Buổi tối tại biệt thự của Hoắc gia,
"Khuynh Tư, con nói rõ xem chuyện này là như thế nào? Tại sao Dịch Khiêm lại đem tiểu Hiên về bên nội lâu như thế, đã vậy còn xin nghỉ ở bệnh viện để lên chỗ rừng núi heo hút ở đó cả tháng trời.
Có phải đã xảy ra chuyện gì mà hai đứa giấu mẹ không?"
Úc Noãn Tâm tâm trạng hoang mang khi hai vợ chồng bà vừa đi du lịch về định ghé qua nhà con gái thăm cháu ngoại bảo bối thì thấy cả nhà đều khoá trái, gọi cho Đàm Dịch Khiêm thì con rể báo đang đi công tác nên đã cho tiểu Hiên về bên nội do dì Lâm bị bệnh xin nghỉ.
Ngồi ở phòng khách giáo huấn lại con gái, Úc Noãn Tâm thật muốn tức chết mà!
"Mẹ, chuyện không có gì cả, sao mẹ lại căng thẳng như vậy chứ!"
Vừa vào tới nhà chưa ngồi nóng chỗ đã bị mẹ la mắng, Hoắc Khuynh Tư mặt xụ xuống môi dẩu ra hờn dỗi.
"Con đó, không có gì thì tại sao mỗi đứa lại một nơi như vậy? Nói con bao nhiêu lần rồi, con ngoài khuôn mặt cùng dáng dấp dễ xem một chút thì có cái gì tốt nào.
Tính tình thì kiêu ngạo, nóng nảy, nữ công gia chánh thì cũng không nấu nổi một bữa cơm cho chồng con, nói con học thì con lại ỷ y.
May mà suốt năm năm qua Dịch Khiêm nó bao dung, điềm tĩnh mới không trả con về nơi sản xuất, nếu nó có trả thực sự mẹ cũng không nhận nổi đâu!"
Nói một hơi dài mà thấy con gái không để tâm lại còn giận dỗi khiến Úc Noãn Tâm thật tự trách mình đã quá nuông chiều con gái.
"Mẹ, con với anh ấy thực sự không có chuyện gì mà, tiểu Hiên đang nghỉ hè nên anh ấy mới đưa về bên nội cho thằng bé chơi ở đó, mẹ đừng có lo lắng quá, sẽ mau có nếp nhăn, lúc đó ba mà chê thì mẹ đừng có đổi lỗi tại con a"
Hoắc Khuynh Tư vừa trấn an vừa trêu ghẹo lấy mẹ mình, đúng là thời gian qua cô đã khiến mẹ lo lắng vì hôn nhân của mình, nhưng hiện tại không phải đã tốt hơn rồi sao? Cô còn cảm thấy như mình trở lại tuổi đôi mươi, đang hẹn hò yêu đương nồng nhiệt.
"Em đó, đã bảo đừng ham làm việc quá, đi công tác thường xuyên như vậy sợ anh giành mất tài sản sao? Lo mà ở nhà chăm sóc chồng con, nhìn đi, cũng gần ba mươi tuổi rồi, tóc tai gì như mấy bà cô già thế này.
Bác sĩ Đàm người ta đang ở độ tuổi phong độ nhất của đàn ông, nhu cầu sinh lý cần phải được đáp ứng đầy đủ, đã vậy lại là bác sĩ tài giỏi, chững chạc, điềm tĩnh, đàn ông như vậy rất dễ thu hút phụ nữ, nếu không lo giữ có ngày mất chồng vào tay người khác thì đừng có mà ngồi đó khóc lóc tiếc nuối!"
Hoắc Quân Nghị mới từ tiệc xã giao về, vừa tới cửa chính đã nghe thấy mẹ mình lớn tiếng, mà người đang ngồi nghe lại tỏ vẻ bướng bỉnh không chịu nhận lỗi là anh biết đang nói đến chuyện gì!
"Hoắc Quân Nghị, đừng có vò tóc em rồi tung lên như vậy, mẹ, mẹ xem kìa, anh hai lúc nào cũng chọc phá con hết"
Hoắc Khuynh Tư rất yêu mái tóc của mình, cô chăm sóc nó rất cẩn thận, vậy mà tên anh hai này không nể tình vò rối lên hết của cô.
"Anh con nói đúng đó, Dịch Khiêm nó tốt như vậy, lại yêu thương chiều chuộng con như thế, nếu không lo giữ chồng thì tới lúc mất đừng có khóc lóc kể lể với mẹ"
Đứng về phía con trai, Úc Noãn Tâm thật sự sợ sẽ có ngày đó xảy ra nếu con gái mình không chịu thay đổi.
"Mẹ, mẹ gọi con về để nghe hai người giáo huấn vậy sao? Con đã bảo là con và anh ấy hiện tại rất tốt, không hề có chuyện gì lục đục cả.
Dù sao tụi con kết hôn không dựa trên cơ sở tình yêu nên muốn bồi dưỡng tình cảm thì cần phải có thêm chút thời gian! Không phải một sớm một chiều mà tình cảm có thể thắm thiết được!"
"Thời gian là bao lâu, năm năm qua Dịch Khiêm nó nhẫn nhịn bao nhiêu vì con rồi, con thì cứ đi công tác rồi công việc bận rộn bỏ mặc nó gà trống chăm con, có người phụ nữ nào như con không! Càng nói mẹ càng tức muốn hộc máu mà! Nói tóm lại, nếu hai đứa không có chuyện gì thì mau chóng sắp xếp thời gian đưa chồng con và tiểu Hiên về nhà thăm bà nội đi, bà dạo này hay nhắc tới con lắm đó, đừng có làm bà nội phải suy nghĩ nghe chưa? Còn Quân Nghị con nhớ giám sát lấy em, không cho Khuynh Tư đi công tác nữa, cho nó làm việc ở văn phòng thôi nghe chưa?"
Úc Noãn Tâm tức giận ra tối hậu thư.
"Yes madam, nghe rõ chưa!"
Hoắc Quân Nghị đưa khuôn mặt khoái chí hướng về phía Khuynh Tư mà chọc tức cô.
"Được rồi, cuối tuần này đợi anh ấy đi công tác về con sẽ cùng anh ấy đi đón tiểu Hiên về cho mẹ được chưa? Đừng có mắng con nữa, không biết con có phải là con ruột mẹ không nữa! Thôi con vào thăm bà nội đây, ngồi đây lát nữa con sẽ lại bị mẹ với anh hai mắng tới hói đầu luôn quá!"
Sau đó liền le lưỡi lém lỉnh cười chạy nhanh lên lầu tới phòng bà nội.