Yêu Thầm Vợ Cũ

Kiều Chính Hạo ngồi ở ghế thong thả ăn cơm, dáng vẻ thanh thơi lẫn đắc ý ngoắc tay Mạc Nhược Vũ: “Đến đây ăn đi, nếu không sẽ không có sức vận động"

Lời nói ám muội của Kiều Chính Hạo khiến Mạc Nhược Vũ lạnh tóc gáy, cô cắn răng nhẫn nhịn, đứng yên ở cửa không nhúc nhích.

Kiều Chính Hạo liếc mắt quan sát, cười lưu manh tay cầm chén đũa đến chỗ Mạc Nhược Vũ.

Anh gắp đồ ăn đưa đến trước miệng Mạc Nhược Vũ, cô lạnh lùng quay đầu đi nơi khác, anh chống tay lên cửa cạnh đầu cô, sâu xa nói: “Em không thích lấp đầy bên trên thì tôi giúp em lấp đầy bên dưới"

Hai má Mạc Nhược Vũ lập tức ửng đỏ, ánh mắt hoang mang đảo liên hồi, Kiều Chính Hạo cười cười, đút đồ ăn lại lần nữa: “Ăn đi, tối nay tôi không làm gì em đâu"

Vẻ mặt Mạc Nhược Vũ hoài nghi, thấy vẻ hiếm khi nghiêm túc của Kiều Chính Hạo khiến cô không giấu nổi sự mừng rỡ, cảm giác thoát được khỏi sắc lang vui không còn gì bằng. Cô lách người lướt qua anh, đến bàn ngồi cầm đũa lên tự ăn, lý trí vẫn minh mẫn đề phòng tình huống bất ngờ nào có thể xảy ra.

Ánh mắt Kiều Chính Hạo như sói đói chờ mồi, mỡ dâng miệng mèo mà bắt mèo nhịn? Không thể nào!

Ăn uống no say, Mạc Nhược Vũ ngồi trên giường, đưa mắt nhìn Kiều Chính Hạo từ nhà tắm bước ra, bất an hỏi: “Anh muốn ngủ ở đâu?"

Tắt đèn phòng, Kiều Chính Hạo đến giường kéo chăn ra ngồi xuống: “Trên giường"

"Vậy tôi ngủ dưới đất" Mạc Nhược Vũ nhanh lẹ bật dậy, vai bỗng bị bàn tay Kiều Chính Hạo giữ lại.

Vẻ mặt anh trầm lặng pha thêm chút khó ở, chợt buông lời đe dọa: “Tôi muốn đổi ý"

Mạc Nhược Vũ lập tức thu mình, ánh mắt cảnh giác nhìn Kiều Chính Hạo không chớp, anh nằm xuống nhắm mắt, để lại cho cô một lời cảnh báo: “Em ngủ chỗ khác đi rồi biết"

Bàn tay siết hình nắm đấm của Mạc Nhược Vũ dần buông lỏng ra, từ đầu đến chân đều miễn cưỡng nằm xuống cạnh anh. Chẳng mấy chốc không gian yên lặng đến bứt rứt, giống hệt như trước đây, mỗi người mạnh ai nấy ngủ, chẳng bao giờ bắt chuyện hay động chạm đến đối phương. Khi trở thành người dưng rồi lại trở nên gần gũi đến không ngờ, có lẽ số cô và anh không thích hợp làm vợ chồng mà chỉ thích hợp làm nhân tình.

Xoay lưng lại với Kiều Chính Hạo, nước mắt Mạc Nhược Vũ khẽ rơi ra, cô đã lãng phí gần hai năm thanh xuân, cô không muốn tiếp tục dây dưa không rõ ràng với anh.

Cơ thể ấm áp ôm lấy Mạc Nhược Vũ từ phía sau, hơi thở nóng bỏng phả lên tai cô trượt dần xuống cổ, bàn tay luồn dưới áo mơn trớn da thịt. Mi mắt cô khẽ nhắm lại, không có ý ngăn cản, mặc anh làm theo ý mình.

Thấy Mạc Nhược Vũ không phản kháng như mọi khi, Kiều Chính Hạo nghi hoặc dừng lại, nhướng người chăm chú quan sát nét mặt cô dưới ánh đèn ngủ. Mi mắt cô rũ xuống, sự buồn bã thoáng hiện lên mặt.

Anh tạm gác thú vui sang một bên, vùi mặt vào gáy cô, vòng tay đang ôm eo cô siết chặt.

"Chính Hạo" Mạc Nhược Vũ thều thào, cảm xúc nghẹn ngào làm giọng nói hơi lạc đi.

"Hửm?"

"Chúng ta ly hôn rồi, đừng như thế này nữa"

Mạc Nhược Vũ muốn có gia đình đúng nghĩa, còn Kiều Chính Hạo chỉ muốn chơi đùa, anh không muốn quay lại, cũng không muốn tìm một người khác để trả lại tự do đúng nghĩa cho cô. Trước đây cô luôn nghĩ cho người khác, giờ đây cô đã hai mươi lăm tuổi, cô cần có gia đình riêng để an phận, cô không thể suốt ngày dây dưa mập mờ với chồng cũ.

Kiều Chính Hạo không trả lời, cũng không có bất kỳ động thái nào, một lúc lâu sau mới cất tiếng: “Tôi với Angela không còn quan hệ"

Trong đầu Mạc Nhược Vũ thoáng lên suy nghĩ tại sao Kiều Chính Hạo lại giải thích, vì sợ cô hiểu lầm hay chỉ đơn giản làm cô yên lòng rồi mọi thứ vẫn tiếp tục tiếp diễn?

"Em muốn quay lại với Hải Lâm?" Giọng điệu Kiều Chính Hạo có chút bất mãn, anh ngẩng đầu liếc nhìn vẻ mặt cô.

Mạc Nhược Vũ dùng tay lót đầu, suy nghĩ thật kỹ càng, lòng cô lạnh lẽo chẳng còn bất kỳ cảm xúc nào, thời gian đã giết chết tình cảm trong cô. Mạc Nhược Vũ thừa nhận, Hải Lâm đối với cô rất tốt, luôn lo lắng cho cô giống như trước đây nhưng cô không còn cảm giác, vì Kiều Chính Hạo mà cô không còn tin tưởng vào đàn ông.

Kiều Chính Hạo bỗng xoay mặt Mạc Nhược Vũ, hạ đầu hôn lên môi cô, vô cùng chậm rãi, cực kỳ nhẹ nhàng như muốn mê hoặc cô, khiến cô không bao giờ quên được khoảnh khắc ngọt ngào khi ở bên anh.

Trời còn chưa sáng, mẹ Kiều Chính Hạo đã nôn nao lên mở khóa phòng anh kiểm tra. Bà hé cửa đưa mắt quét trong phòng, quần áo ngổn ngang từ trên giường rơi xuống đất, Mạc Nhược Vũ nằm ngủ trong vòng tay Kiều Chính Hạo. Nước mắt bà bỗng chốc rơi xuống, giá mà thời gian quay lại, Kiều Chính Hạo với Mạc Nhược Vũ có thể ngày đêm quấn quít thế này thì đã không xảy ra nhiều chuyện buồn đến thế.

Đóng cửa lại, bàn tay mẹ Kiều Chính Hạo trên tay cầm siết chặt, bà không thể trơ mắt nhìn đứa con dâu này của mình trở thành con dâu của người khác, dù phải dùng thủ đoạn bà cũng nhất quyết giúp hai đứa quay lại với nhau.

"Mẹ, sao lại đứng đó?" Kiều Dương từ ký túc xá bệnh viện trở về, thường là thứ bảy và chủ nhật không làm việc, trừ khi có việc gấp.

Mẹ Kiều cười ẩn ý, chỉ tay vào phòng Kiều Chính Hạo, thì thầm: “Chị dâu con về"

Kiều Dương nhướng mày, biểu tình không quá ngạc nhiên, dạo gần đây Kiều Chính Hạo liên tục bám Mạc Nhược Vũ, đã vậy vừa nghe Hải Lâm về đã tức tốc đi "giữ người". Anh cười cười, ôm vai mẹ vỗ vỗ: “Mẹ, anh ấy lớn rồi, mẹ đừng theo lo từng chút nữa”

Mẹ Kiều thở dài, cùng Kiều Dương bước đến bậc thang xuống nhà: “Mẹ cũng mong là anh con chịu trưởng thành, nói gì thì nói, mẹ vẫn thương Nhược Vũ hơn"

Kiều Dương chỉ cười không đáp, thật ra Kiều Chính Hạo không hề đơn giản như bề ngoài, có những chuyện anh làm không phải ai cũng biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui