Yêu Thầm Vợ Cũ

Đến nhà bố mẹ Kiều Chính Hạo, hai ông bà vui vẻ ra cửa đón, Mạc Nhược Vũ ở phòng khách nói chuyện với bố mẹ, còn anh lên phòng tắm rửa thay đồ.

Ngồi trò chuyện cùng nhau, mẹ Kiều Chính Hạo nắm tay Mạc Nhược Vũ, nhọc lòng tâm sự: “Nhược Vũ, dạo gần đây hai đứa luôn ở cạnh nhau phải không?"

"Dạ phải" Mạc Nhược Vũ gật đầu, cô biết bà lo Kiều Chính Hạo ngựa quen đường cũ, thói xấu khó bỏ cặp kè với những cô gái hám tiền rồi bị lừa gạt.

"Thật tốt quá!" Mẹ Kiều Chính Hạo vui mừng ra mặt, bà luôn mong muốn Mạc Nhược Vũ tha thứ quay lại với anh, nhưng con trai bà là người có lỗi, bà không có quyền yêu cầu hay bày tỏ mong ước với cô, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, có duyên sẽ quay về với nhau.

Mạc Nhược Vũ mỉm cười trấn an mẹ Kiều Chính Hạo, chuyện với Angela có lẽ đã để lại cho anh kinh nghiệm xương máu khó quên.

"Nhược Vũ, con lên xem Chính Hạo làm gì mà lâu đến vậy" Bố Kiều Chính Hạo mới đợi mười phút đã mất kiên nhẫn.

Nhân cơ hội, mẹ Kiều Chính Hạo nói thêm vào, hối thúc Mạc Nhược Vũ: “Phải đó, hay con lên đó xem sao"

"Dạ được" Mạc Nhược Vũ ngoài mặt mỉm cười, hệ thống đề phòng bên trong lòng nâng đến mức cao nhất, lần trước mẹ anh còn cố tình khóa cửa để tiếp tay anh làm càn, lần này cô đã có kinh nghiệm tự cứu bản thân trước khi bị dồn vào đường cùng.

Trong phòng ngủ không có ai, trong phòng tắm cũng yên lặng, Mạc Nhược Vũ bước đến gần cửa phòng tắm lắng tai nghe động tĩnh, khẽ lên tiếng gọi: “Chính Hạo!"

Qua một lúc không có tiếng đáp lại, Mạc Nhược Vũ gọi lần nữa: “Chính Hạo!"

Đáp lại vẫn là sự im lặng... Mạc Nhược Vũ chợt dâng lên cảm giác bất an, cô đẩy nhẹ cửa vào, Kiều Chính Hạo nằm trong bồn, toàn cơ thể lẫn đầu chìm trong nước. Tim Mạc Nhược Vũ cứ ngỡ nhảy ra ngoài, cô hốt hoảng vội đến kéo đầu anh lên khỏi mặt nước, sợ đến mặt mặt trắng bệch, toàn bộ cơ thể run rẩy.

"Chính Hạo! Anh làm sao vậy?" Mạc Nhược Vũ lay vai Kiều Chính Hạo, mắt anh vẫn nhắm nghiền, không có bất kỳ phản ứng nào.

"Chính Hạo..." Mạc Nhược Vũ thẫn thờ chỉ biết gọi tên anh, cô đến ôm ngang ngực anh kéo lên, bất ngờ bị kéo ngược vào bồn.

Mạc Nhược Vũ hoang mang mở to mắt ngước nhìn, Kiều Chính Hạo cười đến híp mắt, nụ cười rạng rỡ khi lừa được cô. Mạc Nhược Vũ hít thở không thông, muốn một phát đấm thẳng vào mặt anh cho hả tức.

"Thì ra em lo cho tôi đến vậy" Kiều Chính Hạo giở giọng trêu chọc.

Mạc Nhược Vũ cười như không, ánh mắt phóng ra tia điện, bình tĩnh đáp: “Tôi chỉ sợ người khác hiểu lầm tôi giết chồng cũ"

"À" Kiều Chính Hạo kéo dài giọng, gật gù tỏ vẻ hiểu ý: “Nghe cũng có lý nhỉ, vậy em phải cẩn thận, nhỡ tôi thật sự nghĩ quẩn chắc chắn sẽ đổ thừa em giết tôi"

"Anh" Mạc Nhược Vũ trừng mắt tức giận, thái độ Kiều Chính Hạo càng đắc ý khi chọc giận được cô.

Một ý nghĩ chợt lướt ngang qua đầu, Mạc Nhược Vũ liền mỉm cười thân thiện, nhân lúc Kiều Chính Hạo đang phân tích biểu hiện của cô, ngón tay cô lén chạm vào phần da non dưới bắp tay anh véo mạnh.

"Á!!!"

Tiếng Kiều Chính Hạo la thất thanh vang dội cả căn phòng, anh đau đến không ngậm miệng lại được, mặt mũi nhăn nhó xoa chỗ đau.

Mạc Nhược Vũ hả dạ, chồm người đứng lên, cổ tay đột nhiên bị giữ chặt lấy, lần này bị kéo nằm phía dưới. Bàn tay Kiều Chính Hạo lót sau đầu Mạc Nhược Vũ trên thành bồn sứ, nét mặt anh trở nên gian tà, vừa cúi đầu định hôn cô thì điện thoại anh để cạnh chỗ những chai sữa tắm bên cạnh reo lên.

Từ hướng tầm mắt Mạc Nhược Vũ nhìn sang có thể nhìn thấy chữ hiển thị trên màn hình là Angela, mặt Kiều Chính Hạo lập tức biến sắc, vội tắt máy nuốt nước bọt. Từng hành vi của Kiều Chính Hạo đều lọt vào mắt Mạc Nhược Vũ, cô lãnh đạm đẩy anh, lạnh lùng đứng dậy bước ra ngoài.

Kiều Chính Hạo không giữ Mạc Nhược Vũ lại, ánh mắt dõi theo, khóe môi nhếch nhẹ ẩn ý, rời khỏi nhà tắm ngay sau đó.

Sót lại trong mắt Kiều Chính Hạo là bờ vai trần của Mạc Nhược Vũ, đến tận bây giờ anh mới phát hiện lúc cô mặc áo của anh dáng vẻ rất mê hoặc, quần anh trên người cô được gấp nếp lên mấy lần, nhìn vào cô chỉ thấy mỗi quần áo rộng thùng thình.

"Tôi sẽ mua đồ khác trả cho anh" Mạc Nhược Vũ thờ ơ nói, đi thẳng ra cửa, lúc này mới phát hiện cửa phòng lại bị khóa.

Lúc lên kế hoạch bao giờ cũng nhiệt tình, Mạc Nhược Vũ chán nản dựa đầu vào cửa, xem ra mẹ anh đã rất chịu khó canh chừng sơ hở, cũng có thể đã lên kế hoạch trước với Kiều Chính Hạo.

Kiều Chính Hạo mở tủ lấy đồ ngủ mặc vào, cười cười nhìn về cô gái đang khổ sở kia: “Sáng mai mẹ sẽ thả ra, không bắt nhốt em đâu"

Không để ý lời Kiều Chính Hạo nói, Mạc Nhược Vũ lấy điện thoại ra, may là loại chống nước không thì đã hỏng vô tội. Điện thoại bị sập nguồn, Mạc Nhược Vũ mở lên lại, chưa gì Hải Lâm đã gọi đến.

Mạc Nhược Vũ lén kiểm tra Kiều Chính Hạo, thấy anh mải mê với đồ ăn mẹ anh đặt sẵn trên bàn cô mới bắt máy: “Alo"

"Nhược Vũ, em đang ở đâu vậy?"

"Em có hẹn bạn, có chuyện gì sao?" Mạc Nhược Vũ căng thẳng nhìn Kiều Chính Hạo đang ung dung đến gần.

"Về một mình nguy hiểm, để anh đến đón em"

Kiều Chính Hạo nghiêng đầu nghe trong điện thoại, sau đó ghé bên tai còn lại của cô thì thầm: “Nói với hắn đêm nay không về"

Mạc Nhược Vũ vô thức làm theo lời Kiều Chính Hạo, trả lời Hải Lâm: “Tối nay em ngủ nhà bạn, có lẽ sẽ không về"

"Vậy em phải cẩn thận, có gì phải gọi anh ngay"

"Được"

Sau khi cúp máy Mạc Nhược Vũ mới ngỡ ra, khó chịu nhìn Kiều Chính Hạo, cáu gắt phàn nàn: “Tại sao tôi phải ở đây chứ?"

Miệng Kiều Chính Hạo nhai chóp chép đồ ăn, thách thức cô: “Vậy em phá cửa đi, không thì nhảy lầu"

"Anh..." Mạc Nhược Vũ vừa mở miệng thì Kiều Chính Hạo đã đưa miếng cà rốt đang cắn một nửa vào miệng cô.

Đỉnh đầu Mạc Nhược Vũ bốc khói, Kiều Chính Hạo thật sự muốn chọc cô tức chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui