Uỳnh...Oàng...
Tiếng sấm gầm vang trời cùng tia sét sáng rực loé lên trong đêm, ngoài trời mưa càng ngày càng nặng hạt, gió thổi cùng lốc giựt cuốn bay những sợi rơm cùng lá cây tán loạn bay lên không trung.
Cơn gió mạnh thổi tới làm cánh cửa sổ bên giường đập mạnh vào song sắt gây ra tiếng va chạm lạnh người trong đêm, ngọn đèn dầu trên tủ bên cạnh cũng nhanh chóng bị gió thổi dập tắt.
Tiếng sấm sét cùng tiếng cửa sổ va đập làm Hoắc Khuynh Tư giật mình tỉnh dậy.
Từ nhỏ tới giờ cô sợ nhất là tiếng sấm sét, đã vậy trong phòng lại tối đen như mực, gió mạnh làm cho những tán cây bên ngoài lay động gây ra tiếng xào xạc cùng hình dáng phản chiếu vào tường dưới ánh trăng le lói càng làm không gian thêm phần quỷ dị đáng sợ.
Tim Hoắc Khuynh Tư đập nhanh liên hồi, mồ hôi trên trán cũng đã rịn ra, cô ngồi thu lại một góc trên đầu giường, cuộn chặt người lại như đứa trẻ trong bụng mẹ.
Một tia sáng dài như lửa điện cùng tiếng sấm gầm lại vang lên lần nữa trong đêm.
Hoắc Khuynh Tư sợ hãi hai tay bịt hai bên tai lại, miệng theao phản xạ tự nhiên la lớn lên: "A..a..a"
Đàm Dịch Khiêm đêm nay ngủ lại nhà của trưởng bản cũng bị tiếng sấm rền vang làm cho giật mình tỉnh giấc.
Ngồi bật dậy tay với lấy chiếc điện thoại ở dưới chân mở lên xem, gần mười hai giờ rồi!
Chợt nhớ ra điều gì đó, anh vội bỏ chiếc chăn đang đắp ngang người qua một bên, cầm lấy điện thoại không kịp lấy nón hay áo mưa mà mở cửa chạy nhanh trong cơn mưa nặng hạt tới căn phòng mà Hoắc Khuynh Tư đang ở.
Từ xa thấy bên trong tối đen, nỗi sợ hãi trong lòng càng dâng cao, cô ấy không sao chứ?
Vừa tới trước cửa đã vội vã đập lên, giọng nói hoảng sợ cất lên trong đêm:
"Khuynh Tư, mở cửa, em có nghe thấy không? Mở cửa!"
Hoắc Khuynh Tư đang ngồi trên giường run sợ nghe thấy có tiếng đập cửa dồn dập cùng tiếng người gọi bên ngoài thì trong càng bấn loạn hơn.
Giọng nói run run hỏi lại:
"Ai...ai đó?"
"Là anh, Khuynh Tư, anh là Dịch Khiêm, mau mở cửa cho anh!"
Như với được chiếc phao giữa cơn nước lớn, quên cả đau đớn ở cổ chân, cô bỏ lại cái chăn đang quấn quanh mình lao nhanh ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy người trước mặt, tất cả nỗi sợ hãi như được trút bỏ, Hoắc Khuynh Tư liền lao tới ôm chặt lấy cơ thể của Đàm Dịch Khiêm, nước mắt cũng bắt đầu rơi, giọng nói mang theo sự oán trách:
"Sao giờ này anh mới tới, có biết tôi sợ hãi như thế nào không?"
Ôm chặt lấy thân thể mềm mại của cô vào lòng, bàn tay không tự giác khẽ vuốt ve tấm lưng trơn bóng mà an ủi:
"Không sao, không có chuyện gì, có anh ở đây rồi!"
Để cô ôm một lúc lấy lại bình tĩnh lại, Đàm Dịch Khiêm khẽ lấy tay nâng khuôn mặt ở trong lòng mình lên, tuy không còn khóc nữa nhưng nước mắt vẫn còn đọng lại bên khoé mắt, lấy ngón cái khẽ vuốt lấy, giọng nói trầm khàn vang lên:
"Em thật là, lớn như vậy rồi mà còn sợ tiếng sấm sao? Đúng là thỏ con nhát gan mà!"
Đôi môi đỏ hồng dẩu lên, ấm ức phản bác:
"Tôi không có nhát gan, do tiếng sấm lớn quá thôi, trời sinh tôi đã sợ tiếng sấm như vậy rồi!"
"Được rồi, bây giờ vào phòng được chưa? Đứng đây một lúc nữa cả anh và em đều sẽ bị mưa tạt ướt hết đó! Ngoan, không có gì phải sợ nữa!"
Dụ dỗ cô quay trở lại bên trong phòng rồi đóng cửa lại, lấy hộp diêm trên kệ tủ thắp lại ngọn đèn dầu đã tắt ngấm nãy giờ.
Lúc này bên trong phòng chỉ có ngọn đèn vàng thắp sáng in rõ hai bóng người đang ngồi trên giường lên vách tường.
Đàm Dịch Khiên lên tiếng phá vỡ không gian im ắng:
"Giờ e đỡ sợ chưa? Cơn mưa này có lẽ sẽ lâu tạnh đó, hay em ngủ tiếp đi!"
"Còn anh? Áo anh ướt hết rồi...!nên cởi ra đi nếu không sẽ cảm lạnh đó!"
Giọng nói thỏ thẻ ngập ngừng của Hoắc Khuynh Tư vang lên.
Đêm nay thật là chuyện không thể nghĩ tới, dù hai người đã là vợ chồng năm năm nhưng không gian riêng tư đầy mờ ám chỉ có hai người như lúc này thì đây là lần đầu tiên.
Trên người cô lúc này chỉ mặc chiếc đầm ngủ hai dây mỏng manh dài tới ngang đùi lộ ra đôi chân thon dài non mịn đang khép chặt lại, phía trên chỉ che được hai phần ba khuôn ngực đầy đặn.
Do khi ngủ cô không mặc áo ngực nên hai nụ hồng mai vểnh cao lên đầy khiêu khích.
Có lẽ do ngượng ngùng bởi ánh mắt nóng bỏng của Đàm Dịch Khiêm nên hai bàn tay cô bất giác nắm chặt lấy chân váy ngủ mà vân vê.
"Để tôi đi lấy khăn mặt cho anh lau người"
Nhưng khi hai chân đứng lên chạm đất thì cơn đau từ cổ chân truyền tới làm cô không kịp chống đỡ mà ngã ngồi lại trên giường, thân hình lảo đảo ngả về phía sau.
Đàm Dịch Khiêm phản ứng nhanh chóng đưa tay vòng qua đỡ lấy vai cô kéo trở lại, có lẽ do dùng sức hơi nhiều thành ra lúc ổn định lại thì cơ thể Đàm Dịch Khiêm đã nằm ngửa ra giường còn Hoắc Khuynh Tư đang nằm đè lên người anh.
Do tư thế cúi người nên dây áo ngủ bị trễ xuống, lộ hẳn ra bầu ngực căng tròn, tất cả bị thu gọn lại trong đôi mắt đen như hố sâu của Đàm Dịch Khiêm.
"A, xin lỗi, tôi không cố ý!"
Hoắc Khuynh Tư ngại ngùng khẽ cắn môi, chống hai tay bên người anh ý muốn ngồi dậy.
Nhưng chưa kịp ngồi dậy thì đã bị hành động lật người lại của anh làm cô thực sự hốt hoảng la lên.
Tư thế hoàn toàn thay đổi, lúc này Hoắc Khuynh Tư đang nằm gọn dưới giường bị áp đảo bởi thân hình vững chãi kiên cố của Đàm Dịch Khiêm, khuôn mặt anh thật sát mặt cô, hơi thở ấm nóng phả trực tiếp vào khoang mũi.
Đàm Dịch Khiêm giọng nói đã khàn đục, ẩn nhẫn lên tiếng:
"Là do em khiêu khích anh, giờ lại muốn trốn hửm?"
"Tôi...!em không có, anh đừng có đổ oan...."
Hai mắt cô lảng tránh ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm của anh lắp bắp nói.
"Vậy ai vừa rồi bảo anh cởi áo ra, rồi còn cúi xuống hở hết ngực cho anh nhìn.
Như thế không phải quyến rũ anh thì là gì?"