Yêu thầm là vị kẹo sữa

Chương 24

 
Tuệ Hạnh cho rằng mình nghe nhầm rồi.

 
Cô lùi về sau mấy bước, cẩn thận dè dặt nhìn hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
“Học trưởng, anh cũng muốn cài hả?”

 
“Không phải em thích chơi như vậy à?”

 
Tuệ Hạnh ấp úng nói: “Vừa nãy chơi đủ rồi.”

 
Thẩm Tư Lam thẳng lưng nhìn cô, mí mắt rũ thấp, trán nhíu lại, sắc mặt còn tệ hơn vừa nãy.

 
“Lẽ nào Trương Tư Duệ cài cái này đẹp hơn anh sao?”

 
Đây là đồ cho con gái cài, hắn quấn quýt đẹp hay không là có ý gì?

 
Tuệ Hạnh không muốn đắc tội với hắn, nếu hắn đã nói muốn cài vậy thì cài cho hắn là được rồi, thế là cô nói nhỏ: “Vậy học trưởng cúi thấp xuống đi, em cài giúp anh.”

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừm.”

 
Thẩm Tư Lam thấp giọng trả lời, thuận thế lại khom lưng xuống.

 
Tuệ Hạnh lấy cài tóc kẹp lên mái tóc ngắn trước trán của hắn, Thẩm Tư Lam không thẳng người vội, mà hơi ngẩng đầu lên, chạm mắt với cô.

 
Hắn hỏi: “Đẹp không?”


 
Tuệ Hạnh nhìn gương mặt của hắn, dường như gật đầu không có bất kỳ do dự nào: “Đẹp.”

 
Hình như tâm trạng của Thẩm Tư Lam đã tốt hơn vừa nãy một chút, lấy chiếc kẹp xuống rồi lại tùy tiền kẹp lên giúp cô.

 
Quả nhiên thứ này vẫn là hợp với con gái.

 
Cô đang mặc váy trắng, anh đào là màu đỏ, vừa vặn dùng bơ bọc lấy màu đỏ sáng bóng tươi đẹp.

 
Ánh mắt vô ý, người đàn ông thoáng thấy cái miệng màu anh đào của cô.

 
Khóe môi hắn hơi nhếch lên, thần sắc trong con ngươi nhanh chóng thu lại, đứng thẳng người lên nghiêng đầu qua.

 
Tuệ Hạnh chọn bừa một chiếc móc khóa, ngón tay vòng vào dây xích phía trên đùa để nghịch, dây xích sắp quấn thành vòng, ngón tay cũng không có ý dừng lại.

 
“Học muội, em muốn mua móc khóa hả?”

 
Cuối cùng Trương Tam cũng lấy hết những thứ trên đầu xuống, sau khi để ngay ngắn từng món, lúc này mới đi qua.

 
Nghe thấy giọng nói của học trưởng Trương Tam, Tuệ Hạnh chợt thở phào nhẹ nhõm, đưa móc khóa trong tay cho Trương Tam xem.

 
“Cái này đẹp không ạ?”

 
“Đẹp đó, đồ con gái bọn em dùng đều đẹp.” Trương Tam cười hì hì nói.



 
Thấy móc khóa đầy những cẩm thạch quý, Trương Tam cũng định mua một chuỗi mới, để làm chuỗi chìa khóa phòng.

 
Tim Tuệ Hạnh đập dần bình ổn lại.

 
Tuệ Hạnh lén liếc nhìn Thẩm Tư Lam, thoáng chốc lại thu ánh mắt lại.

 
Lúc thanh toán, Tuệ Hạnh chọn mấy cây bút ngòi thư pháp mới.

 
Chị gái phụ trách thu ngân hỏi cô: “Có lấy chiếc kẹp tóc trên đầu em không?”

 
Lúc này Tuệ Hạnh mới nhớ đến chiếc kẹp tóc anh đào mà vừa nãy Thẩm Tư Lam cài lên giúp cô vẫn chưa gỡ, cô vội vàng gỡ xuống, vê quả anh đào bằng nhựa lạnh buốt, đưa cho chị gái: “Lấy ạ.”

 
“Cái này là bán theo cặp nha.” Chị gái lại nói.

 
Lúc này Tuệ Hạnh mới nhớ ra cô đã bóc một đôi kẹp tóc ra, cô nói: “Vậy em đi lấy chiếc còn lại đem qua ạ.”

 
Đợi sau khi cầm chiếc còn lại trở lại quầy, chị gái phụ trách giúp cô thu ngân đã thanh toán cho khách hàng khác rồi.

 
Trương Tam đứng bên ngoài hàng vẫy tay với cô: “Bên này nè học muội, đã trả xong giúp em rồi.”

 
Tuệ Hạnh chạy qua, Thẩm Tư Lam trả cái túi nhỏ đựng đồ cho cô.

 
Tuệ Hạnh lấy điện ra muốn chuyển tiền cho Thẩm Tư Lam.


 
Hắn giải thích: “Anh hai em trả tiền.”

 
Tuệ Hạnh cũng không đòi tự trả tiền nữa.

 
Dạo cửa hàng phụ kiện xong, dường như Trương Tam bắt đầu có hứng thú với kiểu cửa hàng mà con gái thích vào này, chủ yếu là đồ đẹp, ai nhìn cũng cảm thấy vui tai vui mắt, tuy nói dạo tới dạo lui với con gái là lãng phí thời gian, nhưng trong đó cũng có niềm vui.

 
Các loại hàng hóa trong siêu thị đều đầy đủ cả, đủ loại shop hàng hiệu lớn nhỏ được đặt song song trong đó.

 
Hôm nay vẫn là ngày đầu tiên, Tuệ Hạnh ra ngoài đi dạo với người khác phái mà ngoài người thân ra.

 
Thẩm Tư Lam vẫn không nói lời nào, một tay đút túi quần, cứ cúi đầu nhìn điện thoại.

 
Tuệ Hạnh đi theo phía sau anh, từ đầu đến cuối cũng không dám bước lên.

 
May mày học trưởng Trương Tam nói nhiều, sau khi nói xong chủ đề này, lập tức đi vào chủ đề mới, cậu ta nói đều là những chuyện lý thú ở trường học, Tuệ Hạnh là tân sinh viên nghe rất say sưa.

 
Sau đó lại đi qua một cửa hàng thời trang.

 
Tuệ Hạnh không có ý định mua quần áo mới, trái lại Trương Tam thì có hứng thú, nói muốn vào xem thử.

 
Tuệ Hạnh luôn cảm thấy thật ra học trưởng Trương Tam muốn vào cửa hàng thời trang dạo cho mới lạ, nhưng một người đàn ông như cậu ta lại ngại vào đó, đúng lúc hôm nay đi cùng cô, thì không sợ lúc đi vào bị người ta quan sát bằng ánh mắt khác thường nữa.

 
Đi vào trong nhìn thấy đủ kiểu đủ loại quần áo, màu nào cũng có, kiểu nào cũng có, lần này Trương Tam thật sự đã ngưỡng mộ rồi.

 
Làm con gái thật hạnh phúc.

 
Con người Trương Tam bình thường rất phèn, phòng ký túc của bọn họ thì cậu ta với Lão Chúc là đàn ông cẩu thả, quần áo ngày thường là hàng Taobao với giá mấy chục tệ kèm miễn phí vận chuyển, vừa thoải mái vừa khó nhìn ra bị dơ, Tiểu Hầu yêu thích nhãn hiệu thể thao, thỉnh thoảng cũng sẽ cắn răng mua bản giới hạn.

 
Mà Thẩm Tư Lam thì khác hoàn toàn.

 
Cùng phòng mấy năm, cậu này là cậu chủ nhà có tiền thì chính xác rồi, nhưng rốt cuộc nhà cậu chủ này làm gì rốt cuộc hắn là con cháu nhà giàu đời thứ mấy, bọn họ cũng không nhìn ra.

 
Dù sao thì ở đại học cũng không tổ chức họp phụ huynh.

 
Bước vào cửa hàng thời trang, ánh mắt thô lỗ cũng bắt đầu tinh tế.

 
“Học muội nè, hay là em chọn mấy bộ thử xem?” Cậu ta đề nghị.

 
Tuệ Hạnh không muốn lắm.

 
Đi dạo cửa hàng thời trang với hai học trưởng thì thôi đi, cô còn bỏ mặc bọn họ tự mình đi thử quần áo, cô không làm được chuyện này.

 
Trương Tam cầm một chiếc váy ngắn lên, “Em thứ cái này đi?”

 
Tuệ Hạnh bĩu môi, “Em không muốn thử.”

 
“Em không thích hả? Anh thấy đẹp lắm mà.” Trương Tam sờ phần voan của vạt váy, rồi lại quan sát hoa thêu phía trên, màu sắc sặc sỡ vô cùng đẹp, tựa như một năm bốn mùa đều được thêu lên đó.

 
Tuệ Hạnh lắc đầu, không bằng lòng phối hợp.

 
Trương Tam có chút mất mát, hiếm khi đi dạo với con gái, cậu ta cũng muốn lĩnh hội cái cảm giác chọn quần áo giúp con gái.

 
Nhưng cậu ta cũng không muốn gượng ép Tuệ Hạnh mặc thử, Trương Tam chỉ đành tiếc nuối bỏ chiếc váy lại.

 
“Hey học muội, em xem chiếc váy kia đẹp không?” Thoáng chốc cậu ta lại nhìn trúng một chiếc khác.

 
Tuệ Hạnh không nhìn theo, sợ hãi vòng qua tủ trưng bày trốn sang một bên khác.

 
Trương Tam nhìn trái nhìn phải, “Học muội? Học muội ơi em đâu rồi?”

 
Tuệ Hạnh trốn ở bên cạnh, sờ mũi có chút bất lực.

 
“Em trốn cái gì?”

 
Cuộc đối thoại anh tiến em lùi của hai người vừa nãy đã lọt hết vào tai Thẩm Tư Lam, hắn khoanh tay trước ngực nhìn cô.

 
Tuệ Hạnh thừa dịp lúc Trương Tam chọn quần áo mà trốn đi, hắn cất điện thoại vào, đi theo cô vòng qua bên này núp vào.

 
Tuệ Hạnh hơi khó xử, “Em không muốn thử chiếc váy mà học trưởng Trương Tam chọn.

 
“Không thích à?”

 
Tuệ Hạnh gật đầu, chần chừ cả buổi, cuối cùng cố ý nói nhỏ: “Em thấy không đẹp.”


 
Cô thích cái đẹp, chiếc váy không đẹp thì ngay cả thử cũng không bằng lòng.


 
“…”

 
Thẩm Tư Lam cũng không biết nên nói gì.

 
Tuệ Hạnh cảm thấy đánh giá mắt nhìn của học trưởng Trương Tam như vậy thì không lịch sự lắm, im miệng không dám nói tiếp nữa.

 
“Em muốn thử cái này xem sao không?”

 
Trong lúc lo nghĩ, Tuệ Hạnh nghe thấy Thẩm Tư Lam hỏi cô

 
Cô ngẩng đầu lên, Thẩm Tư Lam đang chỉ vào một chiếc váy được mắc trên giá treo quần áo bên cạnh hắn.

 
Váy liền màu vàng sữa, đường may và cắt rất tinh tế, không có hoa văn gì.

 
Đầu óc Tuệ Hạnh trống rỗng trong phút chốc.

 
Ai mà ngờ được Thẩm Tư Lam vậy lại cũng chọn váy cho cô chứ.

 
Thẩm Tư Lam thấy cô không có phản ứng, thả tay xuống, nói không chút cảm xúc gì: “Không muốn thử thì thôi.”

 
“Không phải.” Cô vội nói.

 
Sau đó đi qua lấy chiếc váy xuống đi thẳng vào phòng thử đồ không quay đầu lại.


 
Lại nhìn thấy trong cửa hàng này có không ít chị gái xinh đẹp đều đang chọn quần áo, cô quay đầu nhìn hắn, đúng lúc Thẩm Tư Lam cũng không thu lại ánh mắt từ trên người cô.

 
Thẩm Tư Lam thấy cô quay trở lại.

 
Sau đó lấy cái túi nhỏ trên người xuống, đưa cho anh.

 
“Cầm giúp em.”

 
Sau khi phản ứng lại, người đàn ông nhận lấy túi xách.

 
Tuệ Hạnh ôm chiếc váy chui vào phòng thử đồ, Tuệ Hạnh đạt được ý xấu thì giữ lấy cửa bật cười ngốc nghếch cả buổi.

 
Thẩm Tư Lam đứng bên ngoài phòng thử đồ đợi người nhìn thấy Trương Tam tìm một vòng cũng không tìm thấy, thì quay trở lại.

 
“Lam ca, cậu nhìn thấy học muội chưa?”

 
Thẩm Tư Lam hất cằm chỉ vào phòng thử đồ: “Bên trong.”

 
“Không phải em ấy nói không thử sao?”

 
Thẩm Tư Lam hờ hững nói: “Không thử cái cậu chọn thôi.”

 
Trương Tam tổn thương nói: “Em ấy không thích cái tôi chọn cho em ấy hả?”

 
Thẩm Tư Lam nhìn cậu ta, mặt kiểu ‘Còn phải nói à’.

 
“Được thôi, xem ra là tôi không hiểu sở thích của con gái bọn họ, tự em ấy chọn cũng được.”

 
Trương Tam vẫn rất lạc quan, thoáng chốc đã nghĩ thông.

 
Thẩm Tư Lam hời hợt bổ sung, “Tôi chọn cho em ấy.”

 
“…”

 
Nếu không phải đánh không lại, thì cái câu ‘cậu khoe khoang cái rắm’ kia của Trương Tam đã buột miệng nói ra rồi.

 
Trong phòng thử đồ có kính lớn, sau khi thay xong Tuệ Hạnh soi gương nhìn ngắm rất lâu, cứ chậm chạp không ra ngoài.

 
Cô không biết tại sao, vô cùng căng thẳng, có chút không dám mặc ra ngoài cho hắn xem.

 
Liên tục hít sâu nhiều lần trong gương, hai tay Tuệ Hạnh nắm thành đấm, lấy can đảm đi ra.

 
Từ trước đến nay cô chưa từng căng thẳng như vậy.

 
Sau khi giấu hai tay ra phía sau, mười ngón tay đã véo vào nhau, đầu ngón chân cạ trên mặt sàn, hai cái chân đã không biết nên đặt ở đâu. 

 
Trương Tam không ngần ngại khen ngợi: “Đẹp lắm.”

 

Tuệ Hạnh mỉm cười bối rối, hơi mong chờ nhìn Thẩm Tư Lam.

 
Thẩm Tư Lam ngớ ra, nghiêng đầu, ánh mắt lại nhìn vào chiếc váy khác được bày ra trong cửa hàng, nói: “Thử thêm cái khác đi.”

 
Tuệ Hạnh sững sờ, “Ồ.”


 
Là không đẹp sao?

 
Cô hơi thiếu tự tin rồi.

 
Sau lần này, Tuệ Hạnh trở thành người mẫu thử quần áo.

 
Cô thử mệt rồi, nhưng Thẩm Tư Lam nhìn như hoàn toàn không có ý muốn dừng lại, đủ kiểu dáng đủ màu sắc đều chọn cho cô một cái.

 
Nhân lúc Tuệ Hạnh vào phòng thử đồ, Trương Tam sờ cằm, đột nhiên cảm thán: “Hình như tôi đã hiểu tại sao con gái thích thay quần áo cho búp bê rồi.”

 
Thẩm Tư Lam phớt lờ cậu ta, ngồi trên ghế nghỉ chăm chú xem điện thoại.

 
Thời gian có mấy cô gái muốn bước lên bắt chuyện, hắn cũng không hề ngẩng đầu lên một cái, ngón tay nhàn nhã vòng qua nghịch dây xích trên túi xách của Tuệ Hạnh.

 
Các cô gái hậm hực bỏ đi.
 
*
 
Sắc trời dần tối, Hàng Gia Chú làm xong việc, lái xe qua đón Tuệ Hạnh về nhà.

 
Sau khi nhận cuộc điện thoại của Hàng Gia Chú mấy phút, ba người đi thang máy xuống lầu, lúc bước ra Hàng Gia Chú đã ngồi trên ghế dài công cộng chờ bọn họ rồi.

 
Tuệ Hạnh vừa nhìn thấy Hàng Gia Chú liền chạy về phía anh.

 
Hàng Gia Chú ghét bỏ lùi về sau mấy bước, “Đừng qua đây, anh không chịu nỗi cân nặng của em.”

 
Tuệ Hạnh dừng giữa đường, oán hận trừng mắt nhìn anh.

 
Anh mỉm cười đi qua, ấn đầu cô, “Con bé phá của đã mua gì rồi?”

 
Tuệ Hạnh ném chiếc túi trong tay cho anh.

 
Hàng Gia Chú mở mắt nhìn, hơi ngạc nhiên, “Hôm nay kiềm chế dữ vậy.”

 
Tuệ Hạnh lại ném túi cho anh, nói thẳng: “Em đói rồi.”

 
“Được, dẫn em ăn cơm” Hàng Gia Chú xách túi của cô một cách thành thạo, rồi hỏi hai người còn lại, “Tối có dự định gì không? Không thì cùng đi ăn đi?”

 
Tối cuối tuần thì có thể có dự định gì chứ, hơn nữa nghe giọng điệu của Hàng Gia Chú thì biết chắc là anh mời khách.

 
Buổi tối nhóm người dự định đổi nơi để ăn.

 
Sau khi đi ra, Trương Tam lên tiếng đầu tiên khi vừa nhìn thấy xe của Hàng Gia Chú, “Học trưởng anh vậy mà lại cam lòng mua xe hả?”

 
Hàng Gia Chú vừa mở khóa vừa nói: “Người nhà tặng.”

 
“Vậy sao lại không để bố mẹ anh tặng cho anh sớm chút, còn làm khó anh thỉnh thoảng phải chen chúc tàu điện.”

 
Hàng Gia Chú giễu cợt nói: “Tặng sớm chút thì có thể cho Trương đại gia ngài đi xe ké sớm chút à?”

 
Trương Tam vội vàng nói: “Anh nghĩ như vậy thì em tổn thương lắm đó.”

 
Tuệ Hạnh ngồi ở ghế phụ, dạo cả buổi chiều cuối cùng hai chân cũng được giải phóng, toàn thân cô nhẹ nhõm, dựa vào lưng ghế thoáng chốc đã nhắm mắt lại, không bao lâu hô hấp đã bình ổn trở lại.

 
Hàng Gia Chú nhân lúc cô ngủ, nhìn qua kiếng chiếu hậu hỏi hai người ngồi phía sau: “Chiều em gái tôi mua đồ ai trả tiền vậy? Tôi chuyển khoản cho người đó.”

 
Trương Tam chỉ vào Thẩm Tư Lam, “Lam ca trả đấy.”

 
“Bao nhiêu tiền?”

 
Thẩm Tư Lam: “Bỏ đi.”

 
“Cậu cứ nói bao nhiêu tiền đi, không phải đã nói rõ tôi chuyển cho cậu sao.”

 
“Không cần đâu.”

 
Hàng Gia Chú cà lơ phất phơ nói: “Thẩm thiếu gia của chúng ta quả nhiên là tiền nhiều như nước, khí chất phi phàm, chút tiền vặt này cũng xem thường.”

 
Thẩm Tư Lam cười nhạt, “Nếu thật sự cậu muốn trả tiền thì tôi cũng nhận.”

 
“Bao nhiêu?”

 
“Một triệu tệ” Thẩm Tư Lam nhướng mày, còn quan tâm bảo anh tự chọn cách trả tiền, “Cậu xem quẹt thẻ hay tiền mặt?”

 
“Tiền mặt con mẹ cậu, tôi có một triệu tiền mặt tôi đập cậu chết trước cho rồi.” Hàng Gia Chú nói với giọng căm hận.
 
*
 
Tuệ Hạnh tỉnh dậy trên xe.

 
Lúc cô tỉnh dậy theo bản năng liếc nhìn bên ngoài cửa xe, phát hiện đã ở dưới lầu chung cư nhà mình rồi.

 
“Lợn lười, không nỡ dậy à?”

 
Cô quay đầu, Hàng Gia Chú đang ngồi trên ghế lại cầm điện thoại chơi game.


 
Tuệ Hạnh lờ mờ hỏi: “Không phải nói đi ăn cơm tối à?”

 
“Em ngủ như con lợn, còn ăn cái gì nữa. Anh lái xe chia ra đưa Thẩm Tư Lam về nhà rồi lại đưa Trương Tam về trường, bây giờ lại chạy về nhà chúng ta thì em mới tỉnh dậy, sao em có thể ngủ được như vậy thế?”

 
Tuệ Hạnh lập tức không vui.

 
Cô đổ hết cơn giận lên người Hàng Gia Chú, “Vậy sao không gọi em dậy?”

 
Hàng Gia Chú dở khóc dở cười, “Anh tốt bụng để em ngủ thêm một lát, em không cảm ơn anh thì thôi, ngược lại còn trách anh. Em có lương tâm không hả?”

 
Vẻ mặt Tuệ Hạnh buồn bực không nói chuyện.

 
Hàng Gia Chú đưa tay về phía cô miễn cưỡng búng tay: “Xuống xe, về nhà kêu mẹ nấu mì cho em ăn.”

 
Tuệ Hạnh không bằng lòng xuống xe.

 
Lúc Hàng Gia Chú khóa cửa xe, điện thoại trong túi vang lên.

 
Anh nghe máy, “Cậu đến nhà chưa?”

 
Thẩm Tư Lam ở đầu dây bên kia nói: “Đến rồi.”
 
“Ừm, vậy ngày mai gặp ở trường” Đang muốn cúp, đột nhiên Hàng Gia Chú lại hỏi, “Không phải ngày mai cậu có tiết à? Sao tối nay đột nhiên muốn về nhà ngủ vậy.”

 
“Em trai tôi tới rồi.”

 
Hàng Gia Chú: “Em họ kia của cậu à?”

 
“Ừm.”

 
“Vậy cậu có việc làm rồi, chăm sóc con nít cũng không phải chuyện lạ dễ dàng gì.” Hàng Gia Chú đồng cảm nói.
 
*
 
Mà lúc này, Thẩm Tư Lam vừa về đến nhà.

 
Em họ Thẩm Tư Sầm đang ngồi trên sô pha phòng khách chơi game.

 
“Ngày mai em không cần đi học hả?”

 
Lực chú ý của Thẩm Tư Sầm vẫn ở trên màn hình, nghe thấy anh trai gọi cậu mới tách chút tâm tư ra trả lời câu hỏi: “Gia sư xin nghỉ rồi.”

 
“Anh nói là trường mẫu giáo.” Thẩm Tư Lam bổ sung.

 
Thẩm Tư Sầm giải thích với giọng trẻ con: “Ông nội muốn em ở với ông, đã xin cho em nghỉ một học kỳ. Em ở HongKong, giáo viên đến nhà dạy em” Sau khi tiêu diệt mấy con quái nhỏ, cậu lại quay đầu nhìn hắn, “Ông nội bảo em hỏi anh khi nào về HongKong thăm ông?”

 
“Quốc Khánh về một chuyến.” Thẩm Tư Lam nói.

 
Nói xong, con Pomeranian toàn thân trắng như tuyết đi qua cọ xát vào chân hắn thân mật, rồi lại vòng quanh hắn mấy vòng.

 
Hắn không thường ở nhà này, thỉnh thoảng em họ sẽ đến chơi, khi hắn và em họ không ở nhà, sẽ có người đặc biệt đến chăm sóc chó.

 
Thẩm Tư Lam ngồi xổm xuống, sờ đầu chú chó.

 
Cảm nhận được trả lời của chủ, chú chó sủa gâu gâu mấy tiếng.

 
“Em cho snowball ăn đồ ăn chưa?”

 
“Cho ăn đồ hộp.”

 
Thẩm Tư Lam ừm một tiếng, định về phòng nghỉ ngơi, sau khi đi được mấy bước hình như nghĩ đến gì đó, thờ ơ hỏi: “Chiều có người đưa đồ qua không?”

 
“Có, em để trong phòng anh rồi.”

 
Người đàn ông nhìn em trai vẫn còn chơi game trên sô pha, như có điều suy nghĩ.

 
Thẩm Tư Sầm cảm nhận được ánh mắt của anh trai, nên hỏi: “Gì đấy?”

 
Hắn nhấp nháy môi, trầm giọng hỏi: “Em mở ra chưa?”

 
Thẩm Tư Sầm nói: “Chưa. Anh mua gì vậy? Mua quà cho em hả? Là đồ ăn hả?”

 
“Không phải.”

 
“Vậy anh đã mua cái gì? Còn thắt bằng nơ bướm nữa, là quà tặng cho người khác hả?”


 
“Không phải.”

 
Thẩm Tư Sầm trợn mắt: “Anh mua cho mình à?”

 
“Có vấn đề sao?”

 
Cũng không muốn trả lời câu hỏi của em trai nữa, Thẩm Tư Lam dứt khoát về phòng.

 
Đột nhiên giọng Thẩm Tư Sầm hoảng hốt hét lớn sau lưng hắn hỏi: “Anh, sao anh thích mặc váy vậy?”

 
“…”

 
Cho nên cậu quả thật đã mở cái này ra xem.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận