Như tìm được cơ hội thoát ra khỏi người Cao Nhã Quân, Đàm Dịch Khiêm đẩy nhanh cánh tay đang ôm chặt lấy mình ra, tuy không làm gì sai trái nhưng cảm giác lại giống như bị vợ bắt gặp ngoại tình.
"Hoắc tiểu thư, tôi cùng tiền bối đang trên đường lên núi Thiên Vân cùng mọi người đây, vừa nãy do có việc đột xuất, cháu trai của trưởng bản nghịch ngợm leo lên cây lấy tổ chim không may trượt chân té ngã bị gãy tay, tôi cùng tiền bối phải ở lại giúp đỡ nên không đi cùng lúc với mọi người được.
Còn Hoắc tiểu thư không phải đang trên đường đi cùng mọi người sao? Thế nhưng lại ở đây?"
Bị hành động dứt khoát của Đàm Dịch Khiêm đẩy ra, Cao Nhã Quân tuy trong lòng sinh ra bức bối khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười như không có gì xảy ra.
"Nếu không phải có việc quay lại thì chẳng phải tôi đã bỏ lỡ một màn đặc sắc như vừa rồi sao? Hình như tôi xuất hiện ở đây không đúng lúc, có phải đã làm phiền hai người không?"
Giọng nói mang đầy vẻ châm biếm mỉa mai của Hoắc Khuynh Tư vang vọng trong không gian yên ắng.
"Bác sĩ Đàm, chẳng phải anh đã có gia đình sao? Tay lại còn đeo nhẫn cưới thế kia, không lẽ anh và bác sĩ Cao đây....!yêu đương vụng trộm? Xin lỗi, con người tôi vốn thẳng tính có sao nói vậy, không thích quanh co.
Tuy hai người nhìn có vẻ đẹp đôi đó, nhưng mà làm vậy không sợ bị mọi người phỉ báng coi thường sao? Tôi cũng thấy thật chướng mắt đó!"
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm quét qua giận dữ, cằm bạnh ra nhìn khuôn mặt đang vẫn tươi cười khi nói của Hoắc Khuynh Tư chỉ im lặng mím chặt môi.
"A, không phải như Hoắc tiểu thư nghĩ đâu, thật sự tôi và tiền bối rất trong sáng, có lẽ hành động vừa nãy của chúng tôi khiến cô hiểu lầm.
Tôi biết tiền bối đã có gia đình, nhưng tôi biết được hôn nhân của họ không được hạnh phúc, sắp tới sẽ ly hôn.
Nếu tiền bối ly hôn thật, tôi cũng thực sự mong muốn là đối tượng yêu đương cùng tiền bối!"
Từng lời nói của Cao Nhã Quân vang lên bên tai không chỉ làm Đàm Dịch Khiêm bất ngờ đứng ngây ra mà Hoắc Khuynh Tư cảm thấy cô ta đúng là mặt dày không biết liêm sỉ, dám nói ra được những lời này quả là là gan không hề nhỏ.
Tuy nghe thật yếu đuối nhưng mang trong đó là sự khiêu khích ghê gớm!
"Bác sĩ Cao vì tình yêu mà bất chấp tất cả như vậy thật đáng hâm mộ đó, còn bác sĩ Đàm anh cảm thấy sao về lời đề nghị đó? Anh đã làm ba thì nên làm gương để con trai noi theo, đừng vì ham muốn dục vọng nhất thời mà mất đi hết nhân cách cùng lòng tự trọng! Nhưng theo tôi nghĩ tốt nhất cô nên đợi anh ta ly hôn cùng vợ đã rồi hai người muốn triền miên hạnh phúc bên nhau như thế nào cũng được."
Hoắc Khuynh Tư bước lại gần chỗ Đàm Dịch Khiêm đang đứng yên, lấy tay phủi nhẹ vết bẩn còn dính trên phía đầu vai chiếc áo sơmi trắng của anh, ánh mắt chứa đầy tức giận cùng coi thường, giọng nói ẩn chứa sự nhẫn nhịn gằn lên, sau đó ngẩng cao mặt bước về phía trước đầy kiêu ngạo.
"Tiền bối, em xin lỗi sự việc lại xảy ra như vậy, nhưng những gì em nói lúc này đều là sự thật.
Em rất thích anh, thích lâu lắm rồi.
Em mong anh có thể tiếp nhận phần tình cảm này của em, em có thể đợi anh, đợi bao lâu cũng được, chỉ cần anh chấp nhận em.
Được không anh?"
Giọng nói chứa đầy uỷ khuất của Cao Nhã Quân vang lên, tròng mắt đã ngấn nước trực như chỉ cần một cái nhắm mắt là sẽ tuôn trào.
"Khoan, bác sĩ Cao, tôi nghĩ chắc cô đã có sự hiểu lầm gì ở đây, ngoài công việc ra tôi chưa từng nghĩ sẽ phát sinh chuyện tình cảm giữa tôi và cô.
Còn về phần tình cảm mà cô dành cho tôi, xin lỗi tôi không thể nhận.
Tôi nghĩ tôi không phù hợp, mong cô hãy tìm đối tượng khác.
Bây giờ tôi chợt nhớ còn có việc quan trọng ở bản chưa xử lý xong nên không thể tiếp tục cùng cô lên núi cùng mọi người được.
Cô đi cẩn thận!"
Đàm Dịch Khiêm im lặng nãy giờ bỗng nghiêm túc lên tiếng, lời nói dứt khoát chặt đứt hết mọi hy vọng của Cao Nhã Quân rồi sau đó nhanh chóng rời khỏi bỏ lại Cao Nhã Quân như người mất hồn đứng lại đó một mình.
"Nhục nhã, thật là nhục nhã mà, cô đã hạ mình để cầu xin tình yêu của anh, vậy mà anh ta lại thẳng thừng từ chối không để lại cho cô chút mặt mũi.
Đàm Dịch Khiêm, Hoắc Khuynh Tư, hai người được lắm! Mối hận này cô nhất định sẽ không quên"
Hai mắt Cao Nhã Quân trợn trừng đầy căm tức, răng nghiến chặt, mặt xinh đẹp vặn vẹo nhìn chằm chằm lấy bóng lưng của Đàm Dịch Khiêm đang dần rời xa.