Yêu Quái Nhỏ


Tang Du nghiêng người buồn bực nằm trong chăn, ôm lấy đôi chân trần của mình, gương mặt đỏ lên cắn gối đầu, cảm giác được Lam Khâm vỗ vỗ cánh tay cô trấn an.

Động tác của anh không nhanh không chậm, lực đạo lại bị chăn bông ngăn cách, khi rơi xuống trên người cô thì hết sức nhẹ nhàng chậm chạp lại thoải mái.

Cho dù che mặt cô cũng có thể tưởng tượng ra được biểu tình mỉm cười của anh lúc này.

Tang Du hít mũi, cảm xúc xóc nảy không khỏi dần dần trở nên bình ổn lại, chậm rãi duỗi thân thể đang cuộn tròn, nằm thẳng ra, tay Lam Khâm lập tức dời xuống, ấn lên cái bụng nhỏ đang dâng lên đau đớn nhè nhẹ của cô.


Cô kéo chăn bông xuống một chút, để lộ ra đôi mắt, lại đụng phải đôi mắt của Lam Khâm đang nhìn cô.

Tim đập thình thịch, máu cũng sôi trào.

Cả người Tang Du cứng đờ, thật muốn khóc, cô quấn lấy chăn rụt lại đến góc giường, bảo:"Anh cứ kệ em đi, em nằm một chút là được, nếu anh đói bụng thì đành ủy khuất anh hâm lại đồ ăn trong tủ lạnh vậy.


"
Lam Khâm xoa khuôn mặt trắng bệch của cô, nhíu mày đắp chăn kỹ càng cho cô rồi xoay người cầm ga trải giường và quần ngủ đi xuống lầu.

Tang Du nhìn bóng dáng của anh lại càng muốn khóc hơn.

Sao lại đi dứt khoát thế!
Chẳng lẽ không phải nên ôm cô rồi dỗ dành một chút sao?
Có phải là đang ngầm ghét bỏ cô không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận