Yêu Tại Tuyền Thành


Lưu Tình lườm tôi: "Là nữ".
"Ồ", tôi hào hứng hẳn: "Nói xem nào, sao cậu lại yêu cô ấy?"
Lưu Tình dùng tay phải chống đầu: "Chuyện dài lắm, cô ấy là khách ở đây, thường lui đến quán bar của tôi, đó là cách chúng tôi biết nhau.

Cô ấy hơn tôi hai tuổi, ngoại hình không thể nói là xinh đẹp, chỉ thường thường thôi, ngay từ khi quen biết, cô ấy đã nói rằng mình thích phụ nữ.

Trước khi tôi biết mình đã yêu, tôi vốn dĩ ghét cô ấy vì dáng vẻ và cách ăn mặc của cô quá đàn ông, tôi nhìn không vừa mắt những người phụ nữ còn đàn ông hơn cả tôi, vì vậy cứ thấy cô ấy là tôi chỉ muốn trốn xa đi, nhưng cô ấy càng theo đuổi gặng hỏi vì sao tôi lại muốn tránh mặt, thế là tôi nói do tôi sợ cô." Lưu Tình uống thêm một ly rượu: "Phần này tôi sẽ không nói, chỉ là tôi đã nói quá nặng lời, đã làm cô ấy tổn thương sâu sắc.

Ai ngờ tôi lại phải trả cái giá đắt, kể từ đó cô ấy thực sự không đến tìm tôi nữa, cứ thế mà tôi tự dưng sinh ra cảm giác tương tư.

Đã hai tháng trôi qua, cô ấy không đến quán bar của tôi nữa, tôi cũng phát hiện rằng tôi đã thật sự thích cô ấy, và khi tôi thổ lộ ra, cô ấy nói với tôi rằng cô sắp kết hôn...!"
Tôi hỏi nhỏ: "Sắp phải kết hôn thật sao? Cô ấy ư?"
Lưu Tình lại nốc cạn ly rượu vừa được mang lên: "Thật sự sắp kết hôn."
Lưu Tình nói mãi nói mãi, rồi khóc nấc lên, hốc mắt Tiểu Tân cũng hồng đỏ, nàng kéo Lưu Tình vào lòng: "Khóc đi, khóc đi, khóc được sẽ thoải mái hơn."
Tôi nghĩ hình như Lưu Tình có hơi say, cô ấy đã uống không ít rượu trong buổi họp lớp, đến đây lại nốc thêm vài ly nữa.


Thấy cô ấy hoàn toàn mờ mịt nhìn không rõ bộ dạng của tôi, nếu không thể say được, có lẽ cô nàng sẽ ngất đi mất.

Tôi không nhớ nổi đây là lần thứ mấy cô ấy rơi lệ vì tình, cô ấy đã rơi nước mắt vì đàn ông, cũng đã đổ lệ vì phụ nữ, có lẽ vì quá bác ái nên Lưu Tình luôn có thái độ bông đùa với tình cảm của mình, nhưng Lưu Tình luôn bất giác mà dành hết tâm huyết vào mọi mối tình mà cô có, chỉ đến khi mọi thứ không thể xoay chuyển được nữa, cô mới nhận ra mình đã động lòng mất rồi.

May mà cô nàng có tâm lý vững, sau mỗi cuộc tình đều khóc hết nước mắt rồi thôi, tiếp đến lại nhắm đến mục tiêu khác.
Tôi và Tiểu Tân ân cần an ủi, khi Lưu Tình khóc xong, Tiểu Tân lau nước mắt cho cô ấy: "Cậu đó, sao không chịu nhận ra bài học chứ? Cuộc đời còn dài lắm, sẽ có ngày cậu gặp được người mình yêu, nhưng đừng nên đối xử với tình cảm của mình một cách hời hợt như vậy, phải lấy lại tin thần làm việc chăm chỉ, nhân tiện chờ đợi và tìm kiếm nửa kia thực sự thuộc về cậu."
Tôi cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, lấy lại tinh thần chăm chỉ làm việc, trên thế giới này không thiếu trai xinh gái đẹp, cũng không thiếu những người yêu cậu đến chết, chỉ cần cậu sáng mắt ra nhìn, từ từ tìm kiếm."
Lưu Tình bật dậy từ trong lòng Tiểu Tân: "Tôi không có tâm trạng lại đi tìm nữa."
Tiểu Tân khích lệ: "Đừng bi quan thế, cần có chút tự tin, Lưu Tình trong mắt tôi vẫn luôn là người không sợ trời không sợ đất mà."
Lưu Tình nắm chặt tay Tiểu Tân: "Này, hôm nay làm cậu phải nghe tôi kể lể, thật ngại quá, thật ra mà nói, trước đây tôi cứ nghĩ giữa chúng ta có khoảng cách, nên không dám nói chuyện với cậu, hôm nay thật lòng đến cả dũng khí nhìn cậu tôi cũng không có."
Tiểu Tân dịu dàng cười: "Vậy bây giờ thì sao?"
Lưu Tình nhìn Tiểu Tân, thật thà nói: "Tuy rằng tôi lớn hơn cậu, nhưng hiện giờ có cảm giác như cậu mới là chị, một chút khoảng cách cũng không có."
Tôi cũng hỏi: "Vậy tôi giống gì? Giống chị gái hay giống bà dì?"
"Tôi cũng nói thật với cậu", Lưu Tình châm một điếu thuốc: "Quan Dương, cậu giống một đứa trẻ ngạo mạn, dù rằng cậu mang vẻ ngoài bình dị dễ gần, nhưng thật ra toàn thân cậu toả ra khí chất kiêu ngạo, khiến người ta rất khó tiếp cận."
Bị nói thành như vậy, tôi có chút khó xử: "Tôi nào có."
Lưu Tình uống cạn ly rượu lần thứ N: "Đừng không phục như vậy, cậu hãy tự hỏi bản thân xem, ngoài những người bạn đại học là Lão K, Tiểu Tân và Trương Đình ra, cậu có từng chủ động liên lạc với bao nhiêu người khác? Khi cậu học thạc, có còn liên lạc hay nhớ đến bao nhiêu người? Chà, những người bình thường như chúng tôi không có cách nào sánh bằng Lão K, Tiểu Tân và Trương Đình, chỉ điều đó thôi cũng đủ cho thấy cậu là người kiêu ngạo." Lưu Tình quay đầu lại nói với Tiểu Tân đang mỉm cười: "Không sợ cậu cười chê, thật sự thì tôi đã từng thích Quan Dương, nhưng bởi vì đã nhìn thấu bản chất của cậu ấy nên tôi không thể theo đuổi."

Tôi chịu không nổi cú sốc này, vội nắm chặt tay Tiểu Tân, chiếc cằm sắp rơi xuống đất đến nơi: "Thật sao?!"
Lưu Tình đong đưa ly rượu trước mặt tôi: "Biết vì sao tôi không theo đuổi cậu không? Bởi vì cậu quá kiêu, suốt ngày ra vẻ phàm tục dễ gần, không chỉ có kiêu, mà bạn bè xung quanh cậu cũng kiêu, đơn cử như cô đồng nghiệp của cậu, tên là cái gì mà...!Quyên Tử, đúng rồi, Quyên Tử, cô gái đó cũng rất kiêu...!tôi nói này, cậu, là người thứ năm lọt vào tầm mắt của tôi, ban đầu tôi cứ nghĩ giờ tôi đã có tiền, đã có đủ tư cách ở bên yêu đương các cậu, nhưng sau buổi họp lớp hôm nay mới phát hiện, đây không phải vấn đề tiền bạc..."
Càng lúc tôi càng không được tự nhiên, đây là lần đầu tiên tôi nghe có người nói tôi như vậy, cảm giác như tình duyên Lưu Tình không được như ý nên cô nàng xả giận lên tôi vậy? Người này say rồi đúng không? Tôi rất muốn về nhà, tôi nghĩ nhà mới là chốn dung thân đẹp đẽ nhất.

Tiểu Tân nắm tay tôi, nàng muốn tôi nhẫn nại nghe Lưu Tình nói, tôi chỉ đành tìm chủ đề giữa vũ trụ bao la: "Vậy người đầu tiên lọt vào tầm mắt cậu là ai?"
"Là lớp trưởng hồi tôi học tiểu học." Lưu Tình lại nốc cạn rượu lần thứ N+1: "Chậc chậc, tên nhóc đó là một cậu bé điển trai, hắn ngồi phía sau tôi, cứ rảnh là tôi sẽ quay đầu lại nhìn, sau đó cho hắn mượn cục tẩy..."
Tôi ngất, hoá ra cô nàng đã biết theo đuổi nam sinh từ hồi học tiểu học, có triển vọng, Tiểu Tân nhẹ nhàng nhắc nhở cậu ấy: "Đừng uống nhiều rượu quá, không tốt cho sức khoẻ, phải biết quý trọng thân thể chứ."
Cặp mắt say khướt của Lưu Tình lờ mờ nhìn Tiểu Tân: "Hehe, hình như bây giờ tôi lại có chút thích cậu rồi..."
Suýt chút nữa tôi ngã lăn xuống gầm bàn, Tiểu Tân cũng rất ngại ngùng, nhưng vẫn phải gắng gượng an ủi Lưu Tình: "Cậu thật sự uống nhiều rồi, đừng uống nữa."
Lưu Tình hươ tay: "Tôi không uống nhiều, tôi thật sự...!có một chút thích cậu rồi...!Tiểu Tân, có phải cậu rất thích Quan Dương không?"
Tiểu Tân nhìn tôi, sau đó nàng trả lời: "Đúng vậy, chúng tôi gần như cùng nhau trưởng thành từ nhỏ, có thể không thích sao, ha ha, đừng uống nữa, bằng không cậu sẽ say thật đấy."
"Tôi không sao, Quan Dương, cái mệnh này của cậu quá tốt...!phải, đều nhờ tổ tiên tích đức cho đấy", Lưu Tình nhìn tôi: "Quan Dương, cậu nói xem, cậu yêu ai nhất trên đời này?"
Tôi lại nghẹn họng thêm lần nữa, tất nhiên người mà tôi yêu nhất trên đời này chính là Tiểu Tân, nhưng Lưu Tình không biết về mối quan hệ của chúng tôi, ngay cả khi cô ấy nhìn thấy một số manh mối từ phía chúng tôi, chúng tôi cũng không có ý định chơi bài ngửa trước mặt cô ấy.

Dù thế nào đi chăng nữa, càng ít người biết về chuyện này càng tốt, ngoại trừ Tiểu Tân chủ động nói cho Tiểu Ngoại, chúng tôi không hề chủ động nói cho người khác về chuyện đó.


Tôi nghĩ trong số những người bạn thân quen chỉ cần có Lão K, Quyên Tử, Tiểu Ngoại và Tầm biết là đủ, thực sự không thể đặt niềm tin vào bất kỳ ai khác để có thể come out, kể cả với Trương Đình, chúng tôi không có đủ can đảm để nói với cậu ấy về mối quan hệ của chúng tôi.
Ánh mắt Lưu Tình vẫn luôn nhìn chòng chọc vào tôi, tôi chỉ có thể nói một câu tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn: "Tôi yêu ba mẹ tôi nhất."
"Ha ha" Lưu Tình cười lớn: "Đúng là đứa trẻ ngoan, đúng rồi, Tiểu Tân, cậu với Hàn Đông sao rồi? Hồi trước hắn hay đến chỗ tớ lắm."
Tôi đã từng hỏi Lão K về tình hình dạo gần đây của Hàn Đông, Lão K nói ngoài công việc ra hắn chỉ biết uống rượu, có vẻ như Lão K nói đúng.

Lão K nói ban đầu hắn thường đến bầu bạn cùng Hàn Đông, nhưng càng về sau càng không nhìn nổi cảnh một người đàn ông lớn tướng lại mang dáng vẻ đòi sống đòi chết, sau này cũng lười đến thăm.

Thật ra Hàn Đông đã sớm biết chẳng qua Tử Hoành chỉ là người thế thân mà Tiểu Tân mượn nhờ "diễn kịch" mà thôi, sau đó hắn đã vài lần chủ động tìm Tiểu Tân, nhưng đều bị Tiểu Tân lạnh lùng từ chối với cái cớ là vợ sắp cưới của Tử Hoành, huống hồ sự đả kích đến từ "người thế thân" này quả thật quá lớn đối với hắn, không ai có thể chịu cảnh người mình yêu dùng ánh mắt phong tình vạn chủng nhìn người khác, nhưng thứ bản thân nhận lại chỉ là thái độ giá lạnh băng sương của nàng.

Hàn Đông tuyệt vọng, hắn không còn theo đuổi Tiểu Tân nữa, thay vào đó hắn di chuyển chiến trận đến với quán bar.

Tôi chỉ có thể nói rằng, yêu càng sâu, say càng nồng, chỉ biết tỏ lòng đồng cảm sâu sắc nhất đến với Hàn Đông đang chịu giày vò đau đớn.
Tiểu Tân không để tâm mà chỉ đáp: "À, chúng tôi vẫn ổn."
Lưu Tình nhìn tôi và Tiểu Tân: "Hai cậu vẫn sống chung à?"
Tiểu Tân gật đầu: "Đúng vậy, vẫn luôn ở chung một chỗ."
"Nếu các cậu sắp phải kết hôn, bất thình lình tách nhau ra chưa kịp thích ứng thì làm thế nào đây?"
Tiểu Tân nhẫn nại ứng phó: "Kết hôn sao, để sau hẵng tính đi, chưa thích ứng thì cũng phải thử thích ứng, ha ha, bây giờ chỉ lo công việc thôi, chưa nghĩ đến việc đó, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi."
Lưu Tình đã ngà ngà đến bảy tám phần, ngồi đó lải nhải không thôi, lúc nói cái này, lúc kể cái nọ.


Chúng tôi thấy thời gian đã không còn sớm, dìu Lưu Tình vào phòng cô ấy nghỉ ngơi, sau đó đứng dậy cáo từ.
Trên đường đi, tôi nghĩ mãi về những điều Lưu Tình nói, chắc hẳn lời cô ấy nói là thật, bởi rượu vào lời ra, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Tôi chưa từng nghiêm túc nghĩ về việc bản thân là người như thế nào, cũng không có mấy người nhận xét qua về tôi, tôi chỉ biết sống theo cách sống của mình, chỉ thích kết bạn với những người tích cực, lạc quan và có cùng sở thích, chỉ cảm thấy mặc dù bản thân tôi không phải loại tốt lành gì, nhưng cũng không thuộc dạng xấu xa gì cho cam, chắc kèo tôi chính là Thượng Đế khi đem ra so sánh với đám tội phạm.

Nhưng những điều ấy có liên quan gì tới việc kiêu hay không kiêu? Tôi mâu thuẫn với chính mình, lúc thì vò đầu bứt tóc, lúc lại vân vê các đầu ngón tay, nghĩ chán chê lại rướn người tới gần Tiểu Tân và cắn một cái lên mặt nàng.

Tiểu Tân để mặc tôi suy nghĩ vớ vẩn, nàng chỉ lặng lẽ lái xe mà không nói lời nào.
Về đến nhà, tôi trèo lên người Tiểu Tân, hỏi nàng: "Tiểu Tân, có thật tớ là người giống như Lưu Tình nói không?"
Tiểu Tân thổi vào chóp mũi tôi: "Cậu thấy sao?"
"Tớ thấy không giống lắm, nhưng cũng có lý chút ít, tớ chưa nghĩ tới vấn đề đó bao giờ."
"Ha ha, đồ ngốc, kiêu thì có sao chứ? Rất bình thường a, cậu thấy có mấy ai làm nghệ thuật, làm văn chương mà không kiêu đâu, làm người bắt buộc phải có chút ngông nghênh, nếu không sẽ thành cái xác không hồn mất."
Tôi gối đầu lên vai nàng: "Nói vậy, nghĩa là tớ rất kiêu ngạo sao?"
"Thì...! cũng có chút ít, nhưng tớ yêu sự kiêu ngạo đó của cậu." Tiểu Tân nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt tôi: "Dương Dương trong mắt tớ mãi mãi tuyệt nhất, ai cũng không sánh bằng, người khác thích nói gì thì nói, không cho suy nghĩ lung tung, nhé?"
"Ừa, phiền chết đi được, không nghĩ nữa."
"Thế mới phải chứ."
Tôi chợt phát hiện ra một miền đất hứa mới, lắc lắc cánh tay của Tiểu Tân: "Cậu thấy Quyên Tử và Lão K thế nào?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận