Yêu Thầm Cô Vợ Bạch Phú Mỹ FULL


Ánh mắt chân thành của Đàm Dịch Khiêm làm cô thực sự xao động, bối rối khẽ cắn môi:

"Em! thực ra.

.

!"

"Em không cần trả lời anh ngay, anh sẽ cho em thêm thời gian suy nghĩ về lời đề nghị này.

Anh hi vọng em sẽ không làm cho anh thất vọng"

Ngón tay Đàm Dịch Khiêm đặt lên đôi môi đang hé mở của cô, trong lòng hắn lúc này thực sự rất sợ phải nghe lời từ chối thốt ra, thà rằng không nghe thấy thì trái tim sẽ còn hi vọng, đợi cô lâu như vậy nếu cô muốn hắn đợi thêm hắn sẽ sẵn sàng đợi.

Ai bảo hắn lại yêu cô đến si mê điên cuồng như vậy!

Hoắc Khuynh Tư như bị thôi miên bởi giọng nói trầm ấm của Đàm Dịch Khiêm, cô không hiểu nổi tình cảm của mình ngay lúc này, tim đập liên hồi, tâm trí thật hỗn loạn.

"Hoắc tiểu thư, cô dậy chưa? Ra ăn sáng cùng chúng tôi nhé!"

Tiếng gọi ngoài cửa của trưởng bản làm cô giật nảy mình, chợt nhớ ra nếu để mọi người biết được mới sáng sớm mà cô và Đàm Dịch Khiêm ở cùng nhau trong phòng thì không biết được sẽ gây ra sự việc như thế nào?

Cúi đầu xuống thấy ánh mắt cười như không cười của Đàm Dịch Khiêm làm cô luống cuống, bàn tay phản xạ tự nhiên đưa lên che lấy cái miệng đang cười như trêu chọc cô, nói vọng lại:

" Cháu dậy rồi, trưởng bản ngài cứ về trước, cháu chuẩn bị một lúc sẽ qua ngay ạ!"

"Vậy được, già đi trước nhé!"

Bàn tay đang che miệng của Đàm Dịch Khiêm khẽ rụt lại bởi chiếc lưỡi ướt át đang liếm lấy tay cô.

"Háo sắc!"

"Anh chỉ háo sắc với một mình em thôi!"

"Đúng là dẻo miệng! Này anh mau đi ra trước khi bị mọi người phát hiện chúng ta ở cùng nhau đi, em không muốn bị mọi người chỉ trỏ đồn đại lung tung!"

Hoắc Khuynh Tư đẩy ra bàn tay đang làm loạn ở mông cô ra, kéo Đàm Dịch Khiêm đứng dậy rồi mở cửa thò cái đầu nhỏ ra xem xét tình hình mới đẩy hắn ra bên ngoài.

"Anh mau đi đi!"

"Em thật là nhẫn tâm, chơi chán anh rồi lại muốn xua đuổi đi sao?"

Đàm Dịch Khiêm không nỡ rời đi giọng nói mang theo tia than thở như oán phụ.

"Anh! "

Nghẹn họng trước câu nói của hắn, Hoắc Khuynh Tư mặt ngày càng ửng hồng, càng đẩy mạnh hơn.

"Vậy hôn anh một cái, anh sẽ đi?"

Ngập ngừng một lúc Hoắc Khuynh Tư đành miễn cưỡng nhón chân lên áp môi mình lên môi hắn, sau đó liền rời đi nhanh chóng.

"Được rồi, anh mau đi đi, đúng là sắc lang mà!"

Hài lòng với nụ hôn nhẹ nhàng của cô, Đàm Dịch Khiêm trước khi quay người rời đi nói với lại

"Tuân lệnh bà xã!"

"Bà xã" từ này nghe cũng thật êm tai, đôi môi mọng đỏ của cô bất giác nhếch lên mỉm cười ngọt ngào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui