“Một nói hai chửi ba nghĩ.
Chính là hắt hơi một cái biểu thị có người đang nói về anh, hắt hơi hai cái có nghĩa là có người đang chửi anh, hắt hơi ba cái chứng minh có người đang nghĩ về anh.
Chef anh hắt hơi ba cái, chứng minh có người đang nghĩ về anh đó.”
Vào một ngày nọ, MOF tiên sinh nói muốn thử nghiệm một công thức làm Chocolat plastique [1] mới, dịch ra tiếng Trung gọi là “socola có thể tạo hình”.
[1] Chocolat plastique:
Thêm đường glucose và nước đường đun sôi vào socola đen, khuấy đều, sau khi để nguội đông đặc thì có thể nhào nặn thành nhiều hình dạng khác nhau giống như đất nặn vậy.
Hoặc cũng có thể nhân lúc nó vẫn còn ở trạng thái chảy mà cho vào túi bắt kem, bắt ra đủ loại hình dạng, ở phía trên rắc hạt ca cao, hoặc bột ca cao để trang trí các kiểu.
Lúc này, sau khi MOF tiên sinh bắt xong một mớ Chocolat plastique bán lỏng tạo hình lên giấy nhôm, thì kêu tôi rắc hạt ca cao lên phía trên.
“Không không không.” MOF tiên sinh không hài lòng với cách rắc kín đáo của tôi, “Tiểu Tô Diệc, em phải giống như nhà nghệ thuật vậy, hoang dã một chút, phải rắc đầy!”
“Phải giống như Picasso [2] sao? Nhưng nhà nghệ thuật mà em ngưỡng mộ là Monet [3].”
[2] Pablo Ruiz Picasso, thường được biết tới với tên Pablo Picasso hay Picasso là một họa sĩ và nhà điêu khắc người Tây Ban Nha.
[3] Claude Monet là họa sĩ nổi tiếng người Pháp, một trong những người sáng lập trường phái ấn tượng và là họa sĩ nhất quán và nhiều tác phẩm nhất của phong trào triết học miêu tả những nhận thức của con người trước thiên nhiên, đặc biệt khi được áp dụng để vẽ phong cảnh ngoài trời.
Tôi nói rất nghiêm túc, nhưng MOF tiên sinh lại bị tôi chọc cho cười gập cả người, đến mức hoàn toàn không phát hiện Hera bước vào.
Tôi đẩy đẩy anh, ra hiệu cho anh có người khác đi vào, anh lập tức thu lại tiếng cười, nụ cười trong mắt vẫn rạng rỡ.
“Có chuyện gì vậy?” MOF tiên sinh nhàn nhạt hỏi.
“Không có gì… Chỉ là công việc hôm nay của em đã kết thúc rồi, cho nên tới hỏi Chef một chút anh có cần gì hay không, em có thể ở lại giúp đỡ.” Hera nói.
MOF tiên sinh nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn em.
Nhưng mà tôi đã có một trợ lý, vậy là đủ rồi.”
Đợi sau khi Hera rời đi, tôi hỏi MOF tiên sinh: “Tại sao lại từ chối cô ấy? Thêm một người không phải sẽ làm nhanh hơn sao?”
MOF tiên sinh nói: “Dù sao chúng ta cũng phải mất 6 tiếng, cứ từ từ làm.”
MOF tiên sinh còn nói: “Hay là, em muốn tôi gọi cô trợ giảng đó lại?”
MOF tiên sinh tiếp tục nói: “Em không muốn ở một mình với tôi sao?”
Vẫn là MOF tiên sinh nói: “Làm nhanh lên đi, tiểu Monet của tôi.”
Picasso của tôi cũng muốn ở… một mình với tôi sao?
—–—–o———
Paris có khí hậu ôn đới đại dương ôn hòa, nhưng tôi lại thật sự hoài nghi về tính xác thực của nó.
Mùa đông không quá lạnh, mới là lạ.
Mùa hè không nóng bức, mới là lạ.
Dự báo thời tiết còn không đáng tin cậy hơn hiệu suất làm việc của người Pháp, bình thường đang nắng to, thì đột nhiên mưa to.
Ngày hôm nay dự báo không có mưa, nên tôi ra ngoài cũng không mang theo dù.
Kết quả mới ngồi xe buýt một chút, thì hay lắm! Mưa to như thác đổ, gió lớn gào thét, đây là sắp tới ngày tận thế sao?
Cả một đường chạy như điên đến trường, 7:35 quá sớm, còn chưa mở cửa, vì vậy tôi tránh mưa dưới mái hiên, run lẩy bẩy.
Tôi có lớp demo với Chef Miệng to, phải chạy lên lầu chạy xuống lầu tìm nguyên liệu cho anh ấy, mồ hôi chảy như thác đổ còn phải chui vào tủ đông lạnh chỉ để tìm cho anh ấy một hộp dừa puree, kết quả anh ấy chỉ dùng một chút xíu.
Buổi trưa, món chính mà nhà bếp tầng dưới đưa ra là món cá hồi áp chảo, quá tuyệt, cá hồi béo ngậy, bé cưng Tô Diệc mệt lả ăn dính váng mỡ đầy miệng.
“Tô Diệc, chủ nhật có cùng đi Chateau de Versailles [4] không?” Tương Tương Tương Tương hỏi.
[4] Cung điện Versailles: là nơi ở của các vua Pháp Louis XIII, Louis XIV, Louis XV và Louis XVI.
Nằm ở phía Tây của Paris tại thành phố Versailles, lâu đài Versailles là biểu tượng của quyền lực tối thượng của các triều đại phong kiến Pháp với một diện tích và các công trình kiến trúc cực kì đồ sộ và lộng lẫy.
“Đến cung điện Versailles? Sẽ không phải chỉ có hai chúng ta đó chứ, còn có ai đi cùng không?”
“Tôi, Sungho, còn có Hạo ca đang học món tráng miệng cao cấp, cậu đã từng gặp rồi, một người Bắc Kinh rất cao rất cường tráng.” Tương Tương Tương Tương ra hiệu một chút, “À đúng rồi, anh ấy còn muốn dẫn bạn gái Tam Lộc của anh ấy đi cùng.”
Cung điện Versailles à, tôi còn chưa có đến… Nhưng mà cuối tuần thì có rất nhiều người…
“Tô Diệc, Tô Diệc.” MOF tiên sinh gọi tôi mấy lần.
Tôi bị dọa sợ đến mức phải vội vàng cách xa Sungho, “Có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì thì không thể gọi em sao?” MOF tiên sinh bĩu môi, “Tôi quấy rầy em với bạn trai của em sao?”
“Hả?” MOF tiên sinh không phải vẫn coi Sungho là bạn trai của tôi đó chứ, tôi nhanh chóng giải thích, “Không phải, bọn họ chỉ đang hỏi em cuối tuần có đi Chateau de Versailles thôi.”
“Ờ hớ.” MOF tiên sinh nở nụ cười mỉm bất thường, “Lần trước tôi đã nói cậu ấy với em rất xứng đôi, em đừng ngại cân nhắc hẹn hò với cậu ấy.”
“Cảm ơn.” Tôi giả vờ ngoài mặt tươi cười, “Em sẽ cân nhắc ý kiến ’vô giá’ của anh.”
“Hừm, vậy em cân nhắc kỹ một chút.”
Thật là lười để ý đến anh, đây không phải là lời mời riêng của Sungho có được không? Không nhìn thấy bên cạnh còn có Tương Tương Tương Tương sao?
Buổi chiều.
MOF tiên sinh không kiềm chế được, hỏi: “Em muốn đi Chateau de Versailles với chàng trai đó sao?”
Tôi từ chối cho ý kiến.
Thật ra thì tôi đã từ chối rồi, một đôi thì đang mập mờ, một đôi thì là người yêu, cuộc hẹn của bốn người, tôi đi làm gì, đỉnh đầu phát sáng làm kỳ đà cản mũi sao?
“Em đã từng đi rồi sao?” MOF tiên sinh lại hỏi.
“Không có.” Tôi nói.
“Em chưa từng đi?” MOF tiên sinh vô cùng sửng sốt, “Đây là một trong năm cung điện lớn nhất thế giới đó, em tới Pháp bao lâu rồi? Làm sao có thể chưa ghé thăm Chateau de Versailles chứ?”
“Vậy anh đã từng đi Tử Cấm Thành sao?” Tôi hỏi ngược lại.
“Không có.” MOF tiên sinh trả lời tương đối dứt khoác.
“Tử Cấm Thành ở Trung Quốc của bọn em cũng là một trong năm cung điện lớn nhất thế giới, anh có muốn cân nhắc đến đó một lần không?”
MOF tiên sinh không chịu yếu thế, nói: “Tôi còn chưa đến Trung Quốc, còn em thì đang ở Pháp, ở Paris.”
“Ờ hớ.” Tôi vòng vo phản kích, “Nghe nói khoảng thời gian trước anh đã đi Nga khảo sát?”
“Đúng vậy.” MOF tiên sinh không rõ nội tình, “Sao vậy?”
“Vậy anh đã đi nơi nào?” Tôi hỏi, “Matxcova thì chắc đã đi rồi, anh có đi xem Kremlin [5] không?”
[5] Điện Kremlin: là một “Kremli” (dạng thành quách ở Nga) được biết đến nhiều nhất ở Nga.
Nó là trung tâm địa lý và lịch sử của Moskva, nằm trên bờ trái sông Moskva, trên đồi Borovitskii, là một trong những phần cổ nhất của thành phố, trong thời kỳ hiện nay là nơi làm việc của các cơ quan tối cao của chính quyền Nga và là một trong những kiến trúc lịch sử-nghệ thuật chính của quốc gia này.
Kremlin, điện Kremlin, đó cũng là một trong năm cung điện lớn nhất thế giới.
Thùng giấm lớn MOF trợn đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp của anh, cả buổi cũng không nói được lời nào.
Yeah! Tiểu Tô Diệc toàn thắng trở về!
Đấu với tôi sao? Xem tôi đè bẹp anh nè.
Hừ!
—–—–o———
Không biết có phải do thắng MOF tiên sinh, tâm trạng quá mức kích động, mà dạ dày tôi liên tục dời sông lấp biển, cộng thêm khí huyết dâng trào, tôi đã nôn ọe dữ dội trong toilet trên tầng ba.
MOF tiên sinh rót một ly nước chanh mật ong ấm cho tôi, rồi nhìn tôi muốn nói lại thôi.
“Sao vậy, Chef?” Đừng lại tới quấy rối nữa, tôi hiện tại đang rất yếu đuối.
Anh không nói gì, nhìn mặt tôi một cái, rồi lại nhìn vào bụng của tôi.
“Chef, anh có gì thì cứ nói thẳng ra.” Tôi có hơi không kiên nhẫn.
“Em không phải là cái đó chứ?”
“Cái nào?”
“Thì cái đó, cái sẽ nôn ấy.”
Hừ, chẳng lẽ anh cho rằng tôi đang nôn nghén sao?
“Ngay cả bạn trai em cũng không có! Em gái anh mới có thai!” Tôi hét vào mặt anh.
“Hì hì, tôi không nói là em có thai mà.” MOF tiên sinh cười giống như con mèo ăn trộm thịt sống, “Ý tôi nói là có phải em bị ngộ độc thực phẩm hay không.”
Tôi trừng mắt nhìn anh, vào loại thời điểm này, mà còn có tâm trạng muốn đùa giỡn tôi sao?
“Được rồi, mau uống cho nóng.” MOF tiên sinh khẽ vuốt lưng của tôi, còn nói, “Em thật sự không định đồng ý đi Chateau de Versailles với người bạn trai nhỏ của em sao?”
Tôi vừa định nói gì đó, nhưng vừa há miệng, thì khí huyết lại dâng trào, nôn lên người MOF tiên sinh.
Tôi hoàn toàn quỳ xuống, đừng ai tới đỡ tôi.
—–—–o———
Sợ mình sẽ thật sự bị ốm, nên về nhà lập tức nấu canh gừng còn ngâm chân nữa, kết quả ngày hôm sau không có chuyện gì cả, tươi tỉnh đến trường đi làm.
Trẻ tuổi chính là vốn liếng, lời này không sai một chút nào.
Ngược lại MOF tiên sinh thì trông không được tốt lắm, đã hắt xì mấy lần trước mặt tôi.
“À vos souhaits.
(Một lời nguyện cầu của người Pháp sau khi có ai đó hắt hơi)” Tôi cầm khăn giấy đưa cho MOF tiên sinh, “Khá hơn chút nào không?”
MOF tiên sinh xì mũi, “Tô Diệc, cảm ơn em.
Tôi đã khá hơn nhiều rồi.”
“Chef, anh có biết không? Ở quê nhà em, hắt hơi có cách giải thích đấy.”
MOF tiên sinh hứng thú, “Cách giải thích gì?”
“Một nói hai chửi ba nghĩ.
Chính là hắt hơi một cái biểu thị có người đang nói về anh, hắt hơi hai cái có nghĩa là có người đang chửi anh, hắt hơi ba cái chứng minh có người đang nghĩ về anh.
Chef anh hắt hơi ba cái, chứng minh có người đang nghĩ về anh đó.”
“Ai sẽ nghĩ…” Lời còn chưa kịp nói hết, thì nam thần MOF lại hắt xì một cái, “Hắt hơi bốn cái cũng có cách nói gì sao?”
Tôi nhìn anh lắc đầu, “Điều đó có nghĩa là anh thật sự bị cảm rồi.”
Đôi lời tâm tình của editor: MOF tiên sinh đúng là thùng giấm biết đi rồi =))).