Đoạn Mục Chi một mực đi theo Trì Niệm, từ dưới lầu công ty đến ga tàu điện ngầm, lại từ tàu điện ngầm đến trạm xe buýt.
Nhìn thấy xe dừng lại ở trạm xe buýt một lúc, Đoạn Mục Chi vội vàng chuẩn bị nghiêng người, nhưng Trì Niệm cứ như lơ đễnh, người bên cạnh lên hay xuống xe thỉnh thoảng sẽ đụng phải cô, cô cũng chỉ dửng dưng bước sang một bên, mặc kệ bên cạnh là thùng rác hay một thân cây to, cũng mặc kệ chính mình có phải sẽ đụng vào hay không.
Cảm xúc kì lạ rõ ràng như thế của Trì Niệm khiến cho Đoạn Mục Chi có chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của anh, anh dường như chưa bao giờ thấy Trì Niệm có vẻ lơ đễnh như vậy.
Ngay khi anh nghĩ Trì Niệm sẽ quay lại xe buýt, cô đột nhiên quay người đi về phía lối đi ngầm.
Không biết cô muốn đi đâu, Đoạn Mục Chi một mực đi theo cô.
Lúc này có rất nhiều người trong lối đi ngầm, Trì Niệm giống như là bị người đẩy đi.
Trước lối ra của lối đi ngầm này, ai đó đã dựng một quầy bán quất nhỏ, loại nhỏ, có vị chua chua, có loại vị đắng, cũng có loại lại ngọt.
Hôm nay không biết là Trì Niệm tới không đúng lúc hay là do người bán hàng căn bản không có dự định ra quầy bán.
Đoạn Mục Chi trông thấy bóng lưng cao gầy của Trì Niệm trong đám người ngừng lại, ở lối ra đứng một lúc, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Biển người chen chúc, Trì Niệm tiếp tục đi.
Sau khi đi theo cô một lúc, Đoạn Mục Chi phát hiện ra rằng hướng đi của Trì Niệm dường như là Quảng trường Rubik's Cube.
Từ công ty của cô đến Quảng trường Rubik's Cube phải đi một đoạn đường rất xa, ước chừng đi bốn mươi phút, Trì Niệm lại dường như không cảm thấy mệt mỏi.
Quảng trường Rubik's Cube rất náo nhiệt, các quảng cáo đầy màu sắc được chiếu trên màn hình LED khổng lồ của khu mua sắm, ngay cả vào đêm thu mát mẻ, âm nhạc trong quảng trường vẫn phát như thường.
Trì Niệm dừng lại bên đài phun nước một lúc, nhìn thấy một vài đứa trẻ đang chơi bên đài phun nước, Đoạn Mục Chi trông thấy trên môi cô nở một nụ cười dịu dàng.
Chắc cô đã gặp phải chuyện gì đó.
Trên đường đi, tốc độ của Trì Niệm rất chậm, bóng lưng gầy gò của cô rất dễ nhận ra trong đám đông.
Giữa đám đông người đi bộ vội vã ấy, cô là người duy nhất mặc bộ đồ màu xám.
Ngay cả trong khung cảnh ồn ào và náo nhiệt như vậy, cô là người duy nhất trong số tất cả những người xung quanh cô có bộ đồ màu xám.
Cô chỉ dừng lại trước đài phun nước một lúc, sau đó băng qua quảng trường để đi đến phía sau trung tâm thương mại.
Khác với sự sống động và náo nhiệt trước mắt, phía sau Quảng trường Rubik's Cube có một dòng sông nhân tạo, ít người đi bộ, trong không khí yên tĩnh dường như có chút mùi vị ẩm ướt.
Trên vỉa hè, một người biểu diễn đường phố đội một chiếc mũ ngư dân màu đen cầm cây đàn ghita hát, giọng hát của anh ta cất lên đầy sự ảm đạm và cô đơn.
Trì Niệm dừng lại trước mặt anh ta.
Anh ta đang hát một bài hát cũ, cũ đến nỗi Đoạn Mục Chi chỉ còn nhớ mơ hồ về giai điệu này.
...!
Em muốn tạm biệt dĩ vãng, bao mùa đổi thay
Oh~ nhưng em vẫn có một chút kiên quyết, trong mùa hiu quạnh này
...!
Lá vàng ngoài cửa sổ, trong lòng có chút buồn oh~
Em biết những ai đã yêu, trái tim em đang dần héo mòn...!
Đây dường như chỉ là bài hát đầu tiên nên không có nhiều người xem, chủ yếu là các cô gái trẻ, họ nhìn người nghệ sĩ đội chiếc mũ ngư dân rồi lấy điện thoại ra quay lại hoặc chuyền tay nhau.
Những người yêu thích, sẽ dừng lại và xem một chút, còn nếu ai đang cảm thấy cô đơn như Trì Niệm, có lẽ bởi vì họ cũng có tâm trạng tương tự trong bài hát mà sẽ bị thu hút.
Sau khi bài hát kết thúc, người nghệ sĩ điều chỉnh thiết bị và vị trí giữ cây đàn của mình, liếc nhìn đám đông người xem vẫn chưa tăng lên, giai điệu tương tự một lần nữa lại vang lên.
Khi chuẩn bị kết thúc khúc nhạc dạo đầu và bước vào phần điệp khúc, Đoạn Mục Chi trông thấy Trì Niệm cúi đầu tìm thứ gì đó trong túi xách của mình, tựa hồ đang chờ đợi thời gian, cầm thứ vừa tìm được trên tay, lộ ra một góc của tờ tiền giấy màu xanh lục.
Thời điểm nhạc tạm dừng, cô chạy chậm đến bỏ tiền trong tay vào thùng đàn trước mặt ca sĩ, cố tình đè thấp giọng nói để không bị microphone thu lại, nhưng Đoạn Mục Chi trông thấy môi cô mấp máy.
Cô không muốn quấy rầy tâm tình của người ta nên sau khi cho tiền, Trì Niệm lại chạy ra ngoài và dừng lại giữa đám đông, như thể cô chưa từng bước tới.
"Cám ơn cô ~" có một chút khác biệt giữa giọng của người đàn ông khi anh ta hát và khi anh ta nói, nhưng không ai quan tâm đến những chi tiết này, đoạn điệp khúc lần nữa vang lên, anh ta lại bắt đầu hát.
...!
Em muốn tạm biệt dĩ vãng, khi mùa cứ thay đổi oh ~
Nhưng luôn thiếu đi sự kiên quyết, trong mùa cô đơn này
Giờ đây khi cơn gió lạnh thổi qua, ngọn đèn cuối cùng cũng vụt tắt
...!
Bài hát thứ hai kết thúc, đã có nhiều người qua lại phía sau quảng trường hơn, đám đông đứng xem cũng lớn hơn.
Trì Niệm vẫn chưa có ý định rời đi.
Đứng giữa đám đông, Trì Niệm mang một vẻ đẹp khác, trầm lặng và mềm mại.
Đoạn Mục Chi ném ly cà phê vốn đã nguội lạnh trong tay, lặng lẽ dừng lại bên ngoài đám người, trong mắt chỉ có bóng dáng xinh đẹp kia.
Bài hát do người ca sĩ chuẩn bị không quá nhiều, hầu hết là những bài hát chậm trữ tình, toàn là những bài hát cũ.
Những bản nhạc xưa nhẹ nhàng cùng với giọng hát trầm ấm của anh ta nhẹ cất lên, trong một buổi cuối thu hiu quạnh như thế, giai điệu du dương quen thuộc bay bổng trong không trung, được gió thu gửi vào lòng người.
Trì Niệm nhìn người đàn ông đang hát trước mặt mình, nhưng cô cũng không thực sự là nhìn anh ta.
Cô đang nhìn con sông dài đằng sau anh ta, vào ánh đèn bên kia sông, vào mọi thứ vẫn đang rực sáng trong bóng tối.
Đây là thói quen của cô, mỗi khi tâm trạng của cô không tốt, cô đều sẽ đến đây.
Đôi khi có người hát ở đây, cô chỉ lặng lẽ nghe, nếu không, cô sẽ băng qua đường, dọc bờ kè, nhìn đèn đường thắp sáng đôi bờ.
Tính cách của Trì Niệm có vẻ hướng ngoại, nhưng thực tế thì cô rất buồn bực.
Gặp chuyện gì không vui, cô đều tự mình giữ lấy trong lòng.
Mặc dù cô thực sự có rất nhiều đối tượng để nói chuyện, chẳng hạn như ba mẹ và bạn bè, nhưng so với việc đối mặt với ánh mắt đầy vẻ lo lắng hoặc trầm mặc của họ, Trì Niệm càng có khuynh hướng tự mình "tiêu hóa" những chuyện ấy một mình.
Giống như ở công ty ngày hôm nay, Lương Tĩnh đã nói mấy câu rất thô lỗ với cô, thô lỗ đến mức khiến cô tức giận, thậm chí cô muốn đánh nhau với cô ấy, nhưng vừa mở miệng ra, Trì Niệm ngay cả một câu cũng không thể nói nên lời.
Có một loại yếu điểm sau khi bị vạch trần đã kéo tâm tình của cô xuống.
"Cô nghĩ những gì cô đưa cho tôi là một ý tưởng độc đáo sao? Có phải cô nghĩ rằng đây là ý tưởng độc quyền của cô? Tôi xin lỗi, nhưng những thứ cô nghĩ ra một cách bất chợt như thế này chỉ là rác rưởi đã bị chúng tôi từ chối mà thôi."
"Ngay cả những người mới đến bộ phận của chúng tôi cũng biết rằng để lập một kế hoạch tốt, điều quan trọng nhất không phải là những ý tưởng, mà là chi phí.
Cô có biết bao nhiêu công ty mà tôi đấu thầu đã bị loại vì vấn đề chi phí không? Nếu cô thực sự sử dụng những vị trí cô chọn, chi phí của chúng tôi sẽ cao hơn gấp đôi so với ngân sách trước đó.
Chi phí tăng có nghĩa là lợi nhuận giảm.
Có phải cô là người sẽ trả phần lợi nhuận bị mất của công ty không?"
"Trì Niệm, tôi không thể tin được là cô đã vào công ty được ba năm."
"Tôi không mong đợi cô trở thành một người lập kế hoạch cao cấp có kinh nghiệm trong một sớm một chiều, nhưng ít nhất cô cũng nên hiểu được những gì một người lập kế hoạch nên làm.
Nếu cô không chuyên nghiệp, xin vui lòng cút sang một bên.
Tôi rất bận, tôi không có thời gian để hướng dẫn một thực tập sinh mới đâu."
Lương Tĩnh chính là người thẳng thắn như vậy, nếu là giám đốc công ty hoặc là người giàu có thì có lẽ cô ta sẽ nhìn sắc mặt và thân phận của họ, nhưng Trì Niệm là người như thế nào?
Chỉ là một nhân viên trong bộ phận chỉnh lí tài liệu, một trợ lý bất ngờ được Tổng giám đốc cho nhảy dù, thậm chí là một tên ngốc không hiểu việc kiểm soát chi phí.
Cô ta không có gọi Trì Niệm vào trong văn phòng giáo huấn mà dừng lại nói cũng đã là cho cô mặt mũi rồi.
Trì Niệm làm việc ở đây đã ba năm rồi, trong ba năm này, Trì Niệm vẫn giữ thói quen khiêm tốn như trước khi đi học, ngoài ra công việc của bộ phận cô cũng không có gì phức tạp, cấp trên cũng dễ nói chuyện, Trì Niệm chưa bao giờ bị nói những lời nặng nề như vậy trong ba năm qua.
Cô thừa nhận Lương Tĩnh nói cô như vậy là đúng, tâm huyết dâng trào muốn đi tìm sân bãi là thật, ngay cả khi gửi tin nhắn đó cho Lương Tĩnh, Trì Niệm nghĩ rằng suy nghĩ của cô có thể là duy nhất cũng đúng, nhưng đột nhiên bị Lương Tĩnh vạch ra rõ ràng như vậy, cô vẫn có chút khó chịu.
Trì Niệm rất mất mát, cũng rất thất vọng.
Đối với bản thân cô.
Vô luận là lúc trước hay là hiện tại, Trì Niệm luôn theo đuổi bình thản và thành công, cô sinh hoạt trong khu vực an toàn của mình, kiên trì tuy không xuất sắc nhưng cũng không phạm sai trong nguyên tắc làm việc.
Nhưng lời nhận xét của Lương Tĩnh hôm nay dường như phá vỡ sự thoải mái của cô và khiến cô nhận ra rằng hành động của mình có vấn đề, một vấn đề rất lớn.
Trì Niệm bỗng nhiên có chút bối rối.
Giống như có người đột nhiên vén chăn bông vào mùa đông, không khí lạnh ập đến, Trì Niệm hoàn toàn bối rối.
Không biết bắt đầu từ khi nào, mọi người xung quanh dần dần tăng lên, không khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Để đáp ứng thị hiếu của công chúng, các nghệ sĩ đội mũ ngư dân bắt đầu chuyển danh sách nhạc của mình, từ những ca khúc nhạc chậm trữ tình sang những bản hit nổi tiếng được đăng trên mạng hiện nay.
Giai điệu càng lúc càng tươi vui làm mất đi hoàn toàn cảm giác tri kỷ mà Trì Niệm cảm nhận được ở bài đầu tiên "Mùa cô đơn".
Đã gần chín giờ.
Trì Niệm liếc nhìn thời gian, cúi đầu chuẩn bị về nhà.
Cô vừa quay người rời khỏi đám đông đang xem thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Là Đoạn Mục Chi gọi.
"Alo?"
"Học tỷ, hôm nay lại tăng ca sao?"
"À, không có..."
"Chị đang ở đâu?"
"Tôi...!Tôi bây giờ ở Quảng trường Rubik's Cube, tôi sẽ lập tức..." Trì Niệm vừa định nói mình lập tức sẽ về nhà, Đoạn Mục Chi lại ngắt ngang lời cô.
"Chị quay đầu lại một chút đi."
Quay đầu?
Trì Niệm sửng sốt một chút, cầm điện thoại theo lời anh quay đầu lại, sau lưng có đông đảo bóng lưng, nhưng không có ai trong số đó là Đoạn Mục Chi.
"Tôi quay đầu lại rồi, sao thế?" Trì Niệm hỏi người ở đầu dây bên kia.
Bên kia không có trả lời.
"Alo? Alo?"
Ngay tại thời điểm Trì Niệm cho là mình đang bị đùa giỡn, cô bỗng nhiên nghe thấy trong điện thoại truyền đến một giai điệu quen thuộc, bên tai lại vang lên bài hát "Mùa cô đơn".
"Gió thổi bay chiếc lá cuối cùng
Có tuyết trong tim tôi ~"
Trì Niệm sững sờ.
Giọng nam này không phải là của nghệ sĩ đội mũ ngư dân vừa rồi.
Trì Niệm không cúp máy, cô lại lao vào trong đám người, cuối cùng chen lên hàng ghế đầu, cô thấy Đoạn Mục Chi đang ngồi trước micro.
Anh ôm ghita, nhẹ nhàng bấm nhẹ từng hợp âm, đôi mắt khép hờ khẽ rũ xuống, một chút u sầu trào ra nơi khóe mắt.
Trì Niệm thật sự bối rối.
Giọng của Đoạn Mục Chi so với người vừa rồi đặc biệt hơn rất nhiều, không hề cố ý sửa đổi, giọng điệu hơi trầm bổng của anh cùng với tiếng đàn ghita, khi anh cất tiếng hát ấy lên giống như một bức tranh in hình chiếc lá cuối thu lẻ loi.
Mặc dù ở đoạn điệp khúc anh có quên một vài từ, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến anh, anh ngâm nga nhẹ nhàng ngược lại dẫn tới càng nhiều sự chú ý cùng ánh mắt tán thưởng.
Trì Niệm nhìn anh, trong đầu chợt lóe lên nhiều hình ảnh mà cô nghĩ mình đã quên.
Cô không biết Đoạn Mục Chi tại sao lại xuất hiện ở đây, cũng không biết anh làm sao biết mình ở chỗ này.
Đoạn Mục Chi rất chăm chú hát, lúc sắp kết thúc, anh mới nhẹ mở mắt ra.
Xung quanh càng ngày càng nhiều người, trong ánh sáng yếu ớt, Đoạn Mục Chi một chút liền đem ánh mắt khóa chặt trên người Trì Niệm.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Trì Niệm đột nhiên khẽ giật mình, một chút cảm giác tê dại bắt đầu lan ra từ đỉnh đầu.
Tim cô đập nhanh quá.
Nốt cuối cùng rơi xuống, Trì Niệm nhìn Đoạn Mục Chi đứng dậy đem cây đàn ghita trả lại cho người nghệ sĩ đội mũ ngư dân, hai người dường như đang trò chuyện, thậm chí họ còn thân thiết chạm vai nhau, những người xem xung quanh lập tức vỗ tay nhiệt liệt.
Giữa một nhóm giọng nói hỗn loạn như vậy, Trì Niệm nhìn Đoạn Mục Chi đang đi về phía mình.
Trì Niệm biết vẻ mặt sững sờ của mình lúc này hẳn là rất ngu ngốc, nhưng cô thực sự không biết mình nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của Đoạn Mục Chi: "Sao cậu lại ở chỗ này?"
Đoạn Mục Chi cười khẽ: "Vốn là muốn đưa cà phê cho chị."
Có rất nhiều người xung quanh đang nhìn họ, Trì Niệm lại chỉ nhìn chằm chằm anh mà sửng sốt: "Cà phê?".