Yêu Thầm Cô Ngốc

Edit: Pe Heo

***

Dạ Hề Hề ngủ một lát đến tận trưa, lúc tỉnh dậy thì vào phòng xem phim hoạt hình, đây là bộ phim mà Jersey mua về từ Trung Quốc mang tên: Sói xám và cừu vui vẻ, Dạ Hề Hề xem say mê đến mức ngay cả cơm chiều cũng không muốn ăn.

Buổi chiều Jersey trở về công ty, khi Lục Ý Hồi lên lầu gọi Dạ Hề Hề xuống ăn cơm, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đem Dạ Hề Hề đang ngồi trước cái TV kéo đi, thời điểm ngồi vào bàn ăn cơm lại phải tốn một lần sức lực nữa, Lục Ý Hồi chợt cảm thấy rất hâm mộ Dạ Hề Hề, chị ấy bây giờ giống như là đang trải nghiệm lại tuổi thơ một lần nữa, mà tuổi thơ này chắc chắn là được hưởng muôn ngàn yêu thương của một đời, so với tuổi thơ thật sự của bọn họ thì hạnh phúc hơn rất nhiều.

Bữa tối giống như trước là đồ ăn Trung Quốc, chẳng qua hôm nay ăn là món mì thịt bò thơm ngào ngạt, đây là món Lục Ý Hồi thích ăn nhất.

Lục Ý Hồi rất thích ăn cay, mấy lần trở về Trung Quốc đều phải ăn món cay Tứ Xuyên, nhưng khi ở nước Anh lại rất ít khi được ăn, bây giờ sang Italy cô có thể lợi dụng đầu bếp ở đây cho thật tốt, cho nên bữa tối cũng chỉ làm món mì thịt bò, trước kia Dạ Hề Hề cũng có thể ăn cay, ở phương diện này cô cùng với Lục Ý Hồi xem như có chung sở thích do đó hiện tại Dạ Hề Hề cũng có thể ăn cay đến một trình độ nào đó, hai cô gái cùng ngồi trên một cái bàn lớn đối diện nhau, cả hai cùng ôm một cái tô lớn và một đôi đũa ra sức lùa mì, lúc cắn một miếng thịt bò còn vui mừng hớn hở

Cuối cùng người bị rung động nhất phải nói đến là vị đầu bếp nọ, ông cảm thấy được yêu thương mà kinh sợ.


Ăn cơm chiều xong Lục Ý Hồi không cho Dạ Hề Hề trở về phòng xem phim hoạt hình mà mang cô ra vườn hoa uống trà chiều, Dạ Hề Hề làm sao hiểu được tình thú trong lĩnh vực này, bất quá ngại ánh mắt của chị xinh đẹp cuối cùng vẫn ngồi xuống ngoan ngoãn uống trà của mình.

“Trước kia cũng không phát hiện chị lại đáng yêu như vậy......” Lục Ý Hồi nhẹ nhàng cười một tiếng, vừa phẩm trà vừa đánh giá Dạ Hề Hề, bọn họ từ lúc sinh ra đã sống chung với nhau, từ năm sáu tuổi khi bắt đầu có suy nghĩ thì lại không có nhiều cơ hội gặp nhau, bởi vì tính cách và địa bàn gần giống nhau nên Lục Ý Hồi và Dạ Lai Lai cũng thân thiết hơn một chút, ở trong ấn tượng của cô Dạ Hề Hề là một người có cá tính mạnh mẽ và trong sáng, bất quá hình tượng ngây thơ đáng yêu bây giờ......có lẽ mới thật sự là bản chất của chị ấy.

Có lẽ.....nó vẫn luôn ẩn giấu dưới bề ngoài mạnh mẽ bình thường chăng?

Trong khi cô vẫn còn đang rối rắm suy nghĩ thì Jersey Moramike đã trở lại.

Lục Ý Hồi ra dấu bảo người hầu rót thêm một ly trà sau đó dựa vào ghế bên cạnh Dạ Hề Hề, Dạ Hề Hề bị hương thơm của ly trà hấp dẫn nên cũng không có chú ý đến Jersey Moramike đã trở lại, đến tận lúc Jersey ngồi xuống đưa tay cầm lấy chén trà trong tay cô, Hề Hề mới quay lại nhìn Jersey.

“Chú đã về rồi ạ? Hồi Hồi nói chú phải đi kiếm tiền có phải không ạ?” Dạ Hề Hề hết sức vui mừng lao vào trong lòng Jersey giống như đã mười ngày nửa tháng chưa gặp anh vậy.

Jersey vừa lòng vuốt ve đầu cô, lát sau đem tầm mắt từ trên người cô kéo trở về, anh vừa vuốt tóc cô vừa nhỏ giọng trả lời: “Cũng không khác biệt lắm.”

“Vậy Hề Hề có thể đi thăm thôn Dương không? Có tiền có thể đi ư? Chúng ta đi du lịch ở thôn Dương đi.”

“...... Đó là nơi nào?” Ánh mắt mang theo thắc mắc nhìn về phía Lục Ý Hồi, Lục Ý Hồi cũng không hiểu nhún nhún vai, cô cũng không biết thôn Dương là nơi nào nha.

Hề Hề có chút nóng nảy: “Cháu muốn đi cứu bọn cừu vui vẻ, sói xám luôn muốn ăn bọn chúng, cháu thích nhất là cừu lười biếng nhìn nó rất đáng yêu nha, cháu không thể để chúng nó bị ăn mất được” Hề Hề bày ra bộ dáng giống như đây không phải là chuyện gì lạ lùng mà rất bình thường, làm cho Lục Ý Hồi phía đối diện cuối cùng cũng hiểu ra vấn đế và mím môi cười nhẹ một cái.

“Anh hai, anh dù có giỏi giang hơn nữa cũng không thể thoả mãn được mong ước này của cô ấy rồi.”


Jersey lúc này mới hiểu được, ngồi xoa trán, rồi lại cảm thấy bộ dạng này của Hề Hề ở trong mắt anh thật sự là quá đáng yêu rồi, anh đưa tay bế cô đứng lên: “Được rồi, về sau có cơ hội chúng ta liền đi!” Ôm cô bước vào trong toà lâu đài, xem ra phải trở lại thế giới của hai người bọn họ mới được.

Lục Ý Hồi hâm mộ đến đỏ mắt sau đó lại nghĩ đến một vấn đề, lập tức gọi Jersey lại nói: “Anh hai, mau quyết định đi, ngày mai em sẽ đi Châu Phi, nếu anh muốn dẫn Hề Hề đi tìm Sở Thanh thì chúng ta có thể cùng đi. Còn có...... Sở Thanh anh ấy...... không thích Hề Hề, anh chớ bị Lai Lai doạ.” Những lời này có ẩn chút hàm ý khiến Jersey quay đầu lại nhìn cô em gái sinh đôi của mình, trong mắt anh có thêm một tia tìm tòi nghiên cứu, cuối cùng bên môi vẫn nở nụ cười và gật đầu: “Sáng ngày mai anh sẽ cho em câu trả lời.”

Ôm Dạ Hề Hề lên lầu rồi đặt cô ở trên giường, sau đó chính mình cũng vào phòng thay quần áo.

Dạ Hề Hề ngồi ở trên giường, bởi vì ngày nào giờ này cũng chuẩn bị đi tắm nên cô liền ngoan ngoãn lấy đồ ngủ ra ôm vào trong ngực chờ nhóm người hầu tiến vào.

Nhóm người hầu vào phòng pha nước tắm sau đó chuẩn bị mang Dạ Hề Hề vào phòng tắm, vừa vặn lúc này Jersey từ trong phòng thay quần áo bước ra, nhớ đến vết thương trên đùi của Dạ Hề Hề anh lập tức ngăn nhóm người hầu lại và lệnh họ ra ngoài trước.

Nhóm người hầu nhìn nhau ai cũng không dám nói gì liền lui ra ngoài.

Dạ Hề Hề “A” một tiếng, quăng áo ngủ trong lòng lên giường rồi bước xuống giường, Jersey cũng bước tới trước mặt cô.

Dạ Hề Hề cao 1m67 cũng xem như là cao, khi đứng chung với phụ nữ Italy cũng không phải là quá thấp bé, nhưng Jersey lại rất cao. Lục Ý Hồi tuy rằng là anh em sinh đôi với anh nhưng về chiều cao rõ ràng là được di truyền tự mẹ nên miễn cưỡng cũng chỉ đến 1m7 mà Jersey lại gần 1m93, so với bố của anh là Samon còn cao hơn 6cm,


Dạ Hề Hề đứng lên chỉ tới cổ Jersey, đây cũng là chiều cao hoàn mỹ nhất để hôn môi, chỉ cần nhẹ nhàng cúi đầu là có thể chạm được môi của cô.

Nhưng hiện tại Lục Ý Trạch rõ ràng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ bắt đầu cởi áo của Dạ Hề Hề.

Dạ Hề Hề nghe lời, giơ hai tay giơ lên để Lục Ý Trạch có thể dễ dàng cởi quần áo của mình, lúc anh cởi áo cô liền hỏi: “Chú định tắm rửa cho Hề Hề sao?”

Jersey cũng không ngừng tay lại, bởi vì lúc đi ăn cơm chiều Lục Ý Hồi mặc cho Hề Hề một chiếc chân váy nên sau khi cới áo anh lại tiếp tục cởi váy của cô, vừa làm vừa lạnh lùng trả lời “Ừm. Anh tắm cho em.”

Cởi váy xong, chỉ còn lại áo lót và quần lót màu trắng, lúc này anh mới kéo cô bước đến phòng tắm.

Dạ Hề Hề vui vẻ hoạt bát theo ở phía sau, gương mặt đầy vui sướng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận