Tiếp theo tôi cũng không muốn tính nữa.
Tôi chỉ biết là, gặp được anh trong thế giới rộng lớn đã là không dễ dàng, nếu như lúc này từ bỏ trở về nước, tôi nhất định sẽ hối hận cả đời.
Trong trường có rất nhiều Chef món tráng miệng, nhưng Chef món tráng miệng có tư cách tổ chức lớp demo thì chỉ có 6 người.
Ngoài MOF tiên sinh, còn có Chef Miệng to lắm mồm, Chef Ông nội dễ thương lúc nào cũng he he, Chef Vua ô liu trông như quả ô liu có tên cũng là Olive, Chef Bậc thầy thất bại người vĩnh viễn không lật bánh Tarte tatin [1] đẹp, cùng với Chef DJ tính tình nóng nảy, cảm xúc hay thay đổi.
Mấy người trợ giảng món tráng miệng chúng tôi lần lượt được sắp xếp lên lớp với bọn họ.
[1] Tarte Tatin hay bánh táo Tatin: là một loại bánh trái cây “ngược” với phần trái cây được thắng trong đường và bơ trước khi phần vỏ được nướng.
Mỗi một Chef trong trường đều có tính cách khác nhau, nên cách lên lớp đương nhiên cũng khác nhau.
Mỗi một Chef đều có thói quen đặc biệt của bọn họ khi lên lớp, như Chef Miệng to là phải chuẩn bị rất nhiều khăn giấy lau mồ hôi cho anh ấy, bởi vì anh ấy chảy rất nhiều mồ hôi.
À, đúng rồi, anh ấy có sở thích khó hiểu với người Hàn Quốc, cho nên trong trường có rất nhiều trợ giảng Hàn Quốc.
Vua ô liu thì không chỉ mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, mà còn mắc chứng rối loạn lưỡng cực.
Chúng tôi lúc nào cũng phải xoa dịu tâm trạng bất an của anh ấy.
Nghe nói anh ấy cũng là cung Xử Nữ, hơ hơ, vậy chắc chắn là cung Xử Nữ giả rồi.
Lên lớp cùng với Chef DJ thì trợ giảng cần phải chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào, nghe anh ấy ra lệnh đi lên lầu tập thể thao lấy đồ.
Anh ấy vĩnh viễn sẽ không nói trước với bạn anh ấy cần cái gì đâu.
Còn gọi anh ấy là Chef DJ chính là bởi vì nghề chính của anh ấy là DJ trong quán bar.
DJ là nghề chính của anh ấy? Chef món tráng miệng lại là nghề tay trái sao? Đúng vậy, chính anh ấy đã nói như vậy với người khác, không có vấn đề đâu.
Chef Ông nội dễ thương tốt bụng lần nào cũng sẽ làm rất nhiều bánh gato trong lớp demo, rất sợ sinh viên sẽ không đủ ăn, cuối cùng còn dư lại để cho trợ giảng cầm một cái.
Hành động vĩ đại nhất mà ông ấy từng làm chính là làm 7 cái bánh gato cho 42 sinh viên.
Ừm… Sau khi chia cho mỗi sinh viên một miếng thật to thì phần còn dư lại, chia cho trợ giảng, phiên dịch mỗi người một cái, còn một cái không ai muốn, thì chỉ có thể cầm đến nhà bếp ở tầng dưới để ăn trưa vào buổi trưa.
MOF tiên sinh thì ngược lại… Tôi không biết nên nói anh là đơn giản hay là lười biếng, anh cảm thấy lớp demo chính là để demo, làm được thành phẩm thử được mùi vị là được, sinh viên muốn ăn thì tự làm trong lớp thực hành.
Được có đạo lý, không có đường nào phản bác đúng không?
Nhớ lần đầu tiên lên lớp cùng với MOF tiên sinh, cũng có 42 sinh viên như vậy, anh tùy hứng đến mức chỉ chuẩn bị hai cái bánh gato.
Ừm… Tôi cũng không biết phải chia như thế nào… Phải nhờ MOF tiên sinh giúp đỡ, hy vọng anh chỉ giáo chút đại pháp chia bánh, kết quả trong phòng học không có bóng người của anh, anh vậy mà đã rời đi rồi.
Trước khi lên lớp cùng với MOF lần thứ hai, tôi đã phản ánh với anh về tình huống này.
Nhưng anh vẫn kiên quyết không tăng số lượng, sau đó miễn cưỡng làm 3 cái bánh gato hai khẩu phần ăn.
Chef của tôi thật lợi hại, thật là giỏi, nhưng vẫn không đủ chia cho các sinh viên mà! Làm thêm một cái nữa được không? Chỉ một cái thôi! Này, đừng đi mà!
Được rồi, nếu bánh không đủ chia cho sinh viên, thì trợ giảng còn có thể giúp được chuyện gì chứ.
Muốn ăn bánh thương hiệu MOF cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Người ta dù sao cũng là MOF, đồ đã hiếm lại còn đắt, hơ hơ.
Nhưng mục đích anh tiết kiệm như vậy rốt cuộc là gì? Cũng không phải là tiêu tiền của anh, chẳng lẽ đơn thuần là để tiết kiệm tài nguyên địa cầu thôi sao?
———o———
Trong giờ nghỉ trưa, Tương Tương Tương Tương đang dạy tiếng Pháp cho Sungho, tôi quay lại tầng ba dọn dẹp một chút, rồi lấy tạp chí món tráng miệng đã mua hai ngày trước ra đọc.
Đúng lúc này MOF tiên sinh bước vào, nhìn thấy cuốn tạp chí trong tay tôi, vẻ mặt có chút vi diệu, “Tô Diệc, cái này là em mua à?”
“Ừm… Đúng vậy, Chef.”
“Em đã đọc chưa?” MOF tiên sinh hỏi.
“Vẫn chưa, Chef.”
Anh liền lại gần nói muốn đọc cùng tôi.
Nam thần đứng bên cạnh tôi lật xem tạp chí, trên người còn thoang thoảng mùi chanh, trộn lẫn với mùi nha đam, hình như còn có bạc hà…
Tim đập mạnh, tim đập mạnh.
“Tô Diệc, em biết cậu ta không?” Ngón tay của MOF tiên sinh chỉ vào một người trên trang giấy, “Cậu ta là bạn của tôi, là một Chef Bồ Đào Nha rất nổi tiếng.”
Tôi lắc đầu một cái, bày tỏ tôi không biết.
“Tô Diệc từng đến Bồ Đào Nha chưa?” MOF tiên sinh lại lại.
Tôi vẫn lắc đầu.
“Bồ Đào Nha là một nơi tuyệt vời cho kỳ nghỉ.” MOF tiên sinh nói, “Rất đẹp, không giống như Paris, nếu em có cơ hội thì nhất định phải đến xem.”
“Được, em đã nhớ.”
———o———
Sau mười tháng đến Paris cuối cùng tôi cũng nghĩ đến việc phải sửa sang tóc của mình rồi.
Tìm một ngày nghỉ, hẹn trước A.T.C Studio mở ở Khu 13, tiếp theo đợi thiếu nữ xinh đẹp bất khả chiến bại thay đổi.
Tại sao lại đột nhiên nghĩ đến việc làm tóc?
Điều này là bởi vì…
Có một ngày MOF tiên sinh nhìn thẻ sinh viên của tôi rồi hỏi tôi: “Tô Diệc, đây là em sao? Trước đây em để tóc ngắn sao?”
Nam thần chủ động nói chuyện với tôi khiến cho nội tâm của tôi vô cùng kích động, nhưng ngoài mặt, thì tôi vẫn phải giả bộ rất bình tĩnh, “Từ nhỏ đến lớn em đều để tóc ngắn, Chef.”
“Haha!” MOF tiên sinh bật ra một tiếng cười sảng khoái, “Nếu như em không nói, thì tôi thật sự nghĩ rằng em đang dùng hình của em trai em đấy!”
Thật là hài hước, Trung Quốc thực hiện kế hoạch hóa gia đình anh không biết à? Tôi làm sao có em trai được chứ?
Nhưng tôi cũng không muốn nói với anh, tôi là bởi vì cảm thấy cắt tóc ở Paris quá đắt, cho nên mới để mặc cho tóc tự do dài đến bây giờ.
Tôi phớt lờ ánh mắt quan sát chúng tôi của Hera vừa đi ngang qua, nói: “Để tóc dài thì tiện hơn, đội mũ trông đẹp hơn, cũng không cần phải đi cắt suốt.”
“Đúng thật, bây giờ em đang làm việc trong nhà bếp.” MOF tiên sinh gật đầu bày tỏ đồng ý, “Hơn nữa con gái vẫn là để tóc dài trông đẹp hơn, tốt nhất là hơi… ừm, xoăn.”
Người nói có lẽ vô ý, nhưng người nghe thì có ý.
Vậy nên sau khi ăn xong tô phở Việt Nam này, tôi phải đi uốn xoăn tóc!
“Ông chủ! Tôi muốn đổi chanh xanh, không phải chanh vàng!”
———o———
Nhà trường lên kế hoạch cập nhập công thức nấu ăn cho sinh viên cao cấp, các Chef thảo luận xong thì quyết định làm món bánh mousse hương vải, tuy nhiên phần vải fruit butter do nhà cung cấp nguyên liệu gửi đến đã được rã đông, hoàn toàn là nước ép vải, loãng giống như nước vậy, sau khi trộn socola trắng và bơ, thì ngay cả vị của vải cũng không nếm ra được.
MOF tiên sinh đã cố gắng dùng thử nước ép vải cô đặc để có được hương vị vải đậm đà hơn.
Chẳng mấy chốc những hộp vải fruit butter đã chất thành đống trong căn phòng nhỏ trên tầng ba.
Tôi đi vào phòng học lấy trứng gà nên đi ngang qua, MOF tiên sinh nhìn thấy liền nói anh cũng cần hai quả trứng gà, đưa tay ra lấy, vô ý đụng phải ngực tôi.
“Xin lỗi, Tô Diệc.” Vẻ mặt của MOF tiên sinh rất lúng túng, lập tức thu tay về, “Tôi không phải cố ý.”
“Ừm.
Không sao.” Tôi mím môi cười, “Anh còn cần trứng gà không?”
“Ừm… Cần.” MOF tiên sinh có chút không được tự nhiên, “Em đặt lên bàn cho tôi đi, cám ơn.”
Thú vị, thật thú vị.
Báo cáo nghiên cứu về MOF tiên sinh hôm nay vậy mà lại có thêm điều mới để viết.
Sau đó, MOF tiên sinh làm bánh xong cũng đưa cho tôi ăn, nói thật thì vẫn giống vậy, vị vải vẫn chưa đậm, nhân bánh ngoại trừ ngọt thì chính là ngọt, rõ là quá tốn nước ép vải.
Mà tại sao không thể làm mousse matcha, rồi lấy vải làm nhân chứ?
Nhưng có nghĩ thêm đi nữa thì cũng vô ích thôi, cũng không có ai hỏi ý kiến của tôi.
———o———
Trên phố Nhật Hàn mới mở một quán trà sữa, Chat Time Nhật Xuất Trà Thái [2].
[2] Chat Time Nhật Xuất Trà Thái: là một chuỗi tiệm trà nhượng quyền toàn cầu của Đài Loan.
Chat Time là thương hiệu quán trà lớn mạnh nhất trên thế giới.
Khai trương bán giá ưu đãi, chụp hình đăng vòng bạn bè thì mua hai tặng một.
Tiểu Yến rất thích uống matcha, mua cho cô ấy một ly matcha đá bào, trà sữa matcha thêm đậu đỏ.
Ngoài ra tôi còn muốn một ly trà sữa trân châu chính gốc và một ly sữa chua vải, bỏ thêm dừa.
Sau đó tôi đến cửa hàng bánh ngọt Nhật Bản AKI ở phố bên cạnh mua bánh cuộn đậu đỏ matcha, bánh mousse matcha và dorayaki.
Lúc Tô Diệc đem buổi trà chiều đến trường, MOF tiên sinh vẫn không hài lòng với món bánh vải trước đó, một mình thử lại nhiều lần trong căn phòng nhỏ trên tầng ba.
Nhìn vẻ mặt cau có của MOF tiên sinh, ước chừng trong một lát cũng sẽ không có ý tưởng gì mới.
Tôi liền kéo Tiểu Yến qua, gọi MOF tiên sinh cùng nếm thử hương vị Châu Á của chúng tôi.
Ban đầu tôi nói tôi sẽ uống sữa chua vải, nhưng MOF tiên sinh lại cảm thấy trân châu có màu đen rất kỳ quái, nên tôi đã đổi với anh.
“Chef, anh cảm thấy thế nào?” Tôi hỏi.
“Pas mal, cũng không tệ lắm, uống vị vải rất sảng khoái.” MOF nói.
“Còn bánh thì sao?”
“Đối với tôi thì Mousse matcha đó quá đắng.” MOF tiên sinh nhìn tôi và Tiểu Yến, “Matcha ở chỗ của mọi người cũng đắng như vậy sao?”
“Em cũng cảm thấy món này đắng quá.” Sau đó tôi lại hào hứng, tràn đầy mong ngóng nhìn MOF tiên sinh nói, “Sao Chef không thử làm một cái bánh mousse vị matcha nhỉ? Công thức của MOF chắc chắn là siêu ngon!”
MOF tiên sinh vô cùng vui vẻ, “Mousse matcha của thương hiệu MOF?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Tôi tiếp tục nịnh hót anh, “Anh giỏi như vậy mà, anh là MOF mà, chỉ là một cái bánh mousse matcha, chắc chắn là dễ như trở bàn tay, hạ bút thành văn đúng không?”
MOF tiên sinh nhận được khích lệ, thì cúi đầu trầm tư một lát, hỏi: “Một lát nữa em có lớp không?”
Tôi lắc đầu, “Không có, hôm nay em được nghỉ.”
“Tôi sẽ thử làm mousse matcha kết hợp với vải… Vải thì còn chưa nghĩ ra, có thể là sữa đông hay gì đó, vậy em…”
Cơ hội chỉ đến một lần, đã bỏ qua thì sẽ không trở lại nữa.
MOF tiên sinh cũng đã mời tôi rõ ràng như vậy rồi, tôi dĩ nhiên là không thể từ chối, “Bây giờ em sẽ xuống thay đồng phục lên làm với anh.”
Điều này rõ ràng đúng với điều MOF tiên sinh mong muốn, “Em tiện thể đi xuống nhà bếp ở tầng dưới xem có vải tươi hay không, nếu có thì mang một ít lên.”
“Được ạ!”
Tiểu Yến cũng rất thức thời, cầm trà sữa trở về phòng bên cạnh, chuẩn bị đồ cần dùng cho lớp của mình.
Trước kia là làm trợ giảng, nhưng lần này là làm trợ lý của MOF tiên sinh, nên càng không thể mắc lỗi.
Là trợ giảng lên lớp cùng Chef thì chủ yếu là đưa những thứ anh cần trong tiết, cũng chỉ là mấy thứ cố định đó, tôi bình thường cũng có thể nghĩ trước chuẩn bị cho anh.
Nhưng là trợ lý thì sẽ khác, anh có thể sẽ có đủ loại nhu cầu, hoặc là các tình huống tôi không có chuẩn bị trước.
Cũng may bình thường trên đường đi làm không uổng công nghe tiếng Pháp, cộng thêm có kinh nghiệm học tiếng Nhật ở trường đại học, biết được điều quan trọng nhất trong học ngoại ngữ chính là không sợ nói sai, cho nên bây giờ giao tiếp hàng ngày với MOF tiên sinh cũng càng ngày càng trôi chảy hơn, ít nhất là không còn áp lực nghe hiểu.
Đúng vậy, tôi là một người mới học tiếng Pháp.
Ít nhất trước khi tôi ký hợp đồng trợ giảng với trường, thì ba câu tiếng Pháp mà tôi nói trôi chảy nhất chính là “Je ne sais pas” (Tôi không biết), “Je pas comprends” (Tôi không hiểu) và “Je parle pas le français” (Tôi không biết nói tiếng Pháp).
Trước khi chuẩn bị ra nước ngoài tôi đã học một số kết cấu, âm vị âm tiết tiếng Pháp đơn giản, nhưng đều là dựa vào tự học.
Tại sao không nghiêm túc học cho tốt rồi hẳn tới? Bởi vì tôi hoàn toàn không có ý định ở nước Pháp dài hạn, học xong tôi sẽ trở về nhà, tôi rất không muốn rời xa gia đình.
Còn bây giờ? Bây giờ thì mọi thứ đã khác, tôi đã gặp được MOF tiên sinh.
Nhớ trước đây có đọc được một bài viết trên báo, nói là sau khi thống kê khoa học chưa trọn vẹn, một người có thể quen khoảng 3000 người trong cuộc đời, sau khi trừ đi một nửa cùng giới, thì xác suất yêu một người khác giới trong phạm vi có thể lựa chọn là bảy trên một nghìn.
Vậy ở một đất nước tha hương, thì xác suất thích một người nước ngoài là bao nhiêu?
Xác suất chúng tôi quen nhau là 3000 chia cho 7 tỷ, chính là bốn phần mười triệu.
Tiếp theo tôi cũng không muốn tính nữa.
Tôi chỉ biết là, gặp được anh trong thế giới rộng lớn đã là không dễ dàng, nếu như lúc này từ bỏ trở về nước, tôi nhất định sẽ hối hận cả đời.
Nếu tôi đã lựa chọn ở lại, vậy thì tôi nhất định phải học nói ngôn ngữ của anh.
Vì để có thể làm việc với anh tốt hơn, tôi đã ghi nhớ tất cả các từ đơn nhà bếp mà tôi có thể tìm thấy, bao gồm tên của đủ loại dụng cụ và tên của các nguyên liệu thường được sử dụng trước một tuần bắt đầu làm việc.
Vì để có thể nghe hiểu những gì anh nói, tôi đã tải bản ghi âm gốc nghe mỗi ngày.
Bất cứ khi nào nghe không hiểu, thì sẽ đọc thầm nhiều lần, thử đánh vần, lúc rảnh rỗi thì tra từ điển rồi ghi nhớ chúng.
Sao tôi có thể chiến đấu như vậy chứ! Tất nhiên đều là bởi vì tình yêu rồi.
“Tô Diệc, mau tới!”
“Tới rồi tới rồi!”
Thật là, tôi chiến đấu như vậy, bà dì cũng sắp không còn đau nữa!
Lúc đi xuống nhà bếp để lấy vải tôi còn thuận tiện cầm theo hai chai nước suối đi lên.
Đang chuẩn bị bước đến cửa phòng thì nghe thấy MOF tiên sinh đang nói gì mà Fleur de sel với Tiểu Yến.
“Tô Diệc!” Tiểu Yến thấy tôi thì giống như nhìn thấy vị cứu tinh vậy, “Cậu có biết fleur de sel [2] ở đâu không?” Đôi mắt của cô ấy nhìn về phía MOF tiên sinh, “Chef nói cần.”
[2] Fleur de sel hay flor de sal: là một loại muối hình thành như một lớp vỏ mỏng, mỏng manh trên bề mặt nước biển khi nó bay hơi.
Fleur de sel đã được thu thập từ thời cổ đại, và theo truyền thống được sử dụng như một loại thuốc tẩy và thuốc muối.
“Cần fleur de sel?” Ngay trong ngăn tủ mà, đồ mua vào thứ sáu tuần trước.
Mở tủ đưa cho MOF tiên sinh, anh nhận lấy, thờ ơ nhìn Tiểu Yến, “Em không biết ngay trong ngăn tủ sao?”
“Anh ấy uống thuốc nổ à?” Chờ sau khi MOF tiên sinh đi ra ngoài, tôi thấp giọng hỏi.
Tiểu Yến xua tay, “Anh ấy như vậy đó, một người lập dị, mặc kệ anh ấy đi.”
Không đúng, luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Tại sao MOF tiên sinh trong miệng của người khác và MOF tiên sinh trong mắt của tôi lại hoàn toàn không phải cùng một người chứ?
Đôi lời tâm tình của editor: MOF tiên sinh trong mắt mọi người và trong mắt Tô Diệc khác nhờ =)))))).