"Hoắc Khuynh Tư, em đứng lại đó cho tôi!"
Đàm Dịch Khiêm chạy lại phía Hoắc Khuynh Tư đang đầy tức giận bước đi la lên ra lệnh.
"Tốt nhất anh cút đi đâu thì đi, đừng có bám theo tôi"
Không thèm quan tâm lời nói của anh, cô bước đi càng nhanh hơn không quay mặt lại.
Đàm Dịch Khiêm từ đằng sau nhanh chóng đuổi kịp cô tiến lên trước chắn người cô lại, nắm lấy hai vai không cho cô bước tiếp, thở dốc một lúc nghiêm mặt chuyên chú nhìn hỏi:
"Hoắc Khuynh Tư, chúng ta cần nói chuyện, những lời em nói vừa nãy là sao?"
" Tôi nói là chúng ta ly hôn đi, người đàn ông lừa gạt dối trá như anh tôi không cần nữa!"
Trấn tĩnh lại nhịp tim đập mạnh, Hoắc Khuynh Tư hai mắt nhìn thẳng vào mặt anh, khuôn mặt lãnh đạm.
"Không phải từ lúc mới tới đây em đã có dự tính này rồi sao? Tôi đi một tuần em đã thấy lâu không đợi được phải tìm tôi lên tới tận đây để tôi ký vào đơn ly hôn rồi quang minh chính đại ở bên cạnh người cô yêu sao? Hoắc Khuynh Tư, cô cũng thật quá gấp gáp rồi!"
Đàm Dịch Khiêm thấy biểu cảm của cô liền bộc lộ sự tức giận kìm hãm từ lúc cô xuất hiện tại đây, châm chọc thể hiện rõ trong lời nói.
"Anh đừng có suy bụng ta ra bụng người.
Không phải ai cũng xấu xa bẩn thỉu như anh.
Đi công tác sao? Nếu không phải tôi tận mắt chứng kiến thì anh còn biện hộ như thế nào? Bỏ cái bàn tay ghê tởm ra khỏi người tôi!"
Hoắc Khuynh Tư sau khi nói ra những lời uất ức trong lòng thì cố gắng vũng vẫy đẩy anh ra, vừa xoay người lại không cẩn thận đạp phải những viên đá lổm ngổm bên dưới, cơ thể không kịp phản ứng kịp, chỉ kịp la lớn một tiếng, chân liền trẹo qua một bên nằm lăn xuống đất.
"Em không sao chứ!"
Đàm Dịch Khiêm lo lắng sợ hãi chạy tới đỡ cô ngồi dậy.
"A, chân tôi, đau quá!"
Khuôn mặt nhăn lại, mi tâm nhíu chặt, mồ hôi lấm tấm trên trán, Hoắc Khuynh Tư cắn chặt răng không để phát tiếng kêu.
Nắm lấy bàn chân cô đang ôm khư khư, anh nhanh chóng tháo giày cùng vớ ra, ở chỗ mắt cá chân đã thấy dấu sưng đỏ.
Cô bị trật chân rồi!
"Hoắc Khuynh Tư, trăng sáng nhất là vào ngày nào?"
Này người té ngã là cô mà sao hắn lại hỏi câu ngớ ngẩn gì đây?
Đầu óc đang phân tâm suy nghĩ về câu hỏi của hắn thì liền bị cái giật mạnh kêu "rắc" một cái ở cổ chân khiến cô kêu lên đau đớn:
"Cái tên đàn ông thối này, anh muốn bẻ gãy chân tôi sao?"
"Nếu em không muốn cái chân này không đi được nữa thì anh sẽ nắn lại như lúc đầu!"
Aizz, đưa tay sờ sờ lại chỗ vết đỏ cảm thấy đau đớn giảm đáng kể, nhưng không để mất tôn nghiêm, Hoắc Khuynh Tư không hề xuống nước đáp lại:
"Tất cả không phải đều do anh làm sao? Đồ xúi quẩy, gặp anh không lúc nào tôi được yên ổn cả!"
Muốn đứng dậy nhưng cơn đau ở cổ chân vẫn còn lại không ít, cô đưa mắt qua nhìn hắn ngầm ra hiệu đỡ cô dậy.
Thấy Đàm Dịch Khiêm cúi thấp người xuống ý muốn nói cô ngồi lên lưng để hắn cõng nhưng cô không thèm nhìn lấy, gắng gượng nhấc từng bước khó khăn đi ngang qua.
Cố chấp của cô làm Đàm Dịch Khiêm khẽ lắc đầu, miệng mỉm cười đầy vẻ cưng chiều, tiến tới gần không để cô kịp phản ứng đã cúi người xuống ôm lấy hai chân cô để trên vai cõng về bản.
"A, cái tên điên này, mau để tôi xuống, chóng...chóng mặt quá"
"Vậy em hãy ngoan ngoãn ngồi lên lưng để anh cõng về.
Buổi tối ở đây thỉnh thoảng sẽ có sói đó!"
"Thật....!thật sao!"
Sợ hãi ập đến, cô nghe lời ngoan ngoãn ngồi yên trên lưng để hắn cõng về.
Bây giờ trời cũng đã chập tối, nếu không mau đi về nếu có sói thật thì toi mạng như chơi!
Cõng cô trên lưng, Đàm Dịch Khiêm khẽ cười đắc ý, cô gái này có những lúc thật đáng yêu.
———//———
Về tới bản thì cũng đã hơn năm giờ chiều, lúc này người dân vừa đi làm trên ruộng trên rẫy về nên sự xuất hiện của Hoắc Khuynh Tư và Đàm Dịch Khiêm khiến họ bất ngờ.
Trưởng bản quan tâm hỏi thăm:
"Bác sĩ Đàm, Hoắc tiểu thư, hai người không phải đang trên đường đi lên núi Thiên Vân chứ, sao giờ này vẫn ở đây?"
"Trưởng bản, Hoắc tiểu thư trên đường đi không may bị trật chân, không thể tiếp tục đi được nên đành phải cõng cô ấy về nghỉ ngơi."
Đàm Dịch Khiêm trên lưng vẫn cõng Hoắc Khuynh Tư từ tốn trả lời.
"Aizzz, có bị nặng lắm không? Đường đi thật có chút khó khăn, may mà nhờ có bác sĩ Đàm ở đây? Không già này lại cảm thấy áy náy lắm!"
Trưởng bản khuôn mặt cảm thấy tội lỗi, dù gì ý kiến lên núi Thiên Vân cũng do ông đề bạt đi.
"Trưởng bản, cháu không sao.
Do cháu không cẩn thận, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc sẽ đỡ thôi.
Trưởng bản đừng tự trách mình!"
Hoắc Khuynh Tư cố gắng cười thật tươi để trấn an trưởng bản.
"Vậy Hoắc tiểu thư cố gắng nghỉ ngơi thật tốt đó, nếu cần gì cứ báo cho già này.
Còn giờ mau về phòng nghỉ ngơi, lát nữa già sẽ bảo người mang thức ăn tối qua.!"
"Cảm ơn trưởng bản, cháu xin phép về phòng trước"
———//———
"Chậm chút!"
Đặt cô lên tới giường thì mồ hôi cũng đã nhễ nhại, Đàm Dịch Khiêm trêu chọc:
"Hoắc tiểu thư không ngờ lại nặng như vậy, tay em ôm cổ tôi chặt tới nỗi để lại dấu đỏ rồi đây này! Hay là em muốn đánh dấu chủ quyền trên người tôi?"
"Anh bớt nói nhảm đi, không phải đều do anh tự làm tự chịu sao?!"
Hoắc Khuynh Tư vừa nói vừa lấy tay xoa nhẹ chỗ cổ chân.
"Được rồi, đều là do tôi, em nặng cũng là tại tôi quá yếu đuối, em mau tắm rửa thay đồ rồi nghỉ ngơi đi!"
"Còn anh, anh đi đâu?"
Mắt thấy anh chuẩn bị rời đi cô buột miệng lên tiếng hỏi.
"Tôi về đi tắm, hay là em muốn tắm cùng tôi?"
Khuôn mặt anh cố tình để gần sát lại mặt cô, nói như thổi khí vào mặt.
Thật nhột!
"Háo sắc, anh đi ngay đi!"
Lấy tay đẩy mặt Đàm Dịch Khiêm qua một bên, Hoắc Khuynh Tư mặt đã thoáng ửng hồng.
Cười ra tiếng, Đàm Dịch Khiêm lắc nhẹ đầu, giọng nói trầm khàn:
"Tôi về tắm rửa rồi mang ít thuốc qua cho em bôi, như vậy sẽ nhanh khỏi hơn.
Tới lúc đó nếu em chưa tắm thì tôi sẽ không ngại hi sinh thân mình mà tắm cho em!"
Sau đó rời đi trước ánh mắt mở to đầy kinh ngạc, nghẹn họng không nói lên của Hoắc Khuynh Tư.