Tôi muốn sống thật xuất sắc, nắm chắc thanh xuân, theo đuổi ước mơ.
Tôi thật sự là một người vô cùng yêu gia đình.
Yêu gia đình đến mức nào ư? Ngay cả đại học cũng là học ngoại trú tại Đại học Tô Châu.
Đúng vậy, không nhìn lầm đâu, tôi học ngoại trú đại học.
Tất nhiên cũng có một lý do cực kỳ quan trọng khác, thân là một Xử Nữ tôi thật sự không thể nào chịu đựng được sự lộn xộn của các bạn cùng phòng.
Ban đầu muốn tới Paris học, tôi đã có một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Tiếp tục sống chung với ba mẹ, sống một cuộc sống thuận buồm xuôi gió, trong một môi trường không phải lo cơm áo.
Có khó khăn, thì tìm Kiệt ca; trời gió trời mưa, thì có Kiệt ca; không có tiền xài, thì Kiệt ca cho tôi tiền tiêu vặt!
Cứ theo hướng phát triển này, thì sau khi tốt nghiệp đại học sẽ có được một công việc vừa phải, có lẽ làm được một năm hai năm ba năm rồi kết hôn với một người đàn ông môn đăng hộ đối.
Chưa tới một hai năm nữa, thì sinh con, sau đó bước vào một vòng tuần hoàn vô hạn.
Như thế có ổn không?
Rất nhiều người sẽ nói, cuộc sống không phải lo cơm áo như vậy tốt biết bao, rất nhiều người cũng không cầu được.
Rất tốt sao? Nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy cực kỳ không có ý nghĩa.
Cuộc sống như một vũng nước đọng như thế, không phải là cuộc sống mà tôi mong muốn.
Tôi không muốn chỉ là sống, đi trên con đường rộng lớn mà ba mẹ đã lát cho tôi.
Tôi muốn sống thật xuất sắc, nắm chắc thanh xuân, theo đuổi ước mơ.
Mặc dù sau khi tôi phát biểu xong bản tuyên ngôn độc lập của mình, Kiệt ca cảm thấy não của tôi đã bị lấy ra mất.
Nhưng nếu con người không tàn nhẫn với chính mình một chút, thì sẽ mãi mãi không bao giờ biết được mình có bao nhiêu tiềm năng.
Nếu tôi đã làm được một lần, vậy thì lần này, tôi vẫn có thể làm được.
Cho dù cuối cùng không có kết quả gì, thì tôi cũng nguyện ý dũng cảm vì anh một lần.
Ban đầu nói hai tháng rưỡi nữa sẽ tốt, nhưng bây giờ tôi muốn lâu hơn.
Về đến nhà dứt khoát nói cho Kiệt ca, nói chuyện tôi đến chỗ văn phòng sinh viên hỏi về việc gia hạn hợp đồng trợ giảng món tráng miệng.
Kiệt ca cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nhất định là mẹ đã nói với ông ấy.
“Con yêu của ba đã lớn, học được cách yêu thương người khác rồi.
Ba rất hạnh phúc.”
“Nhưng mà con yêu của ba bay ra ngoài, có phải sẽ bay đi không bao giờ bay trở lại nữa không?”
“Ban đầu nói đi Paris 9 tháng, ba đã không nỡ, nhưng vẫn để cho con đi.
Sau đó con nói muốn ở lại một khoảng thời gian, làm trợ giảng ở trường một kỳ, ba cũng đồng ý.
Dù sao visa cũng chưa hết hạn, con cũng còn tiền dư, ở lại học thêm một chút bản lĩnh với MOF của con cũng là tốt.”
“Nhưng mà bây giờ con không muốn trở về.
Con có nghĩ tới hay không, người Pháp từ trước đến nay đều luôn bài trừ Trung Quốc, bọn họ là dân tộc kiêu ngạo nhất.
Cho dù có một ngày, con và MOF của con ở bên nhau, thì các con giao tiếp như thế nào, trao đổi như thế nào chứ? Sự khác biệt giữa văn hóa Trung Tây con nghĩ hóa giải như thế nào chứ?”
“Nếu như con ở lại Pháp, thì ngày tháng củi gạo dầu muối cũng sẽ làm hao mòn hết tình yêu trong phút chốc, sau đó con sẽ làm thế nào? Con ở nước Pháp không nơi nương tựa, không tìm được việc làm, thì làm sao sống chứ?”
“Con còn trẻ, còn rất nhiều chuyện con chưa trải qua, con không hiểu được.
Nếu như con ở bất cứ chỗ nào ở Trung Quốc, thì ba có thể lái xe đến đó.
Con gặp phải chuyện phiền lòng, con gặp phải khó khăn, con nói con không vui, thì ba sẽ đưa con về nhà.
Ba nuôi con.”
“Nhưng bây giờ con đang ở Pháp, ngồi máy bay phải mất 12 tiếng.
Ba có lòng thì cũng không đủ lực, ngoài tầm tay với rồi.”
“Trước kia không phải con cứ la hét sau này sẽ đưa ba và mẹ con đi New Zealand dưỡng lão sao? Ba đã già rồi, chờ con trở về kiếm tiền nuôi ba…”
Tôi lấy tay che camera điện thoại, không để cho Kiệt ca nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi.
“Ba nói những thứ này cho con nghe, là thật sự không đành lòng nhìn con chịu khổ ở bên ngoài.”
Không biết qua bao lâu, bên tai lại truyền đến tiếng thở dài của Kiệt ca, “Đừng khóc, con yêu bé bỏng của ba.
Muốn làm gì thì đi làm đi.”
“Ba đều ủng hộ con.”
—–—–o———
Tương Tương Tương Tương từng hỏi tôi: “Trên người MOF tiên sinh rốt cuộc có ma lực gì, mà khiến cho cậu muốn ngừng cũng không được?”
Anh không có sức mạnh siêu nhiên, anh chỉ là một người rất bình thường, giống như chúng tôi.
Có lẽ anh giống như là bông hồng của tôi.
Bởi vì tôi thích anh, nên anh mới đặc biệt đối với tôi như vậy.
Ngày 14 tháng 7, ngày Quốc khánh nước Pháp.
Khi màn đêm buông xuống, tháp Eiffel bừng sáng với màu sắc của nước Pháp, từ trên xuống dưới theo thứ tự là màu xanh, màu trắng và màu đỏ, giống như cổ áo quốc kỳ trên đồng phục của MOF tiên sinh.
Bầu trời nở rộ pháo hoa rực rỡ, đẹp thì có đẹp, chỉ là nhìn một mình, thì trong lòng không khỏi có chút sầu muộn.
Cha mẹ ở phương xa, hai người đều khỏe chứ?
Pháo hoa à pháo hoa, sau khi rơi xuống đừng quên ước nguyện của tôi.
Nếu như MOF tiên sinh có thể yêu tôi, thì tôi sẽ thật sự dũng cảm quên mình vì anh.
Ngoài thời gian đi thực tập món Pháp, tôi còn gia hạn hợp đồng trợ giảng món tráng miệng đến tháng 6 năm sau.
Tôi nhìn bản hợp đồng trong tay, cảm giác rất không chân thật, có một loại cảm giác như sắp ký khế ước bán thân.
Joanna nói đợi thêm hai ngày sau khi Chef Miệng to trở lại ký hợp đồng, thì tôi có thể cầm hợp đồng đi gia hạn cư trú dài hạn, cô ấy còn đề nghị tôi có thể lên mạng hẹn trước thời gian đến cục cảnh sát.
“Em rất thích làm trợ giảng sao?” Joanna rất nghi hoặc hỏi tôi, “Lý lịch của em rất tốt, các Chef cũng rất thích em, tại sao em không đi thực tập chứ? Ví dụ như đi Pierre Hermé [1]? Các Chef đều có thể giới thiệu em, đây chính là cửa hàng tráng miệng nổi tiếng ở Paris.
“
[1] Cửa hàng Pierre Hermé: là cửa hiệu tập trung vào socola và macaron được thành lập vào năm 1997 bởi Pierre Hermé và Charles Znaty, công ty đã được mở rộng mạnh mẽ từ năm 2010 trên trường quốc tế với một số cửa hàng bây giờ đặt tại Châu Âu, Châu Á và Trung Đông.
Thực tập? Dù chỗ thực tập có tốt đến đâu, thì cũng không có MOF tiên sinh của tôi.
Hơn nữa làm thực tập ở Paris, dưới hai tháng thì không có lương thực tập.
Muốn tôi mạo hiểm đến nơi thực tập lúc 4 giờ sáng để dán nhãn hai tháng, thì tôi vẫn nên quên đi.
Vật giá ở Paris cao, tiền thuê phòng đắt đỏ, làm trợ giảng ở trường thì dù sao cũng còn có chút thu nhập, mặc dù lương hàng giờ của chúng tôi vẫn chưa đến 4 euro, nhưng nhiêu đó có thể bù vào một chút chi phí sinh hoạt.
Bữa trưa được nhà bếp ở tầng dưới cung cấp cơm trưa, cũng coi là một khoản tiết kiệm chi phí ăn uống.
“Em rất thích làm trợ giảng.”
Joanna nghe xong thì lại trào phúng tôi, “Lúc em làm trợ giảng đến ói, thì đừng đi xin chị cho em đi trước thời hạn.”
Sẽ không đâu, làm sao tôi có thể ói chứ?
Tôi không giống với những trợ giảng khác.
Tôi có MOF tiên sinh yêu dấu của tôi.
Anh là mục tiêu của tôi, cũng là động lực của tôi.
Bạn hỏi anh có đáng hay không?
Tôi nói anh vô cùng đáng.
Tôi không còn chỉ đơn thuần muốn nhận được sự thừa nhận của anh, cũng không cam tâm dừng lại ở thân phận trợ giảng, tôi muốn ôm anh, chạm vào anh, hôn anh, hy vọng anh có thể chỉ thuộc về một mình tôi.
Tôi không có năng lực làm cho anh yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ cố gắng làm cho anh lâu ngày sinh tình với tôi.
Gửi WeChat cho Kiệt ca báo cáo chuyện này.
Ông ấy chỉ trả lời một câu: Con có bao nhiêu tiền trong thẻ?
Mới vừa trả tiền thuê phòng, còn lại chưa tới 1.200 euro…
Thật thê lương, các ngày tiếp theo đều phải xuống bếp dưới nhà trộm đồ về phòng ăn…
Cà chua cũng không mua nổi…
Phải ra vườn đào đất ăn…
Làm tôi đói thành một tia chớp đi!
MOF tiên sinh: “Tô Diệc, đưa tay em ra.”
Tôi: “Làm gì vậy?”
MOF tiên sinh: “Mau đưa ra.”
Tôi nắm tay đưa đến trước mặt MOF tiên sinh, anh đặt một thứ gì đó vào lòng bàn tay tôi.
MOF tiên sinh: “Cho em, quà tặng.
Không cần cảm ơn.”
Chờ sau khi anh đi tôi mở tay ra xem, một đống giấy vụn.
Hừ, là không rảnh tay tự mình vứt sao?
Trẻ con!
Gần đây trong trường vậy mà lại lan truyền tin đồn về MOF tiên sinh.
Người bát quái A: “Mọi người có phát hiện ra gần đây tâm trạng của Chef rất tốt không?”
Người bát quái B: “Đúng vậy đúng vậy, cũng không giống thầy ấy lắm.”
Người bát quái C: “Sao không chứ, hồi sơ cấp học lớp thực hành của thầy ấy bị thầy mắng thảm, nhưng mấy lần lên lớp gần đây đều là mặt mày hớn hở.”
Người bát quái A: “Trước đây nghe nói thầy ấy có bạn gái, có phải… sắp có chuyện tốt không?”
Người bát quái B: “Tôi nghe nói Chef sẽ nghỉ phép vào tháng 8, có lẽ nào là đi tuần trăng mật không?”
Người bát quái C: “Bạn gái của thầy ấy có phải là trợ giảng người Trung Quốc đó không? Tô Diệc ấy?”
Người bát quái D: “Cô trợ giảng đó là bạn gái của Chef sao?”
Người bát quái C: “Sao các cậu không biết vậy? Trước đây tôi còn nhìn thấy bọn họ cùng nhau đi tàu điện ngầm về nhà đấy!”
Người bát quái ABD: “Thật hay giả?”
Người bát quái D: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, còn nhớ lớp demo lần trước không? Chef cho cô ấy cả một cái bánh, không cho phép chúng ta đụng vào!”
Người bát quái E: “Nhưng mà tôi nghe nói Chef đã có vị hôn thê, là một nữ người mẫu Nga, trước kia cũng là sinh viên của trường.”
Người bát quái ABCD: “Thật hay giả!”
Các người biết liên tưởng như thế, vậy đã bao giờ nghĩ xuất bản một cuốn tiểu thuyết tình yêu ngược luyến chưa?
Đôi lời tâm tình của editor: Hy vọng Tô Diệc sẽ không hối hận với sự lựa chọn ở lại của mình..