Tỉnh lại lần nữa thì ngoài trời đã sáng rồi!
Hoắc Khuynh Tư bị ánh sáng mặt trời chói chang chiếu vào xuyên qua rèm cửa đánh thức, kéo mền ngồi dậy, cảm giác sau say rượu thật khó chịu, 1 tay đỡ lấy trán day nhẹ, khổ sở thở dài.
Một hồi lâu cô ngẩng đầu lên, mắt to nghi ngờ nhìn xung quanh bốn phía rồi chợt nhìn lại bản thân, thân thể trần trụi không mảnh vải che thân, trên da thịt vốn trắng như tuyết đều là dấu hôn đậm nhạt, toàn thân như bị xe cán qua, nhất là eo và chỗ kín vừa đau lại xót.
Trong đầu chợt hiện lại hình ảnh ướt át đêm qua làm cho người ta tim đập mặt đỏ, từ từ mắt trợn to ra, thoáng chốc cô nhớ ra tất cả!
Lúc này trên giướng lớn chỉ còn mỗi mình cô, chăn gối xốc xếch hỗn loạn, trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ào ào, hẳn là anh ta đang ở trong phòng tắm.
Ngẩn ngơ 1 lúc, Hoắc Khuynh Tư gạt qua đau đớn từ hạ thân truyền tới, nhanh chóng bò dậy, ba chân bốn cẳng thay nhanh quần áo còn rơi vãi dưới đất rồi cầm giỏ xách không dám chậm trễ kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Tình 1 đêm, trời sáng nên kết thúc, ngay cả tạm biệt cũng không cần nói!
———-//////———
Điên thật rồi mà, tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này chứ? Đụng ai không đụng lại đụng trúng tên bác sĩ Đàm Dịch Khiêm đáng ghét đó, đã thế còn xảy ra quan hệ cùng hắn, sau này biết đối mặt với hắn như thế nào đây!
"A a a, huhu...."
Miệng la lên, khuôn mặt nhăn lại, hai tay vò lấy mái tóc khiến chúng rối tung, Hoắc Khuynh Tư ngồi trên taxi đi về nhà trong lòng ảo não không thôi!
Người tài xế nhìn thấy cô như vậy đoán chắc rằng có chuyện không vui nên chỉ im lặng lái xe không dám hỏi thăm.
Gần tới nhà cô vội sửa sang lại áo váy, tóc tai, phục hồi lại trạng thái bình thường nhất như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu đã không thể thay đổi được sự thật thì cô phải dũng cảm đối mặt thôi.
Vừa thanh toán bước xuống xe, người mà đã bị cô bắt gặp phản bội tối hôm qua đang đứng bên hông cánh cửa,có vẻ hắn đã chờ ở đây rất lâu, khuôn mặt phờ phạc, thấy người xuống xe taxi là cô liền lao nhanh về phía trước nắm lấy cánh tay cô mà quan tâm hỏi han:
"Khuynh Tư, em đi đâu từ tối qua đến giờ mới về, anh đã đi tìm em khắp nơi, đủ mọi ngóc ngách cũng không thấy em đâu, điện thoại gọi cho em thì không được, em có biết anh lo lắng cho em tới dường nào không"
Phương Lâm nói 1 tràng dài xong, ý định ôm chầm lấy cô vào lòng đã bị ngăn lại, cô đẩy mạnh hắn ra sau hung dữ quát lên:
"Anh có bị mất trí hay đần độn không mà không hiểu được những gì tối qua tôi đã nói với anh? Nếu anh quên thì tôi sẽ nhắc lại chỉ 1 lần cuối này thôi, tôi và anh đã chia tay, từ nay về sau đừng có tới tìm tôi nữa, đừng để tôi càng khinh bỉ anh hơn.
Anh như vậy đã làm tôi quá ghê tởm rồi, giờ thì tránh xa tôi ra!"
"Khuynh Tư, chuyện không phải như những gì em thấy đâu, cô ta là trợ lý của anh, hôm qua là sinh nhật của khách hàng nên tụi anh đã tới đó vừa tổ chức sinh nhật cho khách vừa tiện thể bàn công việc.
Do bất cẩn làm đổ rượu vang ra áo nên anh mới buộc phải vào tắm rửa lại.
Cô ta và anh không hề xảy ra chuyện gì cả.
Xin em hãy tin anh!"
Phương Lâm khuôn mặt khổ sở giải thích cho cô nghe.
"Anh thấy tôi ngu ngốc lắm phải không? Bốn năm qua bị anh lừa gạt mà vẫn tin tưởng anh chỉ yêu thương mỗi một mình tôi? Các người đùa giỡn tôi như vậy vui lắm phải không? Phương Lâm chuyện của tôi và anh đã thực sự chấm dứt, anh về đi! Nếu không tôi sẽ báo bảo vệ ở đây đuổi anh đi!"
Trong giọng nói vẫn còn tràn ngập sự đau khổ, nếu bắt cô lập tức quên hắn ta ngay, xin lỗi cô không thể làm được! Nhưng tổn thương và niềm tin mà hắn gây ra cho cô quá lớn, dù thế nào cũng không thể hàn gắn được.
Thấy cô dứt khoát như vậy, biết cô vẫn còn tức giận nên đành thuận theo ý cô.
"Được, anh sẽ đi khỏi đây, nhưng đợi khi em bình tĩnh lại anh sẽ tiếp tục đến gặp em để có thể chứng minh rằng anh không hề làm gì có lỗi với em.
Em vào nhà nghỉ ngơi đi"
Nói xong hắn ta cũng tỏ vẻ không nỡ mà hướng về chiếc xe sang trọng đậu gần đấy ngồi lên rồi từ từ lái đi.