“Nói cho em để sau này mỗi năm em đều nhắc nhở tôi vừa già thêm một tuổi nữa sao?” MOF tiên sinh nói chuyện rất đương nhiên.
Kể từ khi MOF tiên sinh lấy được danh hiệu MOF, tạp chí số đặc biệt tìm anh để chụp hình các món tráng miệng càng ngày càng nhiều, ngoài phiên bản tiếng Pháp, thì thỉnh thoảng còn có phiên bản quốc tế.
Có một ngày anh hào hứng hừng hực tìm tôi, nói có đồ muốn cho tôi xem, vẻ mặt còn thần thần bí bí.
Đến khi anh đưa tạp chí cho tôi xem, thì sao chứ, không phải chỉ là có tạp chí đăng kẹo socola mà MOF tiên sinh làm thôi à.
Có gì đặc biệt sao? Loại tạp chí như này có rất nhiều mà, nhà tôi đã có mấy cuốn rồi.
Ơ, đợi một chút, đây không phải là tiếng Pháp, là tiếng Tây Ban Nha sao?
MOF tiên sinh không giấu được sự phấn khích, “Tô Diệc, em đã nghe nói về quyển tạp chí này chưa?”
Không muốn tạt cho anh một gáo nước lạnh, nhưng mà… tôi thật sự không biết! Trời ạ! Điên rồi! Làm sao đây! Không có gì để nói cả!
“Cái đó… ừm, đây là cuốn được phát hành từ nhà xuất bản Tây Ban Nha.
Paris có bán không? Em không mua được.”
Cho một like vì sự lanh trí của tôi.
MOF tiên sinh hơi ngạc nhiên, “Em chưa xem à?”
Tôi lắc đầu một cái.
“Vậy cầm cuốn này xem trước đi.” Anh dường như lại nghĩ tới điều gì đó, “Tô Diệc, em có xem hiểu tiếng Tây Ban Nha không?”
“Xem không hiểu…” Tiếng Pháp còn học không giỏi, mà vẫn mong đợi tôi biết tiếng Tây Ban Nha ư? Thật sự cho rằng tôi có thể thông thiên sao?
“Không sao, em có thể tra từ điển.” Tôi lại nói.
Tiếng Tây Ban Nha và tiếng Pháp mặc dù cùng thuộc nhóm ngôn ngữ Rôman [1], nhưng vẫn có sự khác biệt rất lớn, tôi đọc văn bản chỉ vỏn vẹn năm dòng cũng mất gần một tiếng đồng hồ.
Ngáp dài ngáp ngắn, quá thôi miên rồi, hoàn toàn không thể đọc nổi.
[1] Nhóm ngôn ngữ Rôman: là một phân nhóm của nhóm ngôn ngữ gốc Ý.
Nhóm này là hậu thân của tiếng Latinh bình dân được dùng bởi các dân bản địa sau khi Đế quốc La Mã sụp đổ.
Nhóm Rôman được chia ra làm ba nhánh: nhánh phía Đông, nhánh phía Nam và nhánh Ý-Tây
Sáng hôm sau, MOF tiên sinh đưa cho tôi một tờ giấy viết đầy chữ.
“Trên đây có những cách biểu đạt tiếng Pháp phổ biến tương ứng với tiếng Tây Ban Nha, em đối chiếu mà xem thì sẽ thoải mái hơn một chút.” Anh nói.
Cái gì! Đặc biệt viết cho tôi? Làm sao đây, tim đập rộn lên rồi.
Tôi dè dặt nhận lấy “bản thư pháp” của MOF tiên sinh, hỏi: “Anh tự viết à? Anh biết tiếng Tây Ban Nha sao?”
“Tất nhiên là do tôi viết, giúp đỡ đặc biệt cho Tiểu Tô Diệc của tôi là nên mà.” MOF tiên sinh chớp mắt với tôi, “Nếu không hiểu thì hỏi lại tôi, tiếng Tây Ban Nha của tôi… dạy em vẫn dư sức.
Qua mấy ngày nữa tôi sẽ cho em một số tài liệu khác, giúp em học tập.”
Xong rồi, nhịp tim tăng siêu tốc rồi.
Qua mấy ngày, MOF tiên sinh thật sự cho tôi mấy cuốn sách.
Sao nhiều như vậy? Chẳng lẽ là tài liệu dạy học tiếng Tây Ban Nha gì đó ư… Tôi từ chối.
“Tôi đã viết email cho nhà xuất bản, nói bọn họ tìm cách gửi mấy quyển cất trong kho của kỳ trước tới, những quyển này đều cho em, miễn phí.” MOF tiên sinh nói.
Cái gì? Đặc biệt gửi cho tôi?
Nhìn nụ cười tự tin của MOF tiên sinh trên bìa tạp chí, tôi biết tôi chết chắc rồi, chính là thua trong tay anh.
Chết tiệt! Học… tiếng Tây Ban Nha!
Nhưng tôi sẽ không vạch trần bạn nhỏ tự luyến này đâu, trong những cuốn tạp chí mà anh đưa cho tôi, mỗi một cuốn đều có đăng các tác phẩm của anh.
Không phải một cuốn, mà là mỗi một cuốn!
Quỷ tâm cơ!
—–—–o———
MOF tiên sinh lúc nào cũng phàn nàn kem lỏng mà trợ giảng món Pháp làm mang lên là đồ dởm.
“Ahhhh, Tiểu Tô Diệc này, em xem, cái này cũng có thể gọi là kem sao?”
“Chậc chậc chậc chậc, đây là đồ mà mấy đầu bếp bọn họ làm đấy.”
“Ồ! Đây là cái gì? Có khác gì đồ dởm đâu? Vứt đi.”
Tôi muốn nói, này liên quan gì đến anh chứ? Lại không bắt anh ăn mà.
Mỗi lần MOF tiên sinh đều cầm thìa của tôi múc một miếng nhỏ ăn, ăn xong thì phàn nàn, phàn nàn xong còn muốn cho tôi ăn một miếng, tôi ăn xong thì phải phối hợp với anh, chê bai nói một câu “Đây chính là đầu bếp làm” mới tính là xong.
Đều là sáo lộ [2] cả.
[2] Sáo lộ (套路): nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương, tiếng Việt mình có thể hiểu như câu “đẹp trai không bằng chai mặt”
Nhưng mà các Chef món Pháp cũng thường khói lửa nổi lên bốn phía.
“À, các cậu làm món tráng miệng, thì cũng chỉ có bột mì, trứng gà, bơ, suốt ngày chỉ biết cầm một cái cân đòn cân đi cân lại, ngoại trừ những thứ này ra thì còn có cái gì nữa? Mà chúng tôi, vừa biết nấu ăn vừa biết làm món tráng miệng, chúng tôi mới thật sự là đầu bếp.”
Trong trường còn có một Chef món Pháp có câu cửa miệng là —— “Pâtissier est nul.
(Đầu bếp món tráng miệng không là gì cả.)”
Hơ hơ, giọng điệu không nhỏ, đầu bếp tráng miệng không là gì cả?
Chúng tôi biết kéo đường, biết điều chỉnh nhiệt độ để làm socola, đầu bếp mấy người biết sao?
Biết sao?
Nói tới nói lui, thì các Chef món tráng miệng và món Pháp đều có một đức hạnh: Bọn họ thích công kích lẫn nhau, cái này có thể gọi là yêu nhau lắm cắn nhau đau.
—–—–o———
“Tô Diệc! Kem làm xong rồi! Lấy một xô nước nóng tới rửa máy làm kem!”
“Tới đây!”
MOF tiên sinh rất quý chiếc máy làm kem 50.000 euro của anh, trước đây ngoại trừ anh ra thì không có ai được chạm vào.
Bây giờ lại có thêm tôi đây, ngoại trừ anh và tôi ra thì không có ai có được chạm vào.
Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy anh dạy tôi cách sử dụng, chính là vì để bớt việc cho chính anh.
Bởi vì một trong những việc anh thường kêu tôi làm nhất chính là sau khi làm kem xong thì rửa máy làm kem.
Nếu tôi có một chút chần chừ, thì MOF hoàng đế bệ hạ sẽ ném cho tôi một cái biểu cảm “Cần em có ích lợi gì”.
Vâng, nô tỳ rửa, nô tỳ tạ ơn sự đánh giá cao của chủ tử, nô tỳ lĩnh chỉ tạ ơn.
Cánh của máy làm kem 50.000 euro có thể tháo ra được, có tổng cộng 5 bộ phận.
Thường thì không cần thiết phải tháo ra trong quá trình rửa, nhưng có một lần không biết tại sao lại bị tháo ra, MOF tiên sinh liền hỏi tôi có thể lắp lại được không.
Sao không biết chứ, nhìn tôi đây.
Kết quả của việc khoác lác chính là anh đi tới xem tôi lắp tận 5 lần vẫn chưa được.
Thôi được, bị vạch trần khoác lác rồi.
“Chef, hay là anh tới lắp đi.” Tôi nhét các bộ phận vào trong tay anh.
“Không phải em nói em biết sao?” MOF tiên sinh trêu chọc tôi.
“Sự thật chứng minh em không biết.” Tôi thừa nhận tôi không tự lượng sức mình.
MOF tiên sinh nhìn tôi, lắp các bộ phận một cách nhanh nhẹn.
“Tuyệt vời, không hổ là MOF.” Vỗ tay vỗ tay.
Sau đó MOF tiên sinh tháo các bộ phận ở ngay trước mặt tôi, nói, “Bây giờ đến lượt em.”
Thú vị không? Vui không?
1 giờ sau, MOF tiên sinh đã tháo các bộ phận tới tận hai lần, kêu tôi lắp lại cho anh xem.
Không cần chơi như vậy đâu có được không? Rốt cuộc anh nghĩ như thế nào vậy? Coi tôi chơi đồ chơi sao? Không thích hợp đâu có được không?
Đây không phải là đồ chơi đâu!
Đây là máy làm kem 50.000 euro đó!
Làm hỏng thì sao bồi thường nổi?
—–—–o———
Lúc MOF tiên sinh đi vào, tôi và Tiểu Yến đều đang chuẩn bị cho lớp học demo của riêng mình.
“Tiểu Tô Diệc, có phải gần đây em sắp đón sinh nhật không?” MOF tiên sinh hỏi.
Tôi ngẩng đầu lên mặt đầy kinh ngạc nhìn anh, “Em sắp đón sinh nhật? Không có.”
Sinh nhật? Bây giờ vẫn chưa tới cuối tháng 7, sinh nhật tôi còn cách một tháng nữa cuối tháng 8 cơ.
MOF tiên sinh cũng rất ngạc nhiên, “Sao vậy? Gần đây em không cần đón sinh nhật à?”
Dĩ nhiên là không.
“Vậy thì sinh nhật của em là khi nào?” Anh hỏi.
“… Vào tháng 8.”
“Không phải là sắp đón sinh nhật sao, tuần sau là tới tháng 8 rồi.” MOF tiên sinh lại nói tiếp, “Nhắc tôi trước khi sinh nhật của em, tôi tặng cho em một món quà.”
Yeah! Có quà nhận!
Không, đợi một chút, điểm chính là, tại sao lại nhảy ra một chủ đề như vậy?
“Chef, sao anh biết gần đây em sắp đón sinh nhật?” Rất kỳ quái đấy có được không?
“Bởi vì…” Ánh mắt của MOF tiên sinh đảo qua đảo lại, ấp úng nói, “Có một trợ giảng đã nói với tôi.”
Ai sẽ nói với anh loại chuyện tôi sắp đón sinh nhật chứ? Tại sao lại nói điều này? Trong lúc tôi rơi vào phiền não của mình, không hề phát hiện ra trên mặt Tiểu Yến đã nở nụ cười như ý.
“Vậy Chef sinh nhật của anh là khi nào? Em cũng tặng anh quà.” Tôi nói.
“Tại sao?”
Tại sao? Như vậy mà cũng muốn hỏi tại sao?
“Bởi vì có qua có lại mới toại lòng nhau mà.”
“Không cần.” MOF tiên sinh trả lời dứt khoát, “Tôi sẽ không nói cho em.”
Không nói cho tôi? Sinh nhật mà còn muốn làm thần bí?
“Nói cho em để sau này mỗi năm em đều nhắc nhở tôi vừa già thêm một tuổi nữa sao?” MOF tiên sinh nói chuyện rất đương nhiên.
Thật có đạo lý, tôi hoàn toàn không nói nên lời.
Đôi lời tâm tình của editor: MOF tiên sinh như con nít ấy =))).