Hoắc Khuynh Tư đang ngồi trong phòng đặc biệt của khách sạn Hilton.
Hôm nay cô cùng Chu Cẩn, giám đốc kinh doanh của tập đoàn Chu thị tới dự buổi lễ mừng thọ cha của Cố thị trưởng.
Vốn cô rất ít khi đồng ý tham gia những bữa tiệc như vậy, do sắp tới đây tập đoàn Hoắc thị cùng tập đoàn Chu thị có một hợp đồng lớn cần có sự hợp tác đồng thuận từ chính phủ nên cô đành phải tới dự.
Nhưng đến lúc này Hoắc Khuynh Tư mới hối hận không thôi.
Chu Cẩn trước đây luôn phong nhã tiêu sái, làm việc có chừng mực hôm nay không biết có chuyện gì mà xem rượu như nước uống không biết điểm dừng khiến cô ngỡ ngàng không thôi!
Cô vốn định đến có mặt trong buổi tiệc một lát rồi về nhưng nhìn Chu Cẩn uống rượu liều mạng như vậy làm cô không yên tâm bỏ anh ở lại, dù gì bữa tiệc này cũng chỉ có cô và anh là đồng minh với nhau, nếu bỏ anh lại đi về thì không còn gì là khí chất.
Lên tiếng khuyên ngăn nhưng anh lại mặc nhiên bỏ qua như không nghe thấy!
Mắt nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ, trong lòng Hoắc Khuynh Tư lo lắng kích động, cả người cảm thấy bất an như ngồi trên đống lửa chỉ mong bữa tiệc nhanh chóng kết thúc.
Phù! khẽ thở dài , cuối cùng thì bữa tiệc cũng kết thúc, lúc này cũng đã gần mười giờ đêm.
Lúc cô đi vệ sinh trở ta thì chỉ thấy Chu Cẩn nằm trên ghế sô pha ngoài sảnh đợi của khách sạn, quả thực là say đến bất tỉnh luôn sao?
"Rượu, rượu đâu..
tôi còn muốn uống tiếp."
Chu Cẩn giọng say mèm hô lên.
"Anh đã say tới mức này mà còn muốn uống tiếp? Uống tới chết mới vừa lòng sao?"
Hoắc Khuynh Tư vốn rất ghét người say rượu, khẽ nhíu mày trách mắng.
"Tôi không say, ai nói tôi say chứ?"
Chu Cẩn đột nhiên hét lên, không ngừng giãy dụa.
"Được rồi anh không say, vậy mau đứng lên tôi đưa anh về!"
Hoắc Khuynh Tư đỡ anh đứng dậy, cố hết sức dìu anh đi về phía cửa.
"Tôi không về, tôi muốn uống tiếp, Khuynh Tư em uống cùng anh được không?".
Cả người Chu Cẩn như dựa cả vào người cô, cười ngờ ngệch khi nhận ra cô đang đỡ lấy anh.
Hoắc Khuynh Tư vừa tức giận vừa khó xử không biết phải làm sao? Những người khách lui tới trong đại sảnh đang tò mò nhìn ngó hai người khiến cô càng thêm nao núng quẫn trí.
Hôm nay hắn lại không có đi cùng tài xế, nếu bắt taxi cho hắn về cô cũng không yên tâm, dù gì cũng là đàn anh lúc trước học cùng trường bên Pháp vừa là đối tác làm ăn lớn của công ty cô, để anh ta ở lại như vậy cô cũng không đành.
Không chần chờ nữa, cô để Chu Cẩn ngồi lại ghế sô pha rồi đi về phái quầy lễ tân lên tiếng:
"Làm phiền anh cho tôi một phòng!"
Hoắc Khuynh Tư có chút không tự nhiên nói với nhân viên lễ tân.
Như quá quen thuộc với tình huống này, nhân viên lễ tân không có biểu hiện gì chỉ nhanh chóng xin thông tin rồi làm các thủ tục, sau đó liền đưa cho cô chìa khoá phòng chuyên nghiệp nói:
"Đây là chìa khoá của quý khách, phòng 1202 ạ!"
Sau khi nhận lấy chìa khoá phòng, Hoắc Khuynh Tư đang muốn dìu Chu Cẩn ra khỏi quầy thì anh đột nhiên chợt tỉnh trợn hai mắt lên nhìn thẳng vào cô.
"Khuynh Tư...Anh thật không cam lòng...!Anh yêu em lâu như vậy, vì sao một chút em cũng không cảm giác được?"
Anh điên cuồng hô lớn khiến cho mọi người chú ý.
"Đừng như vậy...!Anh uống say rồi, em dìu anh đi nghỉ."
Hoắc Khuynh Tư mặt đỏ tai hồng nhỏ giọng nói, cũng cực lực né tránh ánh mắt mọi người.
Bỗng nhiên Chu Cẩn ôm chầm lấy Hoắc Khuynh Tư điên cuồng hôn lên mặt cô, cô kinh ngạc rồi lập tức giãy dụa đẩy mạnh anh ra.
Trời đất! Đây là nơi công cộng mà! Chu Cẩn dám ngang nhiên hôn cô, anh thật là say đến hồ đồ rồi!
Bất chấp ánh mắt khác thường của mọi người, cô giống như đi trốn, nhanh chóng giúp đỡ Chu Cẩn đi vào thang máy, hoàn toàn không chú ý tới ở góc đại sảnh có một đôi mắt lóe lên tia ác ý dõi theo.
Chủ nhân của đôi mắt kia đúng là Hứa Nhã Phù, cô có hẹn ăn tối với bạn tại đây, không ngờ lại thấy được màn hấp dẫn này.
Hừ! Hứa Nhã Phù lộ vẻ cười đắc ý, màn kịch đêm này chắc chắn sẽ khiến cô ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không lấy lại được trong sạch.
Nghĩ đến điều này, Hứa Nhã Phù thấy trong lòng sung sướng không thôi, vẻ mặt tươi cười càng thêm quỉ quái yêu ma!
Hoắc Khuynh Tư rất vất vả mới đem được Chu Cẩn đặt lên giường,sau đó ngồi cạnh mép giường thở hổn hển, liếc mắt thấy Chu Cẩn đã ngủ say, trong lòng cô thật băn khoăn rối rắm.
Cô không thể để anh lại đây rồi bỏ đi.
Nếu anh bị trúng gió chết bất đắc kỳ tử thì không phải rắc rối lớn sao? Cho dù thế nào thì anh cũng vì cô mà mới uống say đến nông nỗi này, trên lập trường là đàn anh cùng đối tác cô đêm nay phải trông chừng anh.
Đợi đến sáng mai cô nhất định nói chuyện rõ ràng, phải làm cho anh vứt bỏ tình cảm với cô nếu không cô không thể làm việc chung với anh được nữa!
Quyết định xong, cô ngồi trên ghế sô pha trong phòng chuẩn bị ngủ.
Vừa mới nhắm mắt lại, khuôn mặt Đàm Dịch Khiêm như hiện ra trước mặt, cô khẩn trương mở mắt bừng tỉnh! Cô quên mất chưa gọi điện về nhà thông báo.
Giờ này chắc dì Lâm cũng đã đi ngủ rồi, nếu gọi sẽ lại phá mất giấc ngủ, suy nghĩ một lúc cô quyết định sẽ không gọi nữa, có gì ngày mai về cô sẽ giải thích sau vậy.
Cô không làm chuyện gì xấu, anh lấy gì nghi ngờ cô.