Yêu Tại Tuyền Thành


"Tớ đâu có định mê hoặc cậu."
Tiểu Tân mân mê bờ môi tôi: "Nhưng tớ đã bị cậu mê hoặc mất rồi."
Trong bữa sáng ngày hôm sau, Tiểu Tân sắp phải gặp một vị khách hàng có tật chuyên soi mói lại còn dễ nóng giận, nàng vừa ăn vừa do dự, không ngừng ai oán nói: "Sao ông sếp cứ muốn tớ phải đi gặp khách, thật là, cậu xem cái người này ấy, nếu như hắn nói năng có lý thì còn dễ làm ăn, nhưng nếu hắn cục súc thì phải làm sao đây, thật khó xử."
Tôi làm bộ trầm tư: "Nếu thật sự không nói lại được, tớ đây có một đối sách."
Tiểu Tân không tin: "Cái đồ cả ngày chỉ tiếp xúc với một nhúm người như cậu ấy hả, vẫn còn non lắm, cậu thì có đối sách gì chứ?"
Tôi giễu cợt nàng: "Chậc chậc, coi thường người ta rồi, cậu phải biết rằng, trường học chính là một xã hội thu nhỏ, tớ đã từng gặp qua rất nhiều người, đương nhiên trong đó cũng có những loại người như thế, có rất nhiều phụ huynh học sinh là kiểu người như vậy, cậu có muốn nghe không nào."
Tiểu Tân nửa tin nửa ngờ: "Thế cậu nói thử xem nào."
Tôi làm điệu làm bộ: "Chậc chậc, tớ sẽ phân tích tình hình cho cậu trước, đầu tiên, nếu như sếp cậu cử một người đàn ông đi, nhỡ như đôi bên nổi giận, theo nguyên tắc hai nam châm cùng dấu đẩy nhau, rất có thể ván cờ sẽ trở thành một trận chiến gươm giáo, thế nên mới có câu nói 'nam nữ phối hợp, làm ăn thuận lợi', đó là vấn đề về kinh nghiệm, sếp của cậu thật có tầm nhìn khi cử cậu đi."
Tiểu Tân nóng lòng chờ mong: "Cậu đừng ở đó mà chém gió nữa! Mau vào chủ đề đi, cậu có đối sách gì hay mau mau nói cho tớ."
Tôi hiểu nàng, hiểu tâm trạng bất an trong lòng một người phụ nữ khi sắp phải gặp tên đàn ông gắt gỏng, cũng như tâm lý sơ khai muốn tìm một nơi trú ẩn an toàn.
Tôi khạc khạc cổ họng: "Được thôi, nhưng cái này nếu nói ra sẽ không linh nghiệm nữa."
Tiểu Tân cốc đầu tôi một cái: "Đồ xỏ lá ba que!"
Tôi trịnh trọng tuyên bố: "Sao lại là xỏ lá ba que! Thế này nhá, cậu biết thế nào gọi là 'cẩm nang diệu kế' không? Tớ sẽ viết đối sách ra một tờ giấy rồi gấp lại, nếu chưa đến thời điểm bị dồn đến đường cùng thì cậu không được mở ra xem, nếu không sẽ lợi bất cập hại, hậu hoạn khôn lường! Nếu như chưa đến thời điểm mà cậu đã mở ra, thì cho dù cậu có khóc lóc chạy đến bắt đền tớ, tớ cũng không chịu trách nhiệm đâu đấy."
Tôi lấy giấy bút ra, giấu giếm ghi thần chú vào một tờ giấy, gấp lại cẩn thận, sau đó tìm một chiếc túi giấy xinh xắn cỡ lòng bàn tay để cất vào, rồi đưa cho Tiểu Tân.

Tiểu Tân ngờ vực, nàng dè dặt cầm lấy chiếc túi giấy và nhìn tôi với vẻ khó hiểu.

"Nếu cậu vẫn không tin, thì trả lại cho tớ, coi như tớ chưa nói gì chưa làm gì cả, cái này...!cái này chính là đối sách ứng phó với tên khách hàng nóng tính kia, và hữu dụng nhất khi đối phó với những loại người không biết điều, cậu muốn tin thì tin."
Tiểu Tân cất túi giấy cẩn thận: "Thôi vậy, thử tin cậu một lần xem sao."
Sau bữa sáng, Tiểu Tân lại cất bước đi làm, tôi cũng lên lớp bắt đầu một buổi dạy mới, một ngày bận rộn cứ như vậy mà trôi qua.
Tan tầm vào độ chiều muộn, tôi bắc nồi cháo lên đun, sau đó chạy vào phòng khách táy máy chiếc đài radio có tuổi đời già cỗi phát không ra nổi đôi ba tiếng động, lai lịch chiếc đài này rất không tầm thường, nó được tôi ưu ái vớt vát về từ một tiệm đồ phế phẩm cách đây đã lâu, mặc dù có hơi hỏng hóc vài chỗ, nhưng vẫn còn giá trị kỷ niệm.
Đang chăm chú mày mò, bỗng thấy sau hộp sọ tôi bị ai đó đập mạnh một cái, làm tôi đau đến mức kêu to lên "ui da".

Quay đầu lại, thấy Tiểu Tân đang chống nạnh nhìn tôi chằm chằm như hổ đói.
Tôi vừa xoa đầu vừa uất hận với nàng: "Cậu đang trong thời kỳ dậy thì nổi loạn hay là ăn không ngồi rồi đâm ra khó chịu? Hay là mắc tè hả? Yêu tớ thì nói ra đi, đâu cần đánh tớ mạnh như vậy!"
Tiểu Tân cười lạnh một tiếng, nàng đập túi giấy lên mặt bàn: " Quan Dương, đây là diệu kế cẩm nang của cậu?"
Tôi ngu người, thấy tình hình không ổn, không phải có người đánh tráo tờ giấy trong túi đấy chứ? Rón rén mở tờ giấy ra xem, à, không bị đánh tráo, đúng là nét chữ của tôi.

Tôi gật đầu xác nhận với Tiểu Tân: "Không sai a, đúng là của tớ."
Tiểu Tân sáp mặt với tôi: "Cậu chắc chắn chứ? Có mỗi hai chữ?"
"Đương nhiên, lời ít ý nhiều, đặc điểm của diệu kế cẩm nang chính là chữ thì ít nhưng hàm ý lại nhiều."
Tiểu Tân mắt không cần chớp mà nhìn đăm đăm vào tôi: "Là hai chữ nào?"
Tôi chỉ vào chữ trên tờ giấy: "Là hai chữ đó..."
Tiểu Tân nhấn mạnh câu hỏi: "Là hai chữ nào?"

Hai tay đang cầm cái đài của tôi hơi run lên, cách nói năng trở nên ấp úng hẳn: "Là...!đây, hai chữ...!này...""
Giọng điệu khắc nghiệt của Tiểu Tân mang chút cảm giác dịu dàng đáng sợ: "Được thôi, thế cậu đọc lên cho tớ nghe xem!"
Tôi đặt radio xuống, gãi đầu lúng túng nhìn nàng.
Tiểu Tân gầm lên: "Đọc!"
Tôi run lẩy bẩy, dưới sự bắt ép của nàng, tôi nghĩ tôi không còn sự lựa chọn nào nữa, ếch nhái suýt bị lột da đến nơi làm gì được kén cá chọn canh, tôi sợ cái gì! Không thể nhìn thẳng vào cặp mắt đang rực lửa của Tiểu Tân, tôi cúi đầu mạnh dạn đọc to hai chữ tiêu sái phóng khoáng in đậm trên tờ giấy: "Trốn! Chạy!"
Đọc xong, tôi dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhất trên trần đời ngẩng đầu nhìn nàng, Tiểu Tân nhìn tôi khoảng chừng ba giây, sau đó xách tai tôi lên, rặn ra từng chữ rõ ràng: "Cậu có biết chỉ vì hai chữ này của cậu mà hôm nay tớ thất thố đến thế nào không?"
Từng kẽ răng tôi xuýt xoa vì đau đớn: "Nhẹ thôi, nhẹ thôi, đây là phương án đối phó với những người khó tính của tớ, ai mà biết đem dùng trên người cậu lại vô tác dụng đâu."
Tiểu Tân càng véo mạnh thêm: "Còn dám cãi!"
Tai tôi sắp rách bươm đến nơi, đau đến nỗi không thể diễn tả thành lời, chỉ biết cầu xin tha mạng: "Ối—! Chị ơi, tớ gọi cậu là chị, chị nhẹ tay thôi, em có mỗi hai cái tai, nếu chị vặt đi một cái, em làm sao còn mặt mũi ra ngoài nhìn người được!"
Tiểu Tân trừng mắt nhìn tôi, bỗng nàng phì cười, nhẹ nhàng xoa tai tôi: "Cậu hư lắm, đúng là cái hư ngấm tận vào xương vào tuỷ.

Đáng lẽ hôm nay tớ có buổi gặp rất nghiêm túc, nhưng tớ xem cái 'diệu kế cẩm nang' khỉ gió ấy của cậu mà không nhịn được tiếng cười, bị người ta nhìn chằm chằm tưởng tớ là kẻ ngốc, cậu nói xem, cậu định bồi thường tổn thất thế nào đây?"
Tôi xoa xoa cái tai: "Tưởng cậu là kẻ ngốc sao? Là ai? Để tớ đi đấm họ!"
"Thôi đi."
"Thế cậu với ông khách sao rồi?"
Tiểu Tân liếc tôi một cái: "Cũng ổn, thuận lợi lấy được hợp đồng." Nàng lại bắt đầu tự đắc: "Đích thân tớ xuống núi làm gì có việc nào không làm được, chỉ là một tên đàn ông nhỏ bé, chuyện con muỗi!"

Tôi không khỏi lo lắng: "Cậu không dùng sắc dụ đấy chứ?"
Tiểu Tân giận dữ, nàng vươn tay ra lại định véo tai tôi, may mà tôi có chuẩn bị trước, nhanh chóng vọt ra khỏi nanh vuốt của nàng.

Tiểu Tân đuổi theo, vừa đuổi vừa kêu lên: "Quan Dương, cậu nói rõ ràng cho tớ, cậu nghĩ tớ là cái loại gì!"
Tôi vừa trốn chạy vừa đáp: "Cậu nhột cái gì? Không cho tớ hỏi sao? Nếu như cậu dám hi sinh sắc đẹp, ngay ngày mai tớ sẽ nhốt cậu ở nhà, không cho cậu xuất đầu lộ diện nữa."
Tiểu Tân giận đến xanh mặt, chúng tôi chạy lòng vòng quanh chiếc ghế sofa tôi đuổi cậu chạy, Tiểu Tân nén giận uy hiếp tôi: "Cậu đứng lại cho tớ Quan Dương, bằng không tối nay tớ sẽ cho cậu biết thế nào là lễ hội!"
Tôi nghĩ: cần đợi đến tối nay sao? Bây giờ cậu đã bày tư thế muốn lấy mạng tớ rồi, tớ chịu nghe theo mới là chuyện lạ!
Tôi làm mặt xấu với Tiểu Tân, nàng đơ ra, thế là tôi nhân cơ hội chạy vọt vào phòng ngủ, khoá trái cửa lại, dù nàng có hăm doạ kêu gào thế nào đi nữa tôi cũng nhất quyết không mở, lại còn nói vọng ra một câu: "Trong bếp đang đun cháo đó, cậu qua đó ngó một cái đi."
Một lúc sau, cảm thấy ngoài cửa không còn động tĩnh gì nữa, tôi áp sát vào cửa nghe ngóng để xác thực không còn tiếng động nào.

Rón rén mở cửa, vừa ló cái đầu ra đã bị bàn tay xuất quỷ nhập thần của Tiểu Tân giữ chặt, hai tay nàng véo hai bên tai tôi, đầy vẻ đắc ý mà nói: "Muốn đấu với chị à? Em gái còn non và xanh lắm ~! Nói! Cậu nghĩ tớ là loại người kiểu gì!"
Dưới cái nhìn hổ báo của nàng, tôi liên tục lùi lại, tai tôi đau nhói vì bị nàng nhéo, nhưng trông dáng vẻ khi đang tức giận của nàng thật quá đỗi đáng yêu.

Dưới sự cám dỗ của vẻ đẹp ấy, tôi nhất thời quên đi đau đớn, liều mạng hôn lên môi nàng, ừm, cảm giác thật tốt, hôn thêm cái nữa.

Vừa chu mỏ ra, Tiểu Tân đã nghiêng đầu đi khiến tôi thân mật cùng không khí.
Tiểu Tân trừng mắt với tôi: "Thôi đi! Nói mau!"
Tôi đáng thương nhìn nàng: "Tớ đùa thôi mà, thật sự chỉ đùa thôi, tớ biết Tân Tân nhà mình trước giờ luôn là người đoan chính."
Tiểu Tân bĩu môi: "Có ai đùa giống cậu không?!"
Tôi lại lần nữa lẩn thẩn vì dáng vẻ tức giận của nàng, vươn tay ôm chặt nàng vào lòng, xoay người đè nàng lên giường và nói: "Tiểu Tân, nhìn cậu khi giận xinh đẹp quá."

Tiểu Tân bất lực vòng tay ôm lấy cổ tôi, dùng cái đầu của nàng đâm vào mũi tôi: "Cậu muốn tớ tức giận sao?"
Tôi vùi đầu vào ngực Tiểu Tân, tham lam chiếm đóng hương thơm toả ra từ người nàng: "Không phải, tớ không muốn cậu giận."
Tiểu Tân co người lại, nàng nâng mặt tôi lên và nhìn thẳng vào mắt tôi: "Vậy từ sau cậu không được chọc giận tớ nữa, hiểu chưa?"
Tôi gật đầu: "Sẽ không, nhưng bây giờ tớ đói rồi."
Nàng vỗ vỗ má tôi: "Đói sao? Vậy chúng ta đi ăn thôi."
Tôi liếm láp cái cổ nõn nà của nàng và đặt lên đó dấu răng yêu: "Ừa...!ăn cậu là được rồi."
Nàng ôm chặt tấm lưng tôi: "Không đi thật sao?"
Tay tôi sờ soạng vuốt ve trên vùng bụng phẳng lì săn chắc ấy, trao nàng nụ hôn lên đôi má hồng xinh: "Ừa, không đi."
Nửa đêm tỉnh dậy, bụng tôi và Tiểu Tân đều cồn cào vì đói.

Xuống giường tìm thức ăn, vì lười nấu cơm nên chúng tôi chỉ hâm lại cháo, làm nóng bánh bao và các loại bánh khác để lót dạ.

Hai đứa đói đến mờ mắt, ăn gì cũng thấy ngon.

Tiểu Tân mặc chiếc áo len rộng thùng thình của tôi, khiến nàng toát lên vẻ sexy không thể diễn tả bằng lời được (Tiểu Tân thích mặc quần áo của tôi, nàng nói khi mặc vào sẽ nghe thấy nhịp đập trái tim tôi, mang lại cho nàng cảm giác an toàn, có đôi khi tôi cũng sẽ mặc đồ của nàng nhằm tìm cảm giác tươi mới, tôi nghĩ việc đổi quần áo cho nhau thật thú vị, bởi trên quần áo có mùi hương của tình yêu), nhưng thật lạ, cũng là chiếc áo đó, mà sao tôi mặc vào lại không thấy sexy? Thật không công bằng, quần áo tôi phản chủ bằng cách chỉ phát huy giá trị tối đa của nó khi được người khác sử dụng, đáng ghét.
Tiểu tân cố ý ho khan một tiếng: "Khụ —, người với người khác nhau mà."
Tôi "Hứ" một tiếng, làm ra vẻ không nghe thấy gì
Tiểu Tân xé một miếng bánh mì một cách tao nhã: "Dương Dương, như một hình phạt cho ý định xấu xa của cậu, quần áo hôm nay tớ thay ra đều thuộc trách nhiệm của cậu, trước bữa tối ngày mai phải giặt xong chúng; và như một hình phạt cho trò đùa chết dẫm ấy của cậu, việc nhà tuần này đều do cậu phụ trách, cậu có quyền giữ im lặng, tất nhiên cậu có thể mặc cả với tớ nếu cậu muốn tìm đến cái chết tồi tệ hơn.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận