Máu chảy quá nhanh khiến sức lực Tang Du yếu đi rất nhiều.
Nhưng mà chuyện cảm thấy thẹn muốn chết này, sao có thể nói ra với Khâm Khâm chứ!
Dù cho cô không làm tiên nữ mà làm người thường, nhưng Khâm Khâm vẫn là ánh trăng sáng thuần khiết trên bầu trời, không thể bị bà dì tùy tiện vấy bẩn.
Cô dụi dụi mắt, thút tha thút thít nức nở nói tiếp: "Anh vừa hôn em một cái, em liền —— muốn bắt nạt anh"
Anh tốt như vậy, cô thật sự rất muốn bắt nạt.
Ôm xoa, hôn mút, giở thủ đoạn lột quần áo anh ra, làm anh mất hết lý trí, động tình động dục vì cô, không thể tự thoát khỏi cô được!
Quấn bên cô làm hết tất cả chuyện xấu ngọt ngào.
Hơi thở của Lam Khâ ngay bên tai cô, nóng bỏng phả mạnh làn da cô, lại phối hợp với hình ảnh bổ não, Tang Du bị kích thích nghiêm trọng, máu lại không chịu khống chế chảy ra lần nữa.
Cô nắm lấy góc chăn, đỏ mặt ngẩng đầu, gần gũi nhìn anh.
Lông mi Lam Khâm đen nhánh mịn màng, thật dài mà rậm rạp, đôi mắt nhiễm tình, con ngươi một nâu một bạc như sâu thẳm, có hoa văn thiên nhiên tuyệt đẹp khảm trong đó, từng vòng như xiềng xích vô hình, trói chặt ảnh ngược của cô, vừa động mà cũng không thể động.
Tang Du nín thở.
Người đàn ông như vậy lại sẽ yêu cô ư!