Yêu Thầm Bố Bạn

Đứa em út của nhà họ Hà, sinh ra đã là một đứa trẻ vô cùng yếu ớt. Còn chưa tới một tháng mà cô bé đã trải qua vô số các lần nguy kịch trong bệnh viện.

Dương Vân Ninh và Hà Hải Đông vì quá lo lắng nên còn chưa kịp đặt tên cho con bé. Cứ vừa nghĩ được cái tên gì hay là điện thoại lại kêu lên, báo con bé gặp nguy kịch, giống như ông trời không muốn cho họ đặt tên cho đứa con vừa lọt lòng vậy.

Hai ông bà lo đến sốt vó, gọi hết tất cả bác sĩ khoa nhi giỏi nhất trong nước và quốc tế đến đều không tìm được nguồn cơn của căn bệnh.

Quá bí bách, Vân Ninh đột nhiên nhớ đến lão thầy bói mà Lý Tương Nhi từng đưa cô đến xem.

Còn nhớ, trước lúc ra cửa, ông ta có nói với cô rằng: "Đời này còn gặp lại!".

Vân Ninh rùng mình, bất chợt nắm lấy tay Hà Hải Đông bảo ông chở bà đến đó giữa cơn mưa to như trút nước. Con đường đá đi đến nhà lão thầy bói kia bị nước mưa vấy đen như vết mực, sáng loé lên trong ánh chớp chập chùng, trơn trượt vô cùng.

"Tiểu Ninh, em thật sự nghĩ rằng lão thầy bói này đáng tin ư? Ông ta đã nói chúng ta sẽ ly hôn cơ mà?".

Bà lắc đầu: "Không, ông ta bảo rằng hôn nhân khó thành thôi. Nhưng những điều ông ta nói với Lý Tương Nhi, nói rằng quá khứ lặp lại, hận thù chưa tan, đều ứng nghiệm hết!".

Hà Hải Đông thật sự muốn cãi: Quá khứ lặp lại chỗ nào? Nhưng lời vợ nói như thiên mệnh, ông thật sự không muốn cãi.

Trầy trật một hồi, bọn họ cuối cùng đã leo được đến nhà của lão thầy bói kia. Bà lão ra đón tiếp bọn họ giờ đã đầu tóc bạc phơ, vội vàng dẫn hai người đi vào.

"Lão gia đã biết trước hai người sẽ tới. Mời vào!".

Hà Hải Đông và Dương Vân Ninh còn chưa có gõ cửa, đứng ngây ngốc nhìn nhau. Phản ứng đầu tiên của Hà Hải Đông chính là, chỗ này có lắp camera sao?

Ông bà giũ hai cái áo mưa ướt sũng ra bên ngoài, lẹp nhẹp đi vào bên trong gian phòng bên trong. Hà Hải Đông vội vàng cởi áo khoác trùm lên người bà, ôm vào lòng.

"Lạnh lắm không?".


Vân Ninh lắc đầu.

Lúc này thì một ông lão từ trong bóng đêm bước ra. Tiếng chuông gió treo quanh tấm màn của ông reo linh linh lên inh ỏi.

"Phu nhân, tôi nói đúng chứ? Chúng ta lại gặp nhau rồi!".

Hà Hải Đông thầm rủa, mẹ nó, còn ở đây giả thần giả quỷ gì chứ.

"Hai người đến đây vì đứa con gái út đang bệnh tật đúng không?".

Ông còn chưa phản ứng thì vợ ông đã quỳ rạp xuống sàn, khẩn khoản cầu xin.

"Xin... xin ông hãy đưa ra lời chỉ dẫn, cứu lấy con gái của chúng tôi".

"Lão gia và phu nhân đến đây, thì chắc chắn là thiên mệnh rồi. Để tiểu thư sống khoẻ mạnh đến năm mười bảy tuổi không khó, lão gia và phu nhân hãy về nhà nhận người đầu tiên bế cô bé làm bố nuôi, để hắn đặt tên cho con bé. Đứa bé ở bên hắn càng nhiều thì tỉ lệ sống sót càng lớn!".

"Còn sau đó?".

"Sau đó... thì phải xem thiên mệnh thôi!".

Hà Hải Đông ngẩn ra. Ông còn tưởng lão thầy bói kia còn định làm tiền, bày lễ cúng bái gì đó. Không ngờ...

Ông lão kia vừa nói xong thì mái tóc bạc phơ liền khuất lấp sau bức rèm che. Vân Ninh vội cúi đầu đa tạ ông.

"Phu nhân, lão gia, đến giờ đi rồi...".


Chỉ có thế thôi ư?

Hà Hải Đông nghĩ lại vẫn còn thấy sốc. Vân Ninh cùng ông về nhà, hỏi lại mấy đứa con của mình, biết được bạn của Hà Gia Dĩ, Lý Huyền Lịch chính là người đầu tiên bế con gái út của họ khi đó.

Không cần biết chuyện gì, Vân Ninh liền đem theo đứa con gái nhỏ ốm yếu của mình đi sang nhà của Lý Huyền Lịch cầu xin. Cậu ta không ngờ thực sự đồng ý.

Hà Hải Đông lăn lộn trong thương trường không biết bao nhiêu năm như vậy. Chưa từng có nhân vật máu mặt nào mà ông chưa gặp qua, thế nhưng đây là lần đầu tiên ông kinh ngạc trước mức độ thần bí và giàu có của một người nào đó...

Hà Hải Đông và Dương Vân Ninh đều nổi hết cả da gà khi đứng trước toà dinh thự rộng lớn và tráng lệ của gã đàn ông lạ mặt kia. Nơi này còn lớn hơn cả toà thị chính nằm ở trung tâm thành phố. Người hầu và cả vệ sĩ canh gác dọc nơi này tựa như một toà lâu đài nghiêm ngặt. Không khí càng đi vào càng lạnh lẽo như một hầm băng hoàn toàn không có lấy một chút hơi người...

Hà Hải Đông muốn quay đầu ra về thì bị Vân Ninh giật áo ngăn lại.

Hai người cứ thế dựa vào nhau tiến vào. Cái người tên Lý Huyền Lịch đó không hề xuất hiện, chỉ có một người quản gia già nua đứng ra đón tiếp. Chưa gì mà một bản hợp đồng đã được soạn sẵn bày ra trước mặt kèm theo một cây bút.

"Ông chủ biết ông bà thế nào cũng sẽ tới...".

******

Hà Đình Khê không tin có lúc mẹ cô sẽ mê tín đến mức bất chấp lý lẽ đến như thế. Nhưng thật thần kỳ là sau khi nhận Lý Huyền Lịch làm bố nuôi, con bé thật sự đã khoẻ lên rất nhiều. Cái nhân vật kỳ bí đó cho đến nay vẫn chưa một lần xuất hiện trước nhà họ Hà thêm một lần nào nữa.

Lần sau đó cô gặp lại Thang Viễn thì đã là chuyện của một năm sau đó.

Hà Đình Khê không có bất cứ lý do gì để liên quan với anh. Nhất là khi anh đang bận nuôi tình trẻ ở bên ngoài.


Bà ngoại cô, Thục Quân, đang muốn bồi dưỡng cô thành người kế nghiệp Dương thị sau này. Hà Mộc Ngư không đáng tin, con bé này tối ngày chỉ mơ về Jayden và những đứa trẻ. Vân Ninh cũng đã có tuổi, hơn nữa bà còn đang tất bật với đứa trẻ mới sinh, với triển lãm tranh và với Lyn Jewelry.

Dương thị mấy năm nay đều không có gì đáng nói tới. Có điều Từ thị do Jayden quản lý và Thang thị do Thang Viễn quản lý đều là những con ngựa ô quá sức kinh khủng. Chỉ qua mấy năm mà sức bật của những chú ngựa ô này đã khiến GDP của đất nước tăng trưởng vượt bậc, vươn lên thành cường quốc công nghiệp nằm trong top 10 của thế giới, trong khi Dương thị thì vẫn không tiến không lùi.

Vào cuối năm Hà Đình Khê học lớp 12, Dương thị chính thức bị đá ra khỏi tứ đại gia tộc bởi tập đoàn họ Lý vừa bùng lên khí thế. Thục Quân tức đến mức nhập viện.

"Bà em sao rồi?".

Không ai ngờ được là Thang Viễn sẽ đem hoa đến thăm.

"Đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi. Bà em cũng đã lớn tuổi...".

Hà Đình Khê thở dài.

Vân Ninh ngồi trên băng ghế thấy được cảnh này thì không khỏi nở nụ cười. Bao nhiêu năm tháng như thế, rốt cuộc cũng có ngày bà bị biến thành phông nền như bao người.

Thang Viễn vừa xuất hiện không hỏi Vân Ninh trước tiên mà hỏi Hà Đình Khê trước tiên. Bà thấy rất mừng, Thang Viễn hơn bốn mươi tuổi rồi, nên kết hôn đi được rồi...

"Chú, chúng ta ra ngoài, nói chuyện một chút đi có được không?".

Thang Viễn hơi ngẩn ra.

"Ừ...".

Hà Đình Khê nắm tay anh, kéo vào một khu vườn nhỏ ít người qua lại ở phía sân sau của bệnh viện. Dạo này nhà họ Thang cứ suốt ngày cử người đến thúc giục chuyện hôn lễ, cô thật sự không chịu nổi nữa rồi...

"Chú, bao giờ chú mới định nói cho bố chú biết chú nuôi tình nhân bên ngoài đây. Hôm trước, bố chú qua nhà, đòi cử hành hôn lễ ngay sinh nhật mười tám tuổi của em đấy!".

"Ừ, vậy thì có gì không tốt?".


"Gì cũng không tốt hết á? Nhân tình của chú thì sao..." - Cô trầm mặc đi - "Hơn nữa, em không muốn gả cho một người không yêu mình đâu!".

Thang Viễn hít một hơi sâu.

"Ai nói tôi không yêu em?".

Cô ngẩng đầu nhìn anh.

"Chú rõ ràng yêu mẹ em mà?".

"Không có... Tôi cũng không rõ tôi hết yêu mẹ em lúc nào nữa. Nhưng mà..." - Thang Viễn gom hết can đảm nắm lấy tay cô nói - "Mấy năm qua, người luôn chiếm hết bộ não của tôi, chỉ có em mà thôi!".

Hà Đình Khê há hốc miệng, hốt hoảng.

"Còn... còn tình nhân nhỏ của chú?".

Thang Viễn cười.

"Lừa em đấy. Nếu không nói vậy thì có phải em định huỷ hôn ước của chúng ta rồi không?" - Tay Thang Viễn quàng qua lưng cô siết vào lòng - "Tiểu Khê, tôi nhớ em, nhưng không dám tiếp cận em, sợ em sẽ ghét bỏ tôi. Nếu em không quá ghét tôi, hay là... chúng ta cưới nhau đi nhé... Tôi cũng già rồi, thật sự không chờ nổi nữa!".

Hà Đình Khê chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, ngước lên nhìn anh.

"Chuyện này... là thật ư?".

"Thật không... Em cứ chờ thêm một thời gian nữa là biết!".

---------------------Hoàn ngoại truyện-------------------

Bộ truyện với nhân vậy chính là con gái út của nhà họ Hà và Lý Huyền Lịch sẽ được tiếp diễn trong truyện "Chờ em nghìn năm".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận