[Yêu Quái Kỳ Đàm] Chi Hồ Ly Đón Dâu

Cự mãng trong TV chậm rãi bò sát, bỗng nhiên nó cắn con mồi, thả ra nọc độc, ở thời khắc con mồi ngất, đem nó từng ngụm từng ngụm nuốt vào.

Mỗi lần xem Discovery Channel đều nghĩ đây là phim nhựa cấp hạn chế. Ngôn Thâm mị mắt thấy cự mãng thong thả bò sát, tiêu hóa thức ăn của nó.

Có thể thấy rõ ràng con mồi trong bụng cự mãng, còn sống, kháng cự yếu ớt.

Thực sự là hình ảnh tàn nhẫn lại dữ tợn.

Cự mãng tiêu hóa xong, trở lại trên cây, chăm chú quấn quít lấy cành cây, phảng phất như cư cao lâm hạ lạnh lẽo. Ngôn Thâm nhìn một màn này, cảm thấy rung động nói: “Thật là lãnh đạm.”

Hồ ly lườm cậu một cái, y nói: [Lời vô ích! Chẳng lẽ nên vì thức ăn mà làm tang lễ sao!?]

“Ngươi nói đúng, ta chỉ là vì thức ăn của nó cảm thán mà thôi.” Ngôn Thâm nói. Tiếp tục trầm mặc, tiết mục không hề quay chụp cự mãng, chuyển tới trên người cá sấu lưỡng cư.

Đồng hồ báo đến mười một giờ rưỡi, Ngôn Thâm tắt TV, quyết định trở về phòng nghỉ ngơi. Trong phòng chỉ còn lại có hai người cậu cùng hồ ly, Lục Nhân đi công tác một tuần lễ, tuần sau mới về.

[Quỷ thích khóc không ở nhà, cái nhà này chính là của ta!] Hồ ly ở phòng khách cười to, Lục Nhân không ở nhà, y là có thể ở chỗ này tự do ra vào.

“Đừng chơi đến quá muộn.” Ngôn Thâm bên cạnh vừa nói, không ngăn lại hồ ly, “Còn có, chớ đem nhà quậy loạn.” Khó được phóng túng.

[Biết rồi! Dong dài.]

“Ngủ ngon.”

[Ngủ ngon.]

Ngôn Thâm tự mình quay về đi ngủ.

Trước khi ngủ, trước đem tập vở lớp ngày mai bỏ vào túi sách, kiểm tra bài tập phải nộp. Tất cả thỏa đáng, mới tắt đèn.

Tắt đèn trong nháy mắt, ngoài cửa sổ hình như có vật gì đó, chợt lóe lên.

Ngôn Thâm dán mặt lên thủy tinh, tập trung xem xét. Thế nhưng, ngoài cửa sổ cái gì cũng không có.

Cậu trở lại trên giường, để lại một chút khoảng trống cho hồ ly, sau đó ngủ.

Ngày mai còn phải đến trường đó.

Nhưng mà, nửa đêm, Ngôn Thâm mạnh giật mình tỉnh giấc. Cậu ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía, hồ ly lại nằm ở bên cạnh cậu, an an ổn ổn ngủ.

Xem y an ổn như thế, cậu cũng yên tâm nằm xuống.

Nhưng mà mới vừa ác mộng, lòng còn sợ hãi, hít sâu, điều tiết khí tức.

Nằm mơ như vậy, tuy rằng đã quên nội dung, nhưng biết đó là một giấc mơ. Cậu nhìn chằm chằm trần nhà, không dám ngủ nữa, dự định tỉnh đến hừng đông.

[Ngươi không ngủ?] Hồ ly tỉnh. Ngôn Thâm và hồ ly cảm ứng, khiến y cũng từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại.

“Ta ngủ no rồi.” Ngôn Thâm nói, xoa lông y.

[Gặp ác mộng?] Hồ ly khẳng định hỏi.

“Ngủ ngon.” Ngôn Thâm không trả lời, bắt y ngủ sớm một chút.

[Ngủ ngon.] Hồ ly rất mệt, cũng không muốn biết. Qua quýt ứng tiếng, sau đó ngủ.

Ngôn Thâm đứng lên, mở sách giáo khoa, ngoài cửa sổ phút chốc xuất hiện một mãng xà khổng lồ như trong sông Amazon, cách thủy tinh một khoảng nhỏ.

Nó phun ra cái lưỡi, đuôi phát âm thanh tê tê, ánh mắt tà mị thẳng tắp nhìn chằm chằm Ngôn Thâm.

Lúc này, cậu biết con mồi bị xà để mắt tới, có bao nhiêu gian nan.

Sách trên bàn cậu loạt xoạt mở ra, văn tự hóa thành mực, từ sách chạy đến, hình thành màu đại xà màu đen đẹp như cự mãng to lớn ngoài cửa sổ.

Trên thực tế đại xà màu đen, cũng chính là văn tự yêu quái Ngôn Thâm trước đã từng trợ giúp, đối Ngôn Thâm nói: [Chúng ta là tới tìm ngươi giúp một tay.]

Giúp đỡ?

Ngôn Thâm châm chước lời của cô ta, tự nhận không có năng lực giúp đỡ cô ta.

[Ầm ầm ĩ ĩ, cẩn thận ta ăn ngươi!] Hồ ly bị âm thanh đánh thức, tâm tình cực kỳ không thoải mái, nhe răng trợn mắt, lập tức sẽ nhào tới cô ta.

“Hồ ly, đừng làm rộn, cô ta là khách nhân của ta.” Ngôn Thâm tiến lên trấn an y, để y an ổn nằm trên chân của mình, từng chút từng chút thuận mao y, để nó thoải mái ngủ.

Văn tự yêu quái vẫn bảo trì trầm mặc, làm hồ ly tức giận đối với cô ta không chỗ tốt, lẳng lặng đợi Ngôn Thâm mở miệng.

“Ta có thể giúp ngươi cái gì?” Ngôn Thâm hỏi. Hồ ly đầu tựa ở trên đùi cậu, hăng hái rã rời nhìn chằm chằm văn tự yêu quái.

[Bạn tốt của ta…đang ở bên ngoài, có thể mời cô ấy đi vào không?] văn tự yêu quái hỏi.

Ngôn Thâm nhìn mãng xà thật lớn ngoài cửa sổ, nuốt vài ngụm nước miếng. Thành thật mà nói, mãng xà lớn như vậy ở trước mặt, bất kể là ai đều biết sợ.

[Cô ấy không có ác ý.] Văn tự yêu quái đảm bảo.

Ngôn Thâm hít sâu, chậm chạp gật đầu một cái nói: “Để cho cô ấy đi vào.” Dứt lời, chỉ thấy mãng xà phía trước cửa sổ lấy tư thái bò đi vào, làm cho người ta không khỏi rợn cả tóc gáy.

[Lục Ngôn Thâm ——] Hồ ly cảnh cáo nói, nó thật không thể tin được Ngôn Thâm sẽ đáp ứng. Đầu cậu đều là phân sao? Dùng cái mông nghĩ cũng biết, nghìn vạn lần không nên mời yêu quái đi vào nhà.

Cậu thật là đần muốn chết!

Nhờ phúc của cậu, y hết cả buồn ngủ, tinh thần đầy đủ. Y nhanh chóng đứng lên tay của Ngôn Thâm, nhảy đến trên mặt đất, cảnh giới nhìn chằm chằm các cô.

[Xin chào.] Mãng xà đối Ngôn Thâm gật gật đầu một cái. Âm thanh của cô ấy mềm mại đáng yêu mà cẩn thận, theo như lời văn tự yêu quái cô ấy cũng không có ác ý.

“Xin chào.” Ngôn Thâm cũng gật đầu ý bảo, có qua có lại, biểu thị lễ phép.

[Để tỏ lòng thành ý của ta, ta có thể nhỏ đi.] Mãng xà nhu hòa nói, cô ấy đột nhiên kịch liệt nhúc nhích thân thể của chính mình, khiến Ngôn Thâm đứng xem kinh khủng không ngớt. Sau đó, nhìn cô ấy lột một tầng da rắn to lớn, hóa thân thành con rắn lục xanh* nhỏ. [Chỉ là quá trình rất thống khổ mà thôi.] Xà yêu khẽ cười.

Ngôn Thâm ngốc lăng ở một bên, cậu trước đây từng thấy tằm, cũng xem qua tằm lột da. Thế nhưng da lớn như vậy, cậu vẫn là lần đầu tiên thấy.

[Rắn là loài tà ác nhất trong tất cả động vật.] Hồ ly cười nhạt, [Thành ý lớn hơn nữa, cũng không cải biến sự thật.]

[Ngươi cũng không khá hơn chút nào.] Văn tự yêu quái quay về y một cái. Nếu không nhìn mặt mũi của Ngôn Thâm, bọn họ khẳng định đánh nhau.

“Chớ ồn ào, trọng điểm là…” Ngôn Thâm quát bảo ngưng lại tranh chấp, cậu nói có chút khó khăn, quay mặt chỗ khác, không muốn xem da rắn cởi ra, “Trọng điểm là, các ngươi một lát rời đi, nhớ kỹ đem da rắn mang đi.”

[Vì sao? Này cũng có thể ăn.] Xà yêu nho nhỏ trườn đến bên cạnh da mình, khoe khoang giới thiệu: [Trong da rắn có rất nhiều dinh dưỡng ngươi không tưởng tượng nổi, nó lúc tươi ăn ngon nhất.]

Ngôn Thâm lấy tay che mắt, hư nhược nói: “Ta van ngươi đừng nói nữa.”

[Không ăn thật đáng tiếc.] Xà yêu tự mình ăn, ăn rất ngon.

“Hồ ly tới đây một chút.” Ngôn Thâm đòi hồ ly đi tới bên cạnh cậu, kính nhờ y biến lớn, để cậu trốn ở sau lưng y. Chí ít, cậu không muốn phải nhìn hình ảnh rắn ăn da.

Bởi gian phòng Ngôn Thâm không đủ cho ba yêu quái và một người, cho nên bọn họ tiếp tục chiến đấu ở chiến trường phòng khách.

Căn cứ vào lễ phép, Ngôn Thâm rót một ly trà cho đám khách nhân, cho dù lòng hiểu rõ đối phương cũng sẽ không uống, cậu vẫn chuẩn bị.

“Cho nên cần phải giúp một tay là xà yêu nói xin chào này.” Ngôn Thâm nói. Cậu nghĩ văn tự yêu quái đại khái là môi giới, xà yêu mới là cần phải giúp một tay.

[Không sai. Hơn nữa ngươi có thể gọi Tiểu Xà.] Xà yêu thân thiết nói.

[Ta cùng xà yêu có chút giao tình, cho nên mang cô ấy tới tìm ngươi, ngươi là nhân loại duy nhất ta quen biết.] Văn tự yêu quái nói, đối Ngôn Thâm cho thấy trăm phần trăm tín nhiệm.

“Này là vinh hạnh của ta.” Ngôn Thâm cảm thấy vui mừng.

[Là bất hạnh.] Một bên hồ ly nhịn không được bỏ đá xuống giếng, thảnh thơi uống đồ uống của y.

Nhưng mà, bọn họ rất có ăn ý làm như không thấy.

“Đến tột cùng là chuyện gì đâu?” Ngôn Thâm hỏi, rất nhanh vào đề, miễn cho hồ ly càng ngày càng không nhịn được, đỡ phải phức tạp.

[Là như vầy…] Xà yêu thở dài, tiếp đó đem chuyện xưa của cô ấy nói liên tục:

[Cuối tháng giêng, rõ ràng đã là mùa xuân, nhưng vẫn rất lạnh. Mỗi ngày ta đều nghĩ ta sắp chết rét. Ngươi phải biết rằng rắn là động vật máu lạnh, đông chết là chuyện thường xảy ra. Ta vốn là quấn cành cây bị loài người chém đứt, còn một chút sắp chặt hết cánh rừng. Thật là một nhóm nhân loại có hiệu suất, ngoại trừ những lời này, ta thực sự không lời nào để nói. Cây không có, ta bắt đầu lữ hành, đột nhiên nhớ tới ta…] nói đến đây, Ngôn Thâm có dự cảm không ổn. Không nghĩ tới xà yêu âm thanh nhỏ nhu hòa, nói tới nói lui còn dài dòng như vậy.

Phải đợi cô ấy đem mọi việc trải qua nói xong, trời cũng sáng, cậu cũng nên đi học.

Cho nên cậu to gan cắt đứt lời của cô ta, hướng văn tự yêu quái xin giúp đỡ: “Có thể ngắn gọn một chút không?”

Văn tự yêu quái thân thể đen kịt đột nhiên lộ ra một cái động lớn, tựa hồ là miệng của cô ta, cười ha ha.

[Đây chính là mục đích thứ hai ta tới. ] Cô ta nói: [Nói đơn giản, cô ấy muốn tìm người cô ấy mong nhớ.]

“Đó là muốn ta hỗ trợ tìm người sao?” Cậu hỏi. Hồ ly ở một bên hừ lạnh, nói lầm bầm hầm hừ, khinh thường cực kỳ.

[Không, ta đã tìm được rồi.] Xà yêu vui vẻ nói.

[Đúng vậy, ta cũng thấy qua hắn. Như đã nói qua, lần trước ở quý trường đại náo một hồi thực sự là ngượng ngùng.] Văn tự yêu quái nói.

“Đừng lo, đều đã qua.” Ngôn Thâm nói: “Nói như vậy, người định mệnh của Tiểu Xà là người trong trường học của chúng ta.”

[Không sai.] Văn tự yêu quái nói: [Có thể đối phương hình như rất sợ rắn.]

Ngôn Thâm trong đầu hiện lên một bóng người. Học sinh trường học, đã gặp văn tự yêu quái, rất sợ rắn, một người phù hợp hết thảy đều các điểm.

“Hứa niên đệ.”

[Ai?]

“Lần trước văn tự yêu quái ở trường học tác quái, Hứa niên đệ là người duy nhất mục kích.”

[Aha, nhóc cà lăm.] Đối với hắn, hồ ly cũng có ấn tượng.

“Hồ ly!” Ngôn Thâm quát, dầu gì cũng là người trong lòng của người ta.

[Hắn chỉ là quá sợ.] Xà yêu cô đơn nói.

Giữa bọn họ trầm mặc rất lâu, hồ ly bị Ngôn Thâm hạ lệnh im miệng, cho nên vẫn không nói chuyện.

[Xin giúp ta.] Xà yêu mở miệng.

“Ta có thể giúp ngươi cái gì?”

[Xin để ta phụ thân, một lần cũng được, ta muốn để hắn ôm ta.] Xà yêu thật tình thành ý nói, hoàn toàn không nói đùa. Nếu như có thể, cô ấy muốn lấy tư thái bản thân xuất hiện, nhưng mà, người của cô ấy cũng không quen nguyên thân. Nửa người trên là người, nửa người dưới là rắn. Coi như là người bình thường, thấy cô ấy cũng sẽ bỏ trốn mất dạng, huống chi là hắn sợ rắn.

[Gì!?] Tiếng sợ hãi từ trong miệng hai yêu quái kêu lên. Văn tự yêu quái và hồ ly đối liếc mắt nhìn, sau đó đều tự hướng người bên cạnh khuyên bảo.

Văn tự yêu quái nói: [Ngươi giở trò quỷ gì? Không phải nói truyền tin thì được rồi?]

Hồ ly nói: [Lục Ngôn Thâm, ngươi nếu như điên mới đáp ứng cô ta!]

Nhưng mà song phương đều không trả lời, xà yêu cũng đợi Ngôn Thâm trả lời.

“Ngươi nói ôm, chỉ là đơn thuần ôm hay là…tiến thêm một bước kia.” Ngôn Thâm hỏi.

[Nếu như có thể, đương nhiên hy vọng có thể nhiều hơn.] Xà yêu bất đắc dĩ nói.

[Ngươi không nên quá quá phận!] Vốn lời này hẳn là từ trong miệng hồ ly nói ra, lại bị văn tự yêu quái trách móc. Ngay cả bọn họ nghĩ yêu cầu này rất vô lý.

“Tiểu Xà, ngươi thương hắn sao?”

[Đương nhiên.]

“Nếu như chỉ là ôm, đương nhiên có thể, thế nhưng thêm nữa…” Cậu liếc mắt nhìn hồ ly, rất nhanh dời đi đường nhìn, “Thì không được.”

[Nói như vậy, ngươi đáp ứng rồi!] Xà yêu vô cùng vui vẻ.

[Ngươi dám!] Hồ ly quả thực không thể tin được, y biết nhân loại rất ngu xuẩn. Nếu như cậu thực sự đáp ứng, nhân loại ngu xuẩn nhất liền nhất định là cậu! [Tùy tiện để yêu quái phụ thân, thân thể của ngươi lại không phải là của ngươi. Nghiêm trọng, cô ta có thể cả đời giữ lấy thân thể của ngươi, sau đó ngươi sẽ hồn phi phách tán! ]

“Ừ, có lẽ vậy.” Ngôn Thâm nghe, gật đầu.

[Sẽ không, ta sẽ không!] Xà yêu thề son sắt, cô ấy tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

[Yêu quái nói làm sao có thể tin!] Hồ ly rống giận.

“Thế nhưng, cô ấy nói cô ấy thương hắn.”

[Vậy thì thế nào!]

“Ta tin tưởng…” Ngôn Thâm khẽ cười, “Ta tin tưởng yêu quái và nhân loại trong đó là có tình yêu.” Cho nên cậu muốn giúp cô ấy.

[Ta cũng không biết nên nói cái gì.] Văn tự yêu quái tự trách nói: [Thật không nên mang Tiểu Xà đến, hại ngươi nhảy xuống vũng nước đục này.]

Ngôn Thâm lắc đầu nói: “Ta là cam tâm tình nguyện.”

[Lục Ngôn Thâm!] Hồ ly rất tức giận, y khuyên can mãi Ngôn Thâm căn bản không để ở trong lòng, quả thực dẫm vào vết xe đổ khách sạn ôn tuyền. Cậu tốt nhất là tự ăn ác quả, hối hận vạn phần! Lần này phải để Ngôn Thâm cầu y, y mới bằng lòng cứu cậu!

“Xin lỗi, ta không phải cố ý làm trái ngươi, bỏ qua cảnh cáo của ngươi. Thế nhưng, ta muốn giúp cô ấy.”

[Thế thân nhiều như vậy, cũng không phải không ngươi thì không thể.]

[Ta cũng đi tìm những người khác, thế nhưng…] Xà yêu bất đắc dĩ nói: [Bọn họ vừa nhìn thấy ta liền bỏ chạy, căn bản không kịp phụ thân.] Hơn nữa, không có thời gian.

[Nói so hát còn êm tai.] Hồ ly khinh thường nói, từ đáy lòng không tín nhiệm cô ấy.

“Đừng nói nữa!” Ngôn Thâm giận thật. Cậu giật lại hồ ly, đối xà yêu nói: “Thân thể có thể cho ngươi mượn, nhưng không thể lâu lắm, tiểu hồ ly sẽ lo lắng.”

[Ta mới sẽ không lo lắng.] Hồ ly hừ lạnh, [Cho dù thân thể của ngươi bị xâm chiếm, ta cũng sẽ không lo lắng!] Rất rõ ràng khẩu thị tâm phi.

[Một ngày, chỉ một ngày! ] Xà yêu vui vẻ nói.

“Cứ quyết định như vậy.” Ngôn Thâm mỉm cười.

[Ta đã không biết nên nói cái gì.] Văn tự yêu quái bất đắc dĩ nói.

[Hừ!] Hồ ly hừ lạnh một tiếng. Ván đã đóng thuyền, mặc kệ y nói như thế nào đi nữa, Ngôn Thâm cũng sẽ không nghe vào.

[Xin ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ngày 3 tháng 7, xin giao thân xác cho ta mượn.] Xà yêu nói, định ra thời gian.

“Tại sao là 3 tháng 7?”

[Bởi vì ngày đó…là sinh nhật của hắn.] Xà yêu xấu hổ nói.

“Thì ra là thế, ” Ngôn Thâm hiểu ý gật đầu, “Ta đã biết.”

Cáo biệt hai vị yêu quái sau, Ngôn Thâm và hồ ly về phòng, hiển nhiên tranh chấp cũng không theo các nàng rời đi mà biến mất.

[Ngươi là ngu ngốc sao!] Câu khẳng định.

“Ta biết ta đang làm cái gì.”

[Phải không? Vậy ngươi biết ngươi đây là làm chuyện ngu xuẩn sao?]

“Có đúng chuyện ngu xuẩn hay không còn rất khó nói.”

[Ngươi cứ có tự tin như vậy, ngươi không sợ xà yêu lấy thân thể của ngươi làm xằng làm bậy!]

“Sẽ không.” Ngôn Thâm rất có tự tin nói: “Ngươi sẽ không cho phép loại sự tình này phát sinh.”

Hồ ly thở sâu, thật là muốn đem y tức chết cậu mới cam tâm có đúng hay không!

[Ngươi có phải ngay từ đầu đem ta tính vào hay không! ]

Ngôn Thâm cười mà không nói.

[Ngươi thật là một ác ma.] Sát nhân vô hình! Ám toán! Tiểu nhân!

“Ta chỉ là một nhân loại.” Quá khen quá khen.

[Ngươi dựa vào cái gì cho là ta sẽ cứu ngươi!]

“Ngươi là thủ hộ thần của ta, bảo hộ ta là chuyện đương nhiên.”

[Lần này đừng mong ta sẽ cứu ngươi! Ta cũng không cứu được ngu ngốc một lòng muốn chết!]

Cái này hồ ly nói nặng, Ngôn Thâm thở dài, đối với y nói: “Không bằng chúng ta  đánh cược.”

[Ngươi lại nghĩ ra cái chủ ý quỷ gì?] Hồ ly một bộ biểu tình hoài nghi, lông mày xù xù nhíu lại, rất là đáng yêu.

“Nếu như ta thua, như vậy sau đó tất cả mọi chuyện đều nghe ngươi sắp xếp; nếu như ngươi thua, như vậy sau đó đối chuyện ta muốn làm thì không được có ý kiến.”

[Tất cả chuyện đều nghe ta sắp xếp.] Hồ ly thiêu mi, nghĩ đến sau đó Ngôn Thâm đều phải nghe lời của y, tâm tình liền tung bay. Trong đầu, hiện lên không ít hình ảnh độc hại Ngôn Thâm.

[Nghe rất tốt, đánh cược gì?]

“Cược Tiểu Xà là thật thích Hứa niên đệ.”

Hồ ly từ đáy lòng không tín nhiệm xà yêu, tràn đầy tự tin nói: [Thành giao.] Cược này thắng chắc!

Ngôn Thâm nhìn hồ ly cao hứng bừng bừng, nhẹ nhàng mỉm cười.

Cậu giúp xà yêu, là bởi vì…

Cậu tin tưởng yêu quái và nhân loại trong đó là có tình yêu. Tựa như giữa bọn họ, tình yêu cũng có thể tồn tại.

Cậu thích hồ ly. Lại nói không nên lời, cũng không dám nói.

Tiểu hồ ly, thủ hộ thần của cậu, nếu biết tâm ý của cậu, sau đó sẽ rời đi?

Cậu sợ, rất rất sợ.

Để cậu đánh cược một keo đi.

Có thể, yêu quái và nhân loại trong đó, là có thể có tình yêu tồn tại.

Nếu như cậu thắng, như vậy cậu sẽ cùng y thẳng thắn.

[Sách! Trời đã sáng!] Hồ ly trừng mắt nhìn sắc trời phí đông trở nên trắng sáng.

“Ngày hôm nay sau khi tan học thuận tiện đi chợ bán thức ăn.” Từ trong suy nghĩ, cậu đối hồ ly nói.

[Thuận tiện mua đậu hủ ky chiên!]

“Không thành vấn đề.”

[Năm mươi nguyên!]

“Ba mươi nguyên.”

[Sách! Keo kiệt!]

“Nghĩa là không muốn ăn?”

[Thật hận không thể để ngươi nhanh lên một chút bại bởi ta!] Đến lúc đó có thể muốn làm gì thì làm!

“Hai mươi nguyên.” Nghiêm phạt hạ giá.

[Này!]

Ngày 3 tháng 7, đúng năm giờ, xà yêu cùng văn tự yêu quái xuất hiện.

Xà yêu duy trì dáng dấp rắn lục xanh, chậm rãi bò vào cửa sổ, mà văn tự là từ sách giáo khoa toát ra.

“Này, đã lâu không gặp.” Ngôn Thâm phong độ tự nhiên chào hỏi, bên cạnh hồ ly sớm tiến vào tình trạng phòng bị hoàn toàn.

Ngôn Thâm một bên trấn an hồ ly, một bên hoan nghênh các cô. Trong nháy mắt, có chút luống cuống tay chân.

[Ngươi thật dám đến!] Hồ ly ra vẻ, thiếu chút nữa nhào qua. Ngôn Thâm dùng sức, đem y ôm vào trong ngực.

“Đừng làm rộn.” Ngôn Thâm bất đắc dĩ cực kỳ, thật là, nói cũng nói không nghe. Gần đây cậu chẳng biết khuyên qua bao nhiêu lần, y đều là nóng nảy mất bình tĩnh như thế này.

Xà yêu an tĩnh đứng ở trước mặt bọn họ, nhìn Ngôn Thâm ngăn hồ ly. Cô ấy biết yêu cầu của cô rất quá phận, thế nhưng cô không hối hận.

Bên người cô ấy văn tự yêu quái ngưng trọng nói với cô: [Nếu như ngươi xằng bậy, ta sẽ giết ngươi.] Những lời này, cô ta không biết cùng xà yêu đã nói bao nhiêu lần rồi.

Xà yêu vẫn không đáp lại, ý chí của cô kiên định, không chút nào dao động. Nhưng mà, cô cũng không phải không nhìn cảnh cáo của cô ta, cô ấy nghe lọt được.

[Có thể bắt đầu chưa?] Cô ấy hỏi.

“Chờ một chút.” Ngôn Thâm ôm hồ ly đi tới trước bàn đọc sách, cậu lấy ra một tờ vé vào cửa nói: “Đây là vé vào cửa công viên trò chơi phụ cận, một tấm khác ta đã cho Hứa niên đệ.” Cậu vậy mà sử dụng tư cách học trưởng bức bách niên đệ đi vào khuôn khổ, uy hiếp hắn nhận lấy vé vào cửa.”Mời” hắn cùng đi công viên trò chơi.

Xà yêu nhất thời nói không ra lời, không nghĩ tới Lục Ngôn Thâm sẽ an bài cẩn thận tỉ mỉ như thế.

[Cám ơn…cám ơn…]

“Không khách khí. Chiều nay, năm giờ rưỡi ở cửa chính công viên trò chơi, chớ quên.” Ngôn Thâm giao phó xong sau, hít sâu nói: “Được rồi, văn tự yêu quái nhờ ngươi giúp ta chế trụ hồ ly.” Đem hồ ly giao cho cô ta, cho dù y bằng mọi cách muốn nhảy đến bên người Ngôn Thâm, “Hồ ly, ngoan. Sau khi chuyện thành công, ta nấu nhiều thức ăn cho ngươi.”

[Sợ ngươi đến lúc đó không có sau đó!] Hồ ly rống giận.

“Yên tâm đi.” Ngôn Thâm nói rất nhỏ, hầu như không có âm thanh. Nhưng mà, cậu quay người lại, đối xà yêu nói: “Đến đây đi.” Đến nghiệm chứng tình yêu của cô đi.

Xà yêu gật đầu, vụt một tiếng, xông vào thân thể cậu, Ngôn Thâm trong nháy mắt mất đi ý thức.

[Ngươi!] hồ ly tức giận, lửa giận của y tung lên, sát ý y nặng nề tràn ngập khắp gian nhà, ngay cả mèo bên ngoài đều bị dọa đến chạy đi.

Hồ ly từng bước một tiếp cận, mặt hung ác nham hiểm, rõ ràng viết: Ta sẽ giết ngươi.

Văn tự yêu quái sớm đã bị gạt ngã ở một bên, chỉ còn lại xà yêu tiến nhập thân thể Ngôn Thâm, toàn thân run rẩy, bất ổn ngã xuống.

Ngoài ý muốn, hồ ly vươn tay, ôm lấy xà yêu thiếu chút nữa quỳ xuống. Y nâng cô ấy dậy, vỗ vỗ vết nhăn trên y phục, không mang theo nhiệt độ nói: [Ngươi nếu dám để cậu ấy bị thương, ta để ngươi hôi phi yên diệt.] Lời uy hiếp đe dọa, từ trong miệng hồ ly tràn ngập sát khí nói ra, đặc biệt đáng sợ.

Xà yêu chậm chạp thở ra, chớp chớp mắt, dọa ra một đống nước mắt.

[Ta sẽ chú ý.] Cô ấy nói, khó khăn nuốt nước miếng. Vì sao rõ ràng đều là yêu quái, đẳng cấp lại khác biệt nhiều như vậy.

[Tốt lắm.] Hồ ly cười nói, mỉm cười tràn ngập sát ý.

Tốt lắm, hai chữ này giống như nguyền rủa ngăn trong ngực cô ấy. Hồ yêu này, cô không dám chọc, cũng không thể trêu vào.

[Sắp đến năm giờ rưỡi, ngươi tốt nhất nhanh chuẩn bị một chút.] Hồ ly hảo tâm dặn dò, xoay người, đột nhiên nghĩ đến một việc, quay đầu hướng cô nói: [Không nên dùng gương mặt đó khóc.] Nhìn rất chướng mắt.

[Vâng.] Xà yêu run rẩy nói.

Năm giờ rưỡi, cô chạy tới công viên trò chơi, kỳ thực cũng không tính là chạy tới, cô hơi chút thi pháp, đã đến.

Cô đứng ở cửa chính đợi, lòng thấp thỏm, bên người hồ ly cho cô áp lực vô hình.

[Yên tâm đi, ta sẽ không quấy rối hẹn hò của ngươi, khi ta không tồn tại.] Hồ ly nhìn cô cười nhạt, rất có sức thuyết phục. Bất quá, y đã cùng Ngôn Thâm nói xong rồi, trong lúc hẹn hò không được tác loạn.

Năm giờ bốn mươi lăm phút, Hứa niên đệ vội vã đi tới.

“Xin lỗi, em đến muộn.” Hắn nói. Hứa niên đệ thân cao một mét bảy mươi mốt, nói có cao hay không, nói lùn cũng không thấp. Hắn mặc áo ngắn màu xanh nhạt, dáng vẻ tràn đầy hơi thở thư sinh.

Hắn cười rộ lên, sẽ lộ ra lúm đồng tiền bên trái má.

Xà yêu nhìn có chút ngây người. Khi hắn bắt chuyện xong, bừng tỉnh mới nói: “Không sao, chúng ta mau vào đi thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui