Yêu Thầm Anh Trai

Hòa cùng tiếng khóc nức nở có phần yếu dần của nó là tiếng chân vội vã của anh trai. Anh chạy khắp làng, khắp xóm mua thuốc cho nó uống, mà giờ khuya rồi còn ai mà bán thuốc bốc bệnh nữa. Trời lất phất cơn mưa, từng hạt từng hạt đậu trên áo anh. Ở phía xa kia còn một tiệm thuốc tây kia kìa, mà hình như họ sắp đóng cửa mất rồi. Không quan tâm để ý đến cơn mưa làm ướt người, anh lao thật nhanh, thật nhanh đến..

Trong cơn mưa ngày một lớn, hình ảnh chàng trai lao nhanh thật nhanh về phía trước không quan tâm mình có bị ướt hay không anh vẫn chạy, vẫn chạy. Đứng trước nhà nó, thân hình anh ướt sũng, chiếc áo mỏng ướt đến nỗi thấy được cả phần da thịt săn chắc bên trong. Nghe thấy tiếng khóc nghẹn của nó anh lao thẳng vào nhà, muốn ôm nó thật chặt mà dỗ dành an ủi, muốn xoa cho nó nhưng anh sợ, sợ cơ thể ướt sũng, sợ bàn tay lạnh toát vì nước mưa sẽ khiến nó lạnh, khiến nó bệnh thêm. Anh bước vào nhà, vẽ mặt điềm tĩnh cất giọng hỏi:

"Sao khóc, kể anh hai nghe"

"Đau lắm hả?"

"Nín đi, ngoan"

Thấy anh mang thuốc tới, mẹ buông nó ra, nhận gói thuốc từ tay anh nó rồi bước nhanh vào phòng mang khăn ra đưa cho anh:

"Lấy khăn lau đi, mày cũng thiệt tình, ướt hết rồi, lau lẹ đi kẻo bệnh"


Nói rồi mẹ nó bước vào bếp, mang ra 2 tô cháo nóng hổi anh một tô, nó một tô. Nói thật, vừa nôn xong, nó ăn chẳng ngon mà nhìn lại, nếu nó chê ỏng eo này kia thì anh nó cũng ăn chẳng vào, nó rán ăn để uống thuốc. Mà nói đến anh, ổng thay đồ từ lúc nào vậy ta. Tự nhiên thấy ổng bận đồ của ba nó, nó hết cả hồn, ông anh này của nó vốn có thân hình thanh mảnh còn ba nó khá to con nên khi thấy anh mặc đồ ba nó xém tý nữa là phun cả họng cháo ra ngoài, thấy nó như vậy khoẻ khoắn anh giương mắt lên nhìn có ý trêu đùa:

"Sao vậy con gái, có ý kiến gì à, ba thương nhen!"

"Nè, gọi ba đi nào, ngoan!"

"Phụt"

"Khụ khụ!"

Lần này, nó thật sự phun cả họng cháo ra:

"Mé, khụ khụ! Đang bệnh nha"

"Ha ha haha"

Bầu không khí lúc này coi như giãn đi, nó cũng quên đi cơn đau của cái bệnh ngu của nó, ai bảo nó tham ăn làm gì không biết.

Mẹ nó bước ra, mang theo ly nước ấm vừa cử thuốc lúc nãy anh mang về, đặt trước mặt nó:

"Uống thuốc cho nhau hết bệnh nè bé"

Nói xong mẹ nó quay sang nói chuyện với anh:


"Anh kia, ăn lẹ lên, ăn nhanh còn về thay đồ tắm rửa rồi nghỉ ngơi nữa chứ. Lớn rồi mà còn ăn chậm hơn cả em nữa, xem em ăn gần hết rồi kia kìa"

Tự nhiên bị nói anh ta hết hồn:

"Xí xí, tui ăn quá tô cháo thứ hai rồi, ai kia còn ăn chưa hết"

Vừa nói anh vừa mút muỗng cháo to để vào miệng. Vét hết lẹ tô cháo anh cũng chuẩn bị về nhà để hai mẹ con nó nghỉ ngơi. Trước khi về anh bảo:

"Nghỉ ngơi nha, đến sáng còn khó chịu thì nói anh, anh chở đi viện"

Nó liếc anh với vẻ mặt phiền toái:

"Biết rồi ông thần, đi dìa lẹ đi.. Hứ!"

Anh dơ tay thành hình nắm đấm hướng về mặt nó nó cũng đưa mặt ra vẻ thách thức. Anh bật cười:

"Thôi ngủ đi, tui đi dìa"


Xong anh quay sang mẹ nó vẻ mặt trêu ghẹo:

"Tôi về đây, hỡi người con gái xinh đẹp"

Mẹ nó bật cười đưa anh ra ngoài cửa. Nó nói vọng ra:

"Dìa lẹ, dìa lẹ, ba em dìa!"

Đêm hôm đó, mẹ nó ngủ cùng nó, hai mẹ con thỏ thẻ với nhau nhiều lắm. Nó chuẩn bị vào Đại học rồi mà, chuẩn bị xa nhà nên mẹ nó có nhiều thứ phải lo. Lần đầu tiên mẹ nó phải xa nó lâu như vậy. Lần đầu tiên nó xảy cảnh bay ra biển lớn. Rời khỏi vòng tay của ba mẹ, nó bước vào một chân trời mới, đặt bước chân đầu tiên vào bước qua cánh cửa cuộc đời. Tự nó sẽ đặt những viên gạch đầu tiên xây nên tòa lâu đài uy nga của chính nó.

Hai mẹ con nó nói nhiều lắm, và rồi, nó ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Bình thường nó ngủ trễ lắm có nhiều đêm thậm chí nó còn không ngủ nữa kia kìa. Mà hôm nay do tác dụng của thuốc mà nó ngủ quên mất. Thấy nó ngủ rồi, mẹ nó ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc nó - điều mà hình như chưa bao giờ làm trước mặt nó, lúc nó còn thức.

Hết chương 3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận