Khi quay đầu lại, nhìn đoạn đường mình đã đi qua, thì ra đường lại dài như vậy, vĩnh viễn đến bất tận. Quá khứ, đã không thể nào quay lại nữa, hoặc là đứng tại chỗ, hoặc là bước thêm một bước về phía trước. Chỉ có hai lựa chọn…
…
Nói thật, Quý An rất thiếu kiên nhận. Hai tay, hai chân cậu đều bị dây thừng trói chặt, không thể làm gì được. Nhưng mà, vẫn may là mấy người đó không hề động đến một sợi tóc của cậu. Quý An tự thừa nhận mình rất nhát gan, cậu sợ chết. Cậu còn muốn được lập tức nhìn thấy anh họ. Cùng lúc đó, trong lòng lại lo lắng cho Thanh Huệ. Nào ai biết Chí Sơ sẽ đối đãi với anh như thế nào đâu. Có khi nào ép buộc anh…
Quý An nuốt nước miếng. Cậu trong lòng cầu nguyện Thanh Huệ không cso việc gì. Cậu còn sợ nếu Thanh Huệ chịu không nổi, Chí Sơ lại đến tìm mình thì phải làm thế nào bây giờ? Lắc lắc đầu, chỉ là mình nghĩ nhiều thôi.
Đột nhiên, từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nặng nề. Quý An sợ tới mức hồn cũng sắp bay luôn. Không thể nào, chẳng lẽ mấy người đó muốn tìm cậu gây khó dễ sao? Cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý a, còn chưa muốn chết a. Mình là một thanh niên tốt, là đóa hoa tương lai của tổ quốc a. Không, cậu phải bình tĩnh lại.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, Quý An vẻ mặt cầu xin.
“Quý An…” Thanh Huệ thở dài một tiếng “Cậu không sao chứ?”
Quý An lắc đầu “Tôi bị anh hù chết. Thanh Huệ, tên kia có làm gì anh không? Chúng ta cũng nghĩ cách đào tẩu nha, cứ tiếp tục thế này thật sự không tốt! Tôi sợ phải chịu thêm mấy ngày nữa.”
“Quý An, cậu phải bình tĩnh.” Thanh Huệ cố hết sức giữ cho mình an tĩnh lại, nhất định phải vững vàng “Bọn họ sẽ không làm gì cậu, dù sao cậu đối với bọn họ không có giá trị lợi dụng. Tôi sẽ giúp cậu thoát ra.”
“Khí nào thì tôi thoát ra được?” Quý An chớp đôi mắt to tròn ngập nước, đầy chờ mong.
“Ngày mai. Cố Chí Sơ đã đồng ý đưa tôi ra bờ biển. Chúng ta nhận cơ hội đó, lúc tới nơi thì đào tẩu. Nhưng ngàn vạn lần không được để bị bắt, bằng không muốn trốn cũng không thoát.
Quý An gật đầu “Ừm, nghe theo anh. Nếu quả thật thuận lợi thoát được, anh muốn đi đâu? Chẳng lẽ anh không sợ lại bị Cố Chí Sơ bắt lần nữa sao?”
Thanh Huệ cúi đầu “Tôi chỉ muốn bí mật cực kì quan trọng kia thôi, chuyện sau này, cậu cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp cả rồi.”
Quý An không khỏi có chút lo lắng “Nếu như chạy trốn thất bại thì sao?”
Thanh Huệ cười “Nếu thất bại thật, thì chờ thời cơ khác vậy. Dù sao tôi cũng không ở đây mãi được. Tôi còn rất nhiều chuyện chưa làm xong.”
Quý An rất muốn vò đầu, có điều tay lại bị trói, lại hỏi “Cái kia, là chuyện gì vậy? Tôi không hiểu, chưa từng thấy anh nhắc tới.”
“Chuyện này thì không được. Quý An, tối sẽ không nói cho cậu.” Thanh Huệ sửng sốt, chính anh cũng không rõ sao lại nhắc tới. Anh cố ý nhìn đồng hồ rồi nói “Cậu cứ ở đây, tôi phải đi.”
“Thanh Huệ” Phía sau Quý An vẫn gọi một tiếng “Tuy tôi không biết có chuyện gì, đương nhiên dù sao cũng là chuyện riêng tư của anh tôi sẽ không hỏi, lại càng không điều tra. Nhưng mà, anh họ tôi lại nói tôi phải đề phòng anh, tôi không biết hai người có chuyện gì, anh ấy cũng không nói.”
“Quý An, chuyện này không liên quan đến cậu. Vương Hải Đông và cậu khác nhau, nhiệm vụ nhận được cũng khác nhau. Tôi và cậu ta trước đây vì một án kiện mà khắc khẩu, vốn là một đôi bạn rất tốt mà…” Anh cười khổ lắc đầu “Là tôi đã hại chết người yêu cậu ấy, cho nên mới hận tôi như vậy.”
“Là Be-Reborn phải không?” Quý An lấy đủ dũng khí mới thốt ra cái tên này.
Be-Reborn là một chức, không phải bình thường, Đây là sào huyệt tụ tập của tất cả các phẩn tử khủng bố trên thế giới. Ngay cả Aphose cũng chỉ là một chi nhánh nho nhỏ của nó mà thôi. Be-Reborn đối với hắc đạo chính là vinh dự vô thượng, quyền uy vô thượng. Nói vậy, chính là bất cứ ai trong hắc đạo cũng đều hi vọng có thể gia nhập Be-Reborn. Thế nhưng muốn gia nhập không phải dễ dàng như vậy. Chính phủ các quốc gia mười mấy năm qua vẫn luôn hi vọng tìm được tổng bổ của Be-Reborn, nhưng mà bao nhiêu bộ đội huấn luyện đều không tìm được. Qua vài năm, cả Thanh Huệ và Vương Hải Đông đều cùng lúc nhân được nhiệm vụ về Be-Reborn. Việc này đối với họ chính là vinh dự tối thượng, cũng là lời khẳng định của thượng cấp đối với bọn họ. Ai cũng không ngờ được, súng của Thanh Huệ lại bắn trúng người yêu của Vương Hải Đông, đây chính là sai lầm đầu tiên của Thanh Huệ. Từ đó về sau, Vương Hai Đông và Thanh Huệ đoạn tuyệt.
“Thật ra tôi muốn biết hai người sau đó thế nào.” Quý An nhỏ giọng nói.
“Vẫn liên hệ, nhưng quan hệ không còn tốt như xưa nữa.”
“Có điều, tôi rất muốn nói, dù gì cũng là sai lầm rồi, tuy rằng người yêu của anh họ đã chết, nhưng vẫn có thể tìm người khác a, hoặc là…”
“Quý An!” Thanh Huệ ngắt lời cậu “Cậu căn bản không hiểu. Cô gái kia chính là người cậu ấy yêu nhất trong đời, tôi lại giết cô ấy, là tôi sai.”
Quý An nói “Nhưng tôi khoogn hiểu vì sao anh họ lại nhất định nói tôi phải đề phòng anh, còn không cho tôi và anh gặp mặt vân vân. Tôi nghĩ, có phải anh họ hận anh tận xương không.”
Thanh Huệ nhún vai “Tôi cảm thấy cậu ta vẫn rất tốt với tôi. Chính cậu ấy cũng chẳng phòng bị gì tôi cả.”
Quý An nói “Có khi nào, bởi vì anh giết người yêu anh họ, cho nên mới ghi hận trong lòng, hoài nghi anh là người tổ chức gì đó không. Thật là, có khi anh họ tôi bị thù hận làm cho mờ mịt rồi, phải rồi, anh ấy nhất định đã nghĩ muốn nhân cơ hội trả thù anh! Không đúng, anh ấy không phải người như vậy a!”
“Quý An, tôi nói cậu nghe. Cậu ngàn vạn lần không được dễ dãi với bất cứ ai, kể cả tôi!”
Thành thật mà nói, cậu còn cảm thấy trong mắt Thanh Huệ tràn ngập cảm giác nguy hiểm.
…
Có đôi khi, trò đời là phải che dấu. Chỉ cần động tác có một lỗ hổng thôi, trò chơi sẽ chấm dứt…