14,
Bữa tiệc đấu giá kết thúc, tiệc tối bây giờ mới bắt đầu.
Tôi thấy người phụ nữ kia đi cùng Tiêu Việt đến trước mặt tôi.
Tôi biết cô ấy, cô ấy là chủ tịch của Hằng Thông!
Còn hợp tác với ba tôi không ít hạng mục.
Cô ấy là một người phụ nữ rất giỏi, rõ ràng là con gái nhà tài phiệt, nhưng lại chưa từng phô trương.
Cô ấy tự mình xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Đến cha tôi cũng rất bội phục cô ấy.
Tôi so sánh với cô ấy, chỉ là con tép đậu trên mép con mèo.
Tiêu Việt chọn cô ấy cũng phải thôi!
Nếu là người khác, tôi có thể vênh váo đắc ý cậy thế ba tôi.
Đánh bại cô ấy bằng tiền.
Nhưng cô ấy lại vừa đẹp, vừa giỏi, vừa có tiền như vậy.
Tôi không còn dũng khí tiếp tục ở đây.
Tôi sợ nghe được Tiêu Việt đánh giá tôi vô dụng, chỉ biết dùng tiền của ba để trói chặt anh ấy.
Tôi lấy cớ đi vệ sinh, sau đó chạy mất dạng.
Tôi nghe được Tiêu Việt hỏi ba tôi là tôi đi đâu.
Tôi sợ đến mức chạy nhanh hơn, rời khỏi bữa tiệc.
Chưa về tới nhà ba tôi đã gọi điện thoại cho tôi, ông hỏi tôi có phải ngủ luôn ở WC không.
Tôi vội vàng đáp lại, nói rằng người không thoải mái nên đi về trước.
Không lâu sau, Tiêu Việt cũng gọi điện thoại đến.
Tôi rất muốn tắt máy.
Nhưng vẫn không có tiền đồ mà nghe máy.
“Chú nói em không khỏe? Có chuyện gì vậy? Anh tới chỗ em nhé?”
Nghe được giọng điệu lo lắng của anh ấy, mắt tôi cay xè.
Không muốn anh nghe được tiếng nghẹn ngào của mình.
Tôi vội lảng tránh nói, “Không sao, em chỉ hơi lạnh và buồn ngủ nên mới về trước.”
Không biết Tiêu Việt có nghe ra tôi không ổn hay không.
Một giọng nữ vang lên cạnh anh.
Tiêu Việt nói, “Vậy ngày mai gặp ở trường, anh có bất ngờ cho em.”
Nghe đến bất ngờ, tôi lại càng suy sụp hơn.
Đến khi tôi về đến nhà.
Tiêu Việt gửi cho tôi vài tin nhắn.
Tôi lấy hết can đảm bấm vào xem, trong đó là cuộc trò chuyện giữa anh và Triệu Cường ba tháng trước.
Tôi xem kĩ từng chút một.
Hóa ra sự thật là Triệu Cường nhờ Tiêu Việt mang bữa sáng cho Kiều Duyệt.
Triệu Cường nói anh ta phải đi tập huấn một tháng, thuận tiện về quê một chuyến. Kiều Duyệt thích ăn bánh bao cua, nên anh ta đã đặt bánh bao cua ở một cửa hàng nào đó một tháng rồi nhờ Tiêu Việt mang cho Kiều Duyệt mỗi ngày.
Ngay cả những tin nhắn qu ấy r ối mà Kiều Duyệt nói cũng chỉ là những lời chào buổi sáng của Triệu Cường.
Xem xong những bức ảnh này…. Truyện Khoa Huyễn
Tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Hóa ra Tiêu Việt chưa từng thích Kiều Duyệt.
Vui vẻ chưa được hai giây.
Tiêu Việt đã gửi đến một tin nhắn khác.
“Thật ra anh đồng ý mang bữa sáng hộ Triệu Cường, cũng có một chút ích kỉ, anh muốn biết em có để ý đến anh không.”
Nếu lúc trước nghe được những lời này…
Tôi có thể sẽ hạnh phúc đến mức cả người như bay lên trời.
Tôi sẽ nghĩ là Tiêu Việt cũng thích tôi!
Nhưng chuyện xảy ra tối nay khiến tôi cảm thấy rất sợ hãi.
Có phải kim chủ nào giận dỗi thì Tiêu Việt cũng sẽ dỗ dành như thế không?
Nhất là người đẹp đêm nay.
Cô ấy thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi tôi cũng không kìm được mà rung động.
Nhưng tôi lấy gì để so với cô ấy đây?
Cứ tưởng đêm nay sẽ mất ngủ, ai ngờ vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ quên.
Hôm sau.
Tôi không muốn đến trường chút nào.
Sợ nhìn thấy Tiêu Việt đi cùng người phụ nữ kia.
Khi đến trường, tôi thấy mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt rất kì lạ.
Tôi càng hoảng loạn hơn.
Chẳng lẽ họ biết Tiêu Việt đá tôi nhanh như vậy?
Hay họ nhìn thấy Tiêu Việt đi cùng người khác?
Chân tôi vì căng thẳng mà run lên, suýt thì đứng không vững.