Nó nhìn anh như nhìn một kẻ ngốc giữa trần đời: "Nghĩ như thế nào mà thốt ra được mấy câu như thế vậy chời?"
Không đợi anh tìm hiểu thêm, rất nhanh nó đã có câu trả lời:
"Tinh tinh!"
Điện thoại của nó hiển thị thông báo:
"Anh mở cửa cho hai anh em rồi đấy."
"Hai anh em ra ngoài làm gì làm đi nha."
Từng dòng tin nhắn hiện ra khiến mọi thắc mắc của hai anh nó đều được giải đáp. Không để anh shipper đợi chờ lâu hơn nữa, hai anh em nó phóng như bay ra đường, miệng nó ríu rít xin lỗi:
"Dạ dạ, xin lỗi anh ạ, bọn em ra trễ ạ.. em xin lỗi nhiều!"
Anh trai cũng tức thì bước ra sau đó:
"A, xin lỗi người anh em nhiều nha, hơi lỗi kỹ thuật chút xíu a."
Anh shipper này thoạt nhìn có tướng tá khá cao ráo.. anh cũng khá đẹp trai a. Gương mặt anh ta giờ đã đen sầm lại do chờ khá lâu dưới trời nắng nóng. Tuy gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu nhưng anh ta vẫn rất chuyên nghiệp:
"Dạ, thức ăn của anh chị đây ạ, cho em gởi a."
Anh trai đưa tay nhận lấy hai phần bún bò từ chỗ anh shipper, tay cầm điện thoại bấm bấm. Nó thấy vậy khá
Khó chịu, đang nói chuyện với người khác mà bấm điện thoại như thế cũng kỳ cục quá a, không lịch sự tí tẹo nào á. Đang định lên tiếng nhắc nhở thì anh cất lời, nó cũng im lặng nghe anh ấy nói gì:
"Chú em cho anh số tài khoản, anh chuyển tiền qua ngân hàng nha."
Anh shipper nghe thế liền đọc số tài khoản ngân hàng:
"Dạ 103XXX.."
Anh vừa nghe anh shipper đọc số tay vừa bấm bấm điện thoại:
"Rồi Ok, số 103XXX.. phải không? Lê.. phải không? Anh chuyển tiền nha?"
"Dạ, đúng rồi ạ!"
Anh shipper lịch sự đáp lại, tay cũng móc điện thoại ra kiểm tra cái gì đó. Chợt, anh shipper hoảng hồn:
"Dạ anh ơi, anh chuyển tiền cho em thừa rồi ạ. Thừa tận 50 ngàn lận ạ."
Anh trai cười cười nói:
"Đâu, anh chuyển riêng cho chú ấy chứ, anh xin lỗi chuyện để cho chú mày chờ hơi bị lâu ấy mà."
Anh shipper nghe thế gật gật đầu cảm ơn lia lịa, rồi anh ta cũng phóng xe chạy đi.
Trong suốt cuộc trò chuyện của anh trai và anh shipper nó chẳng hiểu gì, nó chỉ biết một điều là.. anh shipper kia rất đẹp trai.. rất đẹp trai a.
Anh nhìn vẻ mặt của nghệch ra đó của nó, đi lại vỗ vỗ đầu nó một cái.
"Đi vô phòng. Ăn a"
"Ò!"
Nó xoa xoa cái đầu hoàn hồn, đi về phòng cùng anh, miệng cười hì hì:
"Được ăn rồi.. he he."
Đang đi trên cầu thang, nó như nhớ ra một điều gì đấy, quay sang hỏi anh:
"Hai!"
"Gì?" Anh vừa đi vừa đáp lại nó.
"Seo anh hong thắc mắc là sao anh chủ phòng trọ lại biết mình cần ra ngoài mà mở cửa cho mình nhỉ?"
Anh nghe thế thì dừng lại, mắt nhìn vật gì đó gắn ở trên tường. Nó theo ánh mắt của anh mà nhìn. Trên hành lang, cầu thang đều có gắn camera, từng tầng, từng tầng đều thế, mỗi tầng một, hai cái.
"Chắc là thấy có động nên anh ta kiểm tra camera rồi thấy chứ có gì đâu."
Nó gật gật đầu:
"Ò, em thấy rồi."
"Thôi, thôi lên lầu lẹ lẹ ăn cô hai ơi. Tui ăn xong tui còn đi về cho mấy người nghỉ ngơi nữa a, trễ rồi."
Nói rồi anh tăng tốc độ mà bước lên nhanh lên phòng.
Lên đến phòng thì hai bịch nước cũng gần như là nguội lạnh mất rồi. Nếu là một mình anh thì chắc hẳn giờ đây anh đã đổ ra mà trực tiếp ăn luôn rồi, nhưng mà lần này em gái anh cũng ăn cùng. Anh biết em gái anh nó không thích ăn đồ ăn nguội lạnh nên đã chủ động đem đi hâm lại cho nóng, nó cũng không ngồi yên, chủ động đi xuống bếp xem có phụ giúp gì được cho anh hay không a, nhưng không ngờ bị đuổi khỏi bếp không thương tiếc:
"Thôi thôi, nóng lắm, em lên trước đi, đợi thức ăn nóng rồi anh mang lên cho a."
"Để anh, em lên đi."
Thấy nó lục đục chỗ anh đang nấu ăn, anh sợ nóng quá nó không làm được nên mới đuổi nó lên trước. Nói rồi, anh hai tay cầm hai tô bún bò nóng hôi hổi lên phòng rồi hai anh em cùng ăn.
"Chúc anh trai ăn ngon miệng ạ."
Nó nhìn tô bún bò với ánh mắt long lanh, nó nhanh nhảu đưa muống húp một miếng, bỗng chốc.. đôi lông mày nó nheo chặt lại, đường như có điều gì đó cấn cấn, như để chắc chắn nó múc thêm một muỗng nữa, thổi thật nguội rồi từ từ đưa lên miệng cẩn thận nếm thật kỹ mùi vị của tô bún bò:
"Eo, anh ơi.. Hình như tô bún này nó.. có mắm ở trỏng a!"
Anh đang ăn ngon lành, tự dưng nghe nó nói thì dừng hẳn lại:
"Đâu, tô của anh đâu có đâu. Đưa tô em cho anh xem thử?"
Nói rồi, anh đưa tay kéo tô bún của nó lại phía mình, nghiêm túc hửi hửi. Nhìn hành động của anh, nó nhịn không được mà bật cười nói:
"Trông anh giống cún quá a!"
Anh vẻ mặt nghiêm túc nhìn nó, xong lấy muỗng múc một ít thức ăn trong tô của nó nếm thử:
"Đâu có đâu, anh ăn đâu thấy có mắm méo gì trong đây đâu a."
Hết chương 11
Hi