"Cảm ơn lão sư." Thiên Thu xoay người rời khỏi.
Nam sinh bị đau bụng thật sự, đối với cái này biểu thị: "..."
Có một câu CMN không biết có nên nói hay không!
"Lão sư, cái kia, em..." Tiểu nam sinh nhấc tay run rẩy muốn xoát cảm giác tồn tại.
Lão sư lạnh lùng liếc tới, từ gió xuân ấm áp khôi phục thành lãnh khốc vô tình.
"Em cái gì mà em, ngồi xuống! Như thế nào còn nhiều chuyện hơn cả con gái nữa!"
Nam sinh: "..."
Lại nói như vậy, nhưng nam thần cũng là nam mà!
Cùng là con trai, vì sao lão sư bất công như vậy?!
...!
Thiên Thu cũng không đi tới phòng y tế.
Cô theo định vị mà Vinh Diệu cung cấp, tìm được vị trí Đường Ngọc.
Ở hệ tài chính, sát vách hệ ngoại ngữ.
Cô đi tới cửa sổ bên hành lang, liếc nhìn một vòng.
Nhìn một cái liền thấy bóng dáng Đường Ngọc.
Nhưng không có cái gọi là tâm linh hưởng ứng ở đây.
Những học sinh khác đều đang làm bài tập, hết sức nghiêm túc.
Chỉ có hắn, ngồi ở vị trí hàng đầu tiên, cũng hết sức nghiêm túc.
—— nghiêm túc nằm ngủ.
Thiên Thu khoanh tay trước ngực, tầm mắt rơi trên người hắn.
Hai cánh tay Đường Ngọc vòng qua đầu, nghiêng mặt nằm sấp trên bàn.
Cái cổ thon dài trắng nõn lộ ra, dưới ánh mặt trời lên ánh sáng lấp lánh, một đóa mạn thù sa hoa đặc biệt dễ thấy.
Thiên Thu xoa tay một cái, theo dõi theo dõi vị trí cái cổ hắn.
Ừm...!
Muốn thử cắn một cái.
Đường Ngọc mở mắt, đôi mắt mang theo mông lung mang theo sương mù mờ mịt như chú mèo con.
Tầm mắt hắn đối diện với hành lang, thấy được được bóng người đang chăm chú nhìn về phía mình.
Ánh mắt Đường Ngọc biến đổi, trở nên thập phần cảnh giác.
Mèo con biến thành mèo hoang.
Hắn nhìn thấy Thiên Thu hướng vươn ngón tay thon dài trắng nõn, ngoắc ngoắc một cái.
"Lại đây." Khẩu hình Thiên Thu hết sức rõ ràng.
Biểu tình Đường Ngọc càng thêm không xong.
Loại cảm giác triệu hoán thú cưng là sao chứ.
Đầu óc tên nam thần này sẽ không bị cửa kẹp, thật sự cho rằng hắn sẽ ngoan ngoãn đi đến?
Nằm mơ đi!
Hắn khinh thường hừ nhẹ, ngã đầu chuẩn bị ngủ tiếp.
Đường Ngọc cảm giác được tầm mắt vẫn như cũ dừng lại trên người mình, chậm chạp không tiêu tan, lại nhịn không được mở bừng mắt.
Đối phương vẫn đứng ở cửa, giống như đoán trước được hắn sẽ mở mắt.
"Lại đây." Cô giương lên cái cằm.
"..."
Đường Ngọc xoa xoa đầu tóc chính mình, có chút bực bội.
Cái tên nam thần này thực sự quá tà môn.
Trước kia hắn không chú ý tới tên này, bởi trong mắt hắn, tất cả mọi người đều là rác rưởi.
Hiện tại rác rưởi chói mắt nhất tìm tới cửa, thật sự coi hắn sẽ không làm gì đúng không?
Đường Ngọc đứng dậy, đạp ghế một cái, phát ra tiếng vang lớn.
Lão sư bất mãn quát lớn: "Bạn học Đường Ngọc, cậu bình thường đi học chỉ ngủ coi như xong, hiện tại quấy rầy những học sinh khác học tập, là có ý gì?"
Những người khác cũng đều cau mày khó chịu.
Đường Ngọc lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, "Thầy muốn chết, thì cứ nói thêm vài câu."
"Cậu...!Cậu đừng tưởng trong nhà có mấy đồng tiền, thì có thể muốn làm gì thì làm!" Lão sư phẫn nộ nói.
"Xin lỗi, có tiền chính là có thể muốn làm gì thì làm.".
truyện tiên hiệp hay
Hắn hừ lạnh một tiếng, đem cái bàn đạp lăn ra xa, tiện thể bẻ gãy luôn một cái chân bàn.
Động tác lưu loát, giống như vừa tách chân con gà hầm, mà không phải cái bàn.
Toàn bộ phòng học lâm vào yên tĩnh, hiển nhiên đều bị hắn dọa sợ chết khiếp rồi.
Thiết bị nơi này, đều là loại tốt nhất trong nước.
Cái bàn nhìn thế nhưng chính là gỗ quý báu hàng thật giá thật, làm sao có thể dễ dàng bị bẻ gãy như vậy!?
Lão sư dọa chạy tới phía xa.
Những học sinh khác cũng run rẩy thành một đoàn, cái này tên Đường Ngọc này lại đang muốn nổi điên sao?!
Bọn họ còn tưởng rằng Đường Ngọc thật sự muốn động thủ với lão sư.
Lại không nghĩ tới hắn khí thế hùng hổ đi vòng qua bục giảng về phía cửa.
Thẳng đến vị trí chỗ Thiên Thu!.