răng rắc răng rắc chụp thêm mấy tấm.
Những nữ sinh khác thấy thế, cũng bắt đầu càn rỡ, điên cuồng chụp ảnh.
Thiên Thu một tay đút túi cả quãng đường, phất tay ra hiệu.
Một đoạn đường ngắn ngủi, bị cô làm như minh tinh đi trên thảm đỏ.
Thiên Thu mới vừa đi vào trường học.
Bỗng nhiên liền nghe được có người hô: "Trời ạ, giáo bá lại tới!"
"Đoán chừng lại là muốn tới thu phí bảo hộ!"
"Hắn trắng trợn như vậy, trường học đều mặc kệ không quản hắn sao?"
"Ai dám quản hắn, hắn không muốn sống tới nỗi dọa chặt tay hiệu trưởng đó, chạy mau!"
Những người ban đầu còn tụ tập bên cạnh Thiên Thu, nhao nhao chạy đi như chim thú tan tác.
Thiên Thu: "..."
Cô ngước mắt nhìn tới.
Một đám người đi đến trước mặt cô, đem cô vây lại.
Đầu lĩnh là một thiếu niên tiến lên một bước, dừng lại trước mắt cô.
Dung mạo thiếu niên cực kỳ tinh xảo, ngũ quan thâm thúy, mũi cao thẳng, cánh môi cong cong, thần sắc một bộ càn rỡ.
Trên cổ hắn, một hình xăm mạn thù sa hoa quấn quanh, cả người lộ ra mười phần khí chất yêu dị xen lẫn vô lại.
Hắn vươn tay về phía Thiên Thu: "Bạn học, có phải nên giao phí bảo hộ hôm hay?"
Thiên Thu: "..."
Lần này tiểu ca ca vừa ra trận cũng rất phách lối nha.
......................!
#Ban chiều ta có đăng chương nhưng do wattpad bị lỗi nên phải edit lại từ đầu luôn í (*꒦ິ꒳꒦ີ)
#Giáo bá ở đây là trùm trường nhé, ta để nguyên văn vì tiểu ca ca rất đáng yêu, không nỡ để từ trùm trường, quá mất hình tượng ('^'o)=3.