"Wow, thật đẹp!"
Cảnh tượng trước mắt làm Hoắc Khuynh Tư kinh ngạc ca thán, hai mắt trở nên rực rỡ.
Cánh đồng hoa cải trải dài cả một vùng, màu vàng rực rỡ dưới ánh nắng sớm mai càng làm không gian nơi đây thêm sáng bừng, thân cây cao đến ngang hông.
Đi theo những con đường mòn nhỏ tiến vào bên trong khu vườn làm cô thêm phần thích thú.
Mặc chiếc đầm maxi tay lỡ màu trắng dài gần tới mắt cá chân, mái tóc uốn lọn to đen mềm dài tới thắt lưng được buộc lỏng bởi sợi dây dài màu đỏ làm cô như nàng tiên nữ lạc giữa rừng hoa.
"Chân còn bị thương, em đi chậm thôi, coi chừng vấp ngã bây giờ!"
Đàm Dịch Khiêm mỉm cười khẽ nhắc nhở vì hành động phấn khích vui vẻ như trẻ em được cho quà của cô.
"Không được ngắm hoàng hôn, bình minh với săn mây ở trên núi nhưng cánh đồng hoa này cũng xuất sắc quá rồi, tạm bỏ qua lỗi lầm anh gây ra.
Mau giúp em chụp hình đi, em luốn lưu lại khoảng khắc này!"
Từng góc chụp từng kiểu tạo dáng của cô đều được anh lưu lại một cách cẩn thận, dù cảnh vật ở đây rất đẹp, nhưng đối với anh người trong hình vẫn là đẹp nhất!
"Cho em xem lại đi!"
Sau một hồi chụp thì Hoắc Khuynh Tư cũng chịu dừng lại quay về phía bên ngoài khu vườn hoa cải để xem lại hình.
"Cũng không tệ, xem như tạm được!"
Không muốn ai đó trở nên cao ngạo nên dù rất hài lòng về những tấm hình cô cũng chỉ nói qua loa.
Mải mê ngắm lại hình chụp, lúc ngẩng lên thì thấy người đàn ông lạnh lùng nào đó đang hái những bông hoa dại màu trắng ven đường đan lại thành một cái vòng hoa.
Hành động chăm chú lúc làm của anh nhanh chóng bị Hoắc Khuynh Tư chụp lại.
Thật giống như trong truyện ngôn tình, nam chính tuấn mỹ mặc chiếc áo sơmi trắng dưới ánh nắng sáng rọi, tâm tình như nước, dịu dàng ngồi đan vòng hoa cho nữ chính, tuy đơn giản mộc mạc nhưng lại rất lãng mạn.
"Cho em"
Ánh mắt cưng chiều của anh nhìn lên làm tâm cô thật sự bấn loạn.
"Anh cài lên cho em đi"
Hoắc Khuynh Tư nũng nịu đòi hỏi.
"Rất xinh đẹp"
Đôi môi Đàm Dịch Khiêm khẽ thốt ra câu nói cảm thán đầy từ tính làm cô càng tự tin hơn.
Cô thấy hắn rất ít khi cười, khuôn mặt luôn nghiêm túc, cương nghị thậm chí còn lạnh lùng vô cảm nhưng từ tối qua tới nay, số lần hắn cười với cô cộng lại có khi còn nhiều hơn cả năm năm qua khi hai người sống cùng nhau.
"Giờ mới biết em xinh đẹp thì không phải quá trễ rồi sao? Để cảm ơn anh vì vòng hoa này, cho phép anh chụp hình cùng em!"
Câu nói tràn đầy cao ngạo bá đạo của cô làm Đàm Dịch Khiêm bật cười vui vẻ, khi cô giơ chiếc điện thoại lên để selfie thì cũng rất nhiệt tình một tay luồn qua ôm lấy eo cô kéo sát lại, đầu cúi xuống nhìn vào màn hình điện thoại cười thật tươi như cặp tình nhân đang hẹn hò yêu đương.
"Ưm, này, anh đàng hoàng chút đi, em đang chụp hình mà!"
Hoắc Khuynh Tư chu đôi môi đỏ mọng giận dỗi lấy bàn tay nhỏ đấm vào ngực anh khi nhân lúc cô cười bất ngờ cúi đầu xuống mút lấy môi rồi xộc thẳng lưỡi vào miệng cô mà mút lấy, trao đổi nước bọt, hút hết dưỡng khí bên trong.
Này, đây là ban ngày đó, lại ở nơi thanh thiên bạch nhật như vậy hôn nhau có phải quá lộ liễu không? Dù sao đây cũng không phải là nước ngoài mà!
"Em yên tâm, chỗ này rất ít người tới, đều tại em mê người quyến rũ làm anh không kiềm chế được!"
"Anh, a, đủ rồi...!từ khi nào anh lại trở nên háo sắc như vậy chứ!"
Lấy bàn tay trắng như bạch ngọc che lại đôi môi đang càn rỡ ở trên mặt mình đang tiến xuống phía dưới cổ và xương quai xanh áp cả khuôn mặt vào khe rãnh giữa hai bầu ngực của cô mà hít lấy khiến Hoắc Khuynh Tư ngượng ngùng né tránh.
"Bảo bối, thật chỉ muốn đè em xuống hung hăng tiến vào cơ thể em, được ở mãi bên trong nơi trơn mịn ấm áp chặt khít đó không cần phải rút ra!"
Cùng với những lời nói dâm đãng đó là hành động lấy hai bàn tay to với những khớp xương thon dài rõ ràng nắm lấy hai bên cánh mông của cô mà kéo sát vào phía dưới đũng quần đã căng phồng lên thành một đùm lớn mà ma sát để cô có thể cảm nhận được rằng hắn ham muốn khát vọng cô như thế nào!
"Dịch Khiêm...anh mau dừng lại, người khác mà thấy sẽ mất mặt lắm, anh mà còn không dừng lại em sẽ giận anh thật đó!"
Sự chống cự yếu ớt của cô không chống lại nổi ham muốn đang bùng cháy của hắn, nhưng lời nói mang theo phần tức giận hờn dỗi của cô làm hắn miễn cưỡng áp chế lại dục vọng đang ngày càng lớn, hai tay đang xoa bóp lấy mông cô đành rời bỏ hướng lên khẽ vuốt ve lấy phần lưng ong thon thả, giọng nói đã khàn đục nhẫn nhịn:
"Được...!được, đừng giận anh, cho anh ôm một lát, chỉ một lát thôi, anh hứa sẽ không làm gì quá đáng!"
Toàn thân Hoắc Khuynh Tư bây giờ đều trở nên phiếm hồng, mới sáng sớm đã động tình rồi, để hắn vùi cả khuôn mặt vào cổ cô mà hít thở, khi đã bình ổn lại thì khẽ hôn một cái trên trán cô đe doạ:
"Tiểu yêu tinh, khi về nhà xem anh xử lý em như thế nào?"
"Ai sợ anh chứ, mau bỏ em ra!"