Sau khi đọc xong dòng chữ sắc bén của Lam Khâm, Tống Chỉ Ngọc hiểu rõ, việc đi Hải Nam tuy là do bà nửa ép buộc, nhưng Tang Du sẽ không dễ dàng khai ra bà, phần lớn là do Lam Khâm tự đoán ra.
Tống Chỉ Ngọc nhướng mày: "Cháu cho rằng bà cố ý sắp xếp vậy à?"
Chứng minh được suy đoán trong lòng, Lam Khâm buông bút, sâu trong đôi mắt vẫn thường ôn hòa nổi lên ngọn lửa tức giận hiếm thấy.
Tống Chỉ Ngọc hiểu, bà đã chọc đúng điểm yếu nhất của cháu trai mình rồi, rất khó làm lơ chuyện này, với lại bà cũng không định bỏ qua.
"Có thể con không biết, nhân viên y tế đi công tác là chuyện thường.
Nói đến lần đi này, bao nhiêu người ở trung tâm hồi phục muốn tranh còn không có chỗ." Tống Chỉ Ngọc nở nụ cười trên môi: "Lần này Tang Du thi tốt, thành tích ưu tú mới có cơ hội được đi."
Lam Khâm khép mi lại.
Tống Chỉ Ngọc dùng nắp chén gạt lá trà: "Tang Du là một cô gái có thái độ sống tích cực, điểm này con còn rõ hơn bà, chắc hẳn đây cũng là nguyên nhân khiến con yêu nó? Nó có cuộc đời của bản thân, là một cô gái rất bình thường, tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống mà thôi.
Bình thường phải làm việc chăm chỉ, nhàn hạ thì cùng bạn bè đi uống trà dạo phố, thỉnh thoảng đi công tác, nỗ lực thăng chức.
Việc hiển nhiên như vậy, sao con còn phải đến chất vấn bà?"
Tống Chỉ Ngọc cũng không cao giọng, ngữ khí bình ổn, nhưng hai tay Lam Khâm càng siết chặt.
Bà không dừng lại, kiên trì nói tiếp, đưa chủ đề tới hướng sắc bén hơn: "Lam Khâm, tối hôm trước, bà dẫn người xông vào phòng làm việc của con, con có biết lúc đó con có bộ dáng gì không?"
Sắc mặt Lam Khâm dần tái nhợt, cầm lấy bút trên bàn, lơ lửng ở trên giấy lề mề không đặt bút.
Tống Chỉ Ngọc quay mặt đi, nói thẳng: "Con rúc trong gầm bàn, ôm Tang Du trong ngực không cho nó động đậy, phải tiêm thuốc an thần nó mới được thả ra.
Lúc nó đứng lên, chân đã tê rần."
Anh cúi đầu nhắm mắt lại, đầu bút rạch ra một nét thật sâu.
"Lúc ấy bà liền nghĩ, không gian nhỏ dưới gầm bàn kia giống như thế giới sinh tồn mấy năm nay của con," Giọng nói Tống Chỉ Ngọc trầm xuống: "Chật chội nhỏ hẹp, không thấy ánh sáng mặt trời, vỏ bọc của con, bà hiểu—— Tang Du là ánh sáng của con, là tất cả của con, con thấy nó là ôm chặt, vậy con muốn trói buộc nó sao? Con muốn nhốt nó ở đây cùng con giống như tối qua, không bao giờ để nó ra ngoài nữa à?"
Lồng ngực Lam Khâm đập mạnh, ngước mắt nhìn chằm chằm Tống Chỉ Ngọc, khóe mắt ẩn ẩn nổi lên màu đỏ tươi, ngòi bút xuyên qua ba bốn tờ giấy, nét chữ rối loạn: "Không phải!"
"Không phải?" Tống Chỉ Ngọc tiện đà lạnh giọng: "Từ lúc con và nó bắt đầu xác định quan hệ, một khắc con cũng không buông ra được, hận không thể mỗi giây mỗi phút đều dính chặt, bà đều nhìn thấy hết!"
"Nếu con là một người bình thường, giống như người khác chỉ quấn quít trong giai đoạn đầu khi yêu, bà tuyệt đối sẽ không can thiệp, nhưng con không phải! Lam Khâm, bà là bác sĩ của con, bà biết rất rõ, con chỉ đang càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, đến ngày nào đó, sự nhiệt tình của Tang Du hết, lúc muốn tránh mặt con, có phải tâm lý của con lại mất cân bằng một lần nữa, đến khi khiến nó không thở nổi nữa mới thôi?"
Lam Khâm hít sâu một hơi, khớp xương hai tay căng thẳng đến xanh trắng.
Tống Chỉ Ngọc chậm lại, thấy anh nghe lọt tai, ngữ điệu cũng dần dần bình thường lại: "Lam Khâm, Lam gia rất xin lỗi con, con lớn tới ngày hôm nay, đã chịu tổn thương quá nhiều, nhận được quá ít tình yêu thương, ngay cả bà cũng không ở lại.
Con khao khát nó bao nhiêu, ngóng trông tình yêu của nó bao nhiêu, bà đều hiểu.
Nhưng con phải nhớ cho kỹ, con là một người bệnh, tâm lý của con không giống người bình thường, con cần bình tĩnh, khắc chế, mới có thể ở cùng nó lâu dài."
"Nhân lúc vừa mới bắt đầu yêu, sự cố chấp của con còn chưa thể hiện ra, tốt nhất con nên có thời gian kiềm chế lại, yêu nó giống như một người đàn ông trưởng thành bình thường," Bà khẽ thở dài: "Không cần biết ba của Tang Du đã làm gì, đúng hay sai, với bà đều không liên quan gì đến Tang Du, nó là một đứa trẻ ngoan đáng được trân trọng, nó đã thấy bộ dáng suy sụp của con, chẳng những không bị dọa, còn có thể thổ lộ với con, nếu đổi lại là bà?"
Tống Chỉ Ngọc chu môi, rất có phong thái khi còn trẻ: "Nếu có một người đàn ông như vậy yêu bà, bà sẽ xoay người bỏ chạy." Bà hừ một tiếng: "Nhạy cảm yếu ớt, ỷ lại quấn quít bên người, dù có đáng yêu thế nào đi nữa cũng không quan trọng bằng tự do được."
"Cho nên, bà nội là vì tốt cho con, với tâm lý của một người phụ nữ, bà khuyên con nên bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, năm ngày cũng không dài, sẽ trôi qua rất nhanh." Bà buông chén trà, ưu nhã đứng dậy: "Tìm hiểu xem tình yêu lành mạnh là như thế nào, đừng có kích động ảnh hưởng đến nó."
Tống Chỉ Ngọc chậm rãi bước lên lầu, khi bước lên bậc thang lại quay đầu nhìn về phía Lam Khâm.
Lam Khâm vẫn ngồi trên sofa, áo sơmi rất mỏng, dán vào sống lưng mảnh khảnh của anh, cả người giống như bị đóng băng, trắng bệch khiến người ta toàn thân phát lạnh.
Tống Chỉ Ngọc không đành lòng: "Bà nội hy vọng con được yêu thương, nhưng không phải nhất thời, mà là lâu dài." Giọng nói của bà dịu dàng lại: "Cũng hy vọng sau này con có thể tích cực phối hợp điều trị và phẫu thuật, để một ngày nào đó, Tiểu Ngư có thể gả cho một người khỏe mạnh, người đàn ông có thể chính miệng nói yêu nó."
Phòng lớn như vậy lại không có một tiếng động.
Lam Khâm vẫn giữ nguyên tư thế, cũng không nhớ mình đã không nhúc nhích bao lâu rồi.
Móng tay ấn thật sâu vào lòng bàn tay, vùng da xung quanh trắng bệch nhợt nhạt, sau khi run rẩy buông ra lại nhanh chóng đỏ đến chói mắt.
Dây thần kinh bị kéo căng đến cực hạn, nhưng tất cả đều trống rỗng.
Xung quanh có gì cũng không nghe được, không thể cảm nhận được, lưỡi dao sắc bén một lần nữa đâm vào tim, tất cả đều đến từ những lời cảnh cáo của bà nội—— Tang Du có thể sẽ không chịu nổi anh, bộ dáng nhíu mày tránh né.
Bà nội nói không sai, một lần...!Dù chỉ có một lần.
Nếu Tiểu Ngư phiền chán anh, anh sẽ không chịu nổi.
Tiểu Ngư là bạn gái anh, thích anh, tình nguyện đụng chạm thân thiết với anh, vuốt ve hôn môi.
Từ khi bắt đầu biết được sự thật này, trong lòng anh đã điên rồi, từ sớm đến tối, mỗi giờ mỗi khắc, chỉ muốn nhìn cô, ôm lấy cô, vừa gấp gáp vừa rụt rè, càng ngày càng muốn...!muốn chiếm cô làm của riêng nhiều hơn.
Lam Khâm khép mắt lại, tay phải mở ra, cẩn thận che đi ngón áp út tay trái.
Trên đầu ngón tay đó, trước khi tạm biệt Tiểu Ngư đã lướt qua môi cô.
Điện thoại bên người rung lên, Tang Du gửi WeChat tới cho anh.
Trong hộp thoại, hình ảnh liên tục hiện ra, cô để các món ăn đã được bọc kín đặt lên nền lát gạch vuông bên cạnh cửa sổ, chọn góc độ đẹp nhất, chụp một tấm đẹp nhất cho anh xem.
Hình ảnh gửi xong, tin nhắn của cô lập tức xuất hiện: "Khâm Khâm, xem em làm tốt không này!"
Tay Lam Khâm run rẩy, không thể nhắn tin trả lời được.
Tang Du không đợi được, gửi thẳng một tấm ảnh selfie đến, cô gái nhỏ búi tóc, hàng mi dài hơi cong cong, dưới một tầng ánh sáng mặt trời ở bên cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn màn hình, còn muốn hỏi anh: "Lam Tiểu Khâm, bạn gái của anh có đáng yêu không?"
Lam Khâm nghĩ đến nếu mình quá cố chấp sẽ có thể mất đi cô, hốc mắt bỗng dưng nhức mỏi, chậm rãi đánh chữ: "Đáng yêu."
Tang Du vui vẻ, lại hỏi: "Anh xong rồi sao? Em phải hơn hai tiếng nữa mới xong."
Lam Khâm cố gắng nhịn xuống khát vọng muốn ở bên cô, nhấn từng chữ từng chữ một: "Chưa xong, chờ em làm xong anh sẽ về."
Tiểu Ngư còn có việc phải làm.
Trước khi xuất phát, cô cần thời gian và không gian để chuẩn bị.
Anh không thể tùy ý xâm chiếm quấy rầy.
Lam Khâm đè lên tay vịn đứng lên, đè lên lưng ghế gỗ lạnh băng, người anh cực kì cứng ngắc, đi được vài bước, mới dần dần cảm thấy máu được lưu thông.
Rời khỏi nhà chính, đứng trước cánh cửa dẫn ra nơi xa đầy cây cối xanh um, Lam Khâm không biết mình phải đi đâu.
Nơi này quá lớn, không gian này không hề có liên quan gì đến anh, ngoại trừ việc anh họ Lam.
Mọi cành cây ngọn cỏ ở nơi này đều đều cực kì bài xích anh, mỗi nhánh cây đều đã từng chứng kiến từ nhỏ đến lớn anh đã chật vật, tự ti thế nào.
Nhưng điều buồn cười là Lam gia từ từ suy yếu, đến giờ lại cần mặt mũi của Tống Chỉ Ngọc chúng tinh phủng nguyệt (*) mời anh trở về, dựa vào thứ anh thiết kế duy trì thứ phồn vinh ngoài mặt.
(*) Chúng tinh phủng nguyệt đại loại là những vì sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Thứ bọn họ muốn trước giờ đều chỉ là giá trị của anh.
Cha mẹ bỏ anh xuất ngoại, sinh em trai để tranh thủ sự sủng ái của ông nội, anh chị em đều coi anh như yêu quái, còn kêu bạn bè tới ném đá anh, bà nội...!Cũng là bà nội của rất nhiều người, luôn phải lấy đại cục làm trọng.
Vốn anh chính là một kẻ bị chê cười, cũng không hiểu được sinh ra làm người có ý nghĩa gì, sau trận hỏa hoạn, anh tưởng có thể kết thúc cuộc đời bất hạnh của mình, là Tang Du nhảy vào thế giới của anh, khiến anh chờ mong, khiến anh cảm nhận được hương vị của cuộc sống, cho dù chỉ cần nhìn thấy chiếc váy mới làm của cô, anh cũng có thể chống đỡ nổi một ngày.
Sau một ngày, thấy cô bưng cháo, bị dụ dỗ bởi nụ cười ngọt ngào của cô, rồi đến ngày hôm sau.
Từng năm trôi qua, cô đã trở thành tất cả của anh.
Lam Khâm ngồi lâu quá, hai chân cứng đờ, anh đi rất chậm, dọc theo nhà chính khắc đầy hình ảnh trong lòng, đi đến phòng làm việc ở nơi xa.
Nhãn hiệu xa xỉ của Lam gia, thành phẩm do anh thiết kế hầu hết đều xuất phát từ đây.
Anh đẩy cửa vào, không hơi sức đâu mà để ý đến lời chào hỏi của người khác, anh đi lên lầu, chen vào chỗ mài giũa nguyên thạch ở bên kia, mặc đồ bảo hộ, kéo mấy cái ngăn kéo nhỏ, lấy ra một khối ngọc phỉ thúy vốn chỉ dành riêng cho Tang Du.
Oánh nhuận trong sáng, hàm quang dạng thủy.
Có chút giống cô, lại không bằng một phần của cô.
Lam Khâm mím môi, lông mi rũ xuống, tập trung tinh thần mài giũa điêu khắc, anh tự mình làm cũng không quá giỏi, nhưng tất cả tình yêu nở rộ, dục vọng đều phải có chỗ gửi gắm.
Anh có thể nhịn xuống, anh có thể giống một người bình thường.
Tang Du ở trong phòng bếp nhỏ làm xong những món chính có thể bảo quản được trong bảy ngày, tiếp tục chuẩn bị thức ăn lỏng, đã nghiền hoặc sấy khô.
Được sắp xếp theo thứ tự dinh dưỡng hằng ngày và được dán nhãn riêng, cuối cùng là một ít đồ ăn nhanh, nhưng mà nhìn tới nhìn lui vẫn đau lòng cho Khâm Khâm, lại tiếp tục làm điểm tâm không sợ hỏng và đồ ăn vặt.
Lam Khâm khôi phục không tồi, sau khi kết thúc kiểm tra cũng từ từ bình phục.
Cuối cùng cũng đã có thể thoát khỏi thời kỳ sơ sinh phải uống cháo.
Tang Du cong môi, hoàn toàn không mệt, tưởng tượng đến bộ dáng mong chờ của Lam Khâm liền vui vẻ, nhịn không được vừa làm vừa ca hát bên cạnh bàn nấu ăn, nhiều nhạc điệu, nhưng đa số đều là: "Yêu anh không phải hai ba ngày, mỗi ngày đều nhớ anh rất nhiều—— "
Bỏ điểm tâm vào lò nướng, cô lau tay cởi bỏ tạp dề, ngồi bên bàn ăn mở lịch ra xem, nhớ ra chuyện lớn, cấp tốc chuyển khoản cho mẹ.
"Mẹ, mẹ mua nhiều đồ ăn ngon mà ăn nhé, đừng tiết kiệm," Cô lải nhải trong ghi âm: "Không đủ thì bảo con, con đi làm kiếm được rất nhiều, cũng không ảnh hưởng đến tiền tiết kiệm mua nhà."
Cô chưa từng lơi lỏng nên liều mạng khắc khổ, đều cố gắng hết sức, ngoài tiền trợ cấp của Lam Khâm, số dư trong thẻ vẫn tiếp tục tăng lên.
Cách việc mua nhà ngày càng gần, chờ tích cóp đủ rồi là có thể đưa mẹ lên đó, tránh để những người cô dì kia làm khó dễ.
Một lúc sau mẹ cô trả lời lại, thanh âm mềm mại, có chút ho khan rất nhẹ: "Tiểu Ngư, không cần quá vất vả."
Tang Du nhanh chóng hỏi: "Mẹ, có phải mẹ bị cảm không? Trở trời hay bị ốm, con gửi cho mẹ loại thuốc mới được áp dụng gần đây, mẹ nhớ mua."
Tiếng cười của mẹ thật nhẹ nhàng: "Mẹ đã tốt hơn rồi."
Tang Du thở hắt ra: "Vậy mẹ chú ý thân thể, con tranh thủ tháng sau trở về thăm mẹ."
Trước kia dù có bận rộn, một năm cô cũng có thể về một hai lần, năm nay có chút đặc biệt, thật ra cô rất muốn...!Chờ Khâm Khâm khôi phục thêm một chút, dẫn anh đi cùng.
Bạn trai cô đẹp trai như vậy, hận không thể khoe với cả thế giới.
Tang Du gửi cho mẹ đoạn ghi âm xong, chạy tới bên cửa sổ nhìn xung quanh, nóng lòng sao Khâm Khâm còn chưa về, lò nướng sáng lên, cũng phải hơn nửa ngày mới có thể ra lò, cô nhớ Mạnh Tây Tây sắp đi công tác cùng mình liên tục dặn dò mấy trăm lần, muốn cô sơn móng chân, đi dép lê trên bờ biển chụp ảnh sẽ rất đẹp.
Cô đang nhàn rỗi không có việc gì, lấy một lọ sơn móng chân, ngồi trên ghế nhỏ ở cửa phòng bếp, chân nâng lên, gót chân đặt trên ghế, ôm đầu gối hết sức chăm chú đùa nghịch cây cọ nhỏ.
Lam Khâm trở về, nhìn từ xa thấy cửa lớn của căn nhà nhỏ khép hờ, như đang chờ anh.
Lồng ngực đau đớn nửa ngày trong khoảnh khắc như được an ủi, anh không nhịn được đi nhanh hơn, chạy tới bên cạnh cửa rồi thở dốc.
Xuyên qua khe cửa, đủ để nhìn thấy tấm lưng mảnh khảnh Tiểu Ngư của anh cong cong, tuyết trắng trên cổ tản một chút mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp, nghiêm túc làm việc với ngón chân mình.
Anh cố hết sức để chuẩn bị tốt mấy thứ tâm lý kia, nhưng khi thấy cô thì quân lính đều tan rã.
Lam Khâm nhẹ nhàng bước vào, khoác lên bờ vai mỏng manh của cô, không đợi cô nói chuyện, anh không kiềm chế được cúi người xuống, từ sau lưng ôm lấy cô.
Cô gái nhỏ mềm mại, cả người tỏa ra hương thơm ngọt ngào, ngoan ngoãn dán lên ngực anh.
Hận không thể móc trái tim ra cho cô, nghiền nát ra dung hòa với cô.
Tang Du vui mừng ngẩng đầu, không chút xấu hổ nào, trực tiếp hôn một cái lên chiếc cằm tinh tế của anh: "Anh đã về rồi, em nói cho anh biết, em làm rất nhiều đồ ăn đó, còn có đồ ăn vặt anh thích ăn nữa, lát nữa nhân lúc còn nóng anh nếm thử xem."
Hai tay Lam Khâm khép lại, ôm cô càng chặt.
Tang Du cầm cọ dính đầy sơn móng tay, không dám lộn xộn, tò mò hỏi anh: "Hôm nay anh làm gì mà đi lâu vậy?"
Lam Khâm cọ cọ vào tóc cô, không trả lời ngay, xoay người đến trước mặt cô, nhìn thấy cô mới được sơn một nửa, một chân đang phơi khô, một chân nâng cao, còn lại bốn ngón chân trắng nõn.
Bị anh nhìn chăm chú, ngón chân dường như còn ngượng ngùng hơn cả người, cuộn lại.
"Anh ngồi một lát đi, em sẽ xong nhanh thôi—— "
Tang Du mới nói được một nửa, cọ nhỏ trong tay đã bị Lam Khâm lấy đi.
Hôm nay anh ăn mặc chỉnh trang, áo sơmi quần tây, so với buổi sáng khi đi, bây giờ nút áo sơmi đã bị cởi hai cái, yết hầu phập phồng nhìn rõ ràng không sót chút nào, xắn ống tay áo lên, gân cốt trên cánh tay trắng trẻo rõ ràng.
Tang Du nhìn đến mê mẩn, ánh mắt bất giác di chuyển xuống, eo của anh thật hẹp, hai chân thẳng tắp thon dài, đang chậm rãi uốn cong...!
Uốn cong?
Cô bị dọa giật mình, thấy đầu gối Lam Khâm chạm xuống đất, quỳ một gối trước mặt cô, cầm lấy cây cọ nhỏ, sơn lên móng chân cô không chút cẩu thả nào.
Khi Tang Du tự sơn, trên chân hoàn toàn không có cảm giác, nhưng khi ngón tay Lam Khâm như vô tình cọ qua thôi cũng đủ khiến tâm tư cô lộn xộn, làn da tê dại.
Lam Tiểu Khâm...!
Lại đang bất giác trêu chọc cô.
Tang Du cắn môi, cằm đặt ở đầu gối rũ mắt nhìn anh, tóc anh đen nhánh mềm mại, tỏa ánh sáng nhợt nhạt, trên tai phiếm hồng, dường như chạm nhẹ vào cũng có thể vỡ.
Lam Khâm sơn xong một ngón, cẩn thận thổi thổi.
Hơi thở ấm áp thổi qua khiến cả người Tang Du mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, lỗ tai cũng đỏ theo.
Lam Khâm sơn tiếp, bàn tay thò vào túi, lấy một xấp giấy đưa cho Tang Du.
Tang Du có chút khẩn trương——
"Tiểu Ngư, hôm nay anh mở cuộc họp ở nhà chính, những người đó thật đáng ghét, cái gì cũng phải hỏi anh, anh không muốn trả lời."
Tang Du lập tức cười ra tiếng, xoa xoa đầu anh.
Tờ thứ hai——
"Họp xong, anh đến phòng làm việc, tìm thấy một viên ngọc phỉ thúy đã được cất giữ khá lâu rồi, anh có kỹ thuật không tốt lắm, biến nó thành một mặt dây nhỏ."
Tang Du ngạc nhiên, tiếp tục đọc tờ thứ ba.
"Hôm nay anh thấy rất nhàm chán, làm xong mặt dây, thật ra còn phải ở phòng làm việc xem tiến độ thực hiện bản thiết kế, nhưng anh cầm nó, muốn mau chóng trở về tặng em."
Tặng cô?
Tang Du có chút khẩn trương, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
Lam Khâm sơn móng chân cho cô xong, cởi bỏ một cúc áo sơ mi trước ngực, trịnh trọng lấy ra một thứ trong lòng bàn tay, mở ra trước mắt cô.
Một chú cá nhỏ.
Một chút màu xanh lá cây nhạt trộn lẫn với chút màu lam, ngây thơ chất phác, đuôi cá vểnh lên, toàn thân mềm mại, bên trong trong suốt có thể nhỏ ra nước.
Rất nhỏ, được buộc vào sợi dây sẫm màu nhỏ nhắn tinh tế.
Tang Du dùng đầu ngón tay chạm vào, lạnh lẽo, chọc vào tim cô khiến nó nhảy lên.
Lam Khâm cởi nút dây ra, ngón tay cầm hai đầu dây khéo léo vòng quanh cổ chân trắng sứ mảnh khảnh của cô, không quá lỏng cũng không quá chặt, để lơ lửng ở cổ chân.
Anh lại lấy một tờ giấy đưa cho Tang Du.
Tang Du gấp gáp mở ra.
"Mang ở trên cổ sẽ ảnh hưởng tới việc phối đồ của em, cổ tay cũng không được, vướng víu công việc của em, chỉ có cổ chân là thích hợp nhất, Tiểu Ngư, em thích không?"
"Nếu không thích, anh làm lại cái mới."
Lam Khâm chăm chú nhìn sâu vào mắt cô như muốn muốn khắc cô trong mắt.
Cổ chân cô đeo chiếc lắc chân đá phỉ thúy do anh tự tay làm.
Bây giờ anh chỉ muốn ôm chặt cô, dùng sức hôn môi cô, nhốt cô trong lồng ngực một tấc cũng không rời, không cho cô đi đâu hết, dán chặt vào cô, giữ chặt cô ở bên cạnh.
Nhưng trên giấy lại viết một câu nói rất bình thản.
Tang Du vuốt vòng phỉ thúy, ôm anh nói liên tục: "Thích—— cực kì thích—— "
Cô cười ngọt ngào, quyến luyến cọ cọ vào thái dương anh, giọng nói nâng lên: "Lam Tiểu Khâm, có phải anh cũng rất thích em không—— Là loại thích đến không kìm được——"
Thích?
Tiểu Ngư...!Thích sao có thể đủ.
Lam Khâm ôm lấy cô, cúi đầu hôn cổ chân cô.
Anh nắm lấy bàn chân mềm mại, vuốt ve lòng bàn chân, đè lại dung nham đang điên cuồng sôi trào trong lòng, cố gắng vững vàng viết từng nét chữ.
Không phải thích.
Là——
"Yêu em."
Để được yêu em, anh sẽ kiềm chế, nhẫn nại, không khiến em mệt mỏi.
Cầu xin em...!Hãy để anh yêu em mỗi ngày.
Một chút thôi, một chút thôi cũng được, nhưng—— hãy lâu một chút..