Trong cơ thể người có chín gông xiềng Tiên Thiên phong tỏa tạo hóa, mà cảnh giới Bích Cung thông qua ý niệm của bản thân để phá vỡ gông xiềng của thân xác, bước kế tiếp là mở huyền cung, thân xác thông suốt huyền diệu.
Số lượng huyền cung được mở ra càng nhiều, thực lực sẽ càng mạnh, chân nguyên cuồn cuộn, tẩm bổ khí huyết, tăng cường thân xác.
Nhưng tương tự, khi thân xác không ngừng mạnh lên, gông xiềng Tiên Thiên trong cơ thể cũng sẽ trở nên vô cùng kiên cố, hơn nữa gần như tăng lên như bậc cầu thang.
Mà bây giờ bên cạnh nhị phương huyền cung trong cơ thể của Mục Long lại có một chút ánh sáng vàng đang không ngừng lấp lóe, ý niệm của Mục Long đều tập trung ở nơi đó.
Bởi vì hắn muốn mở ra huyền cung thứ ba, phải đối mặt với gông xiềng thứ ba, còn kiên cố và khó khăn hơn hai gông xiềng trước đó.
Hơn nữa thân xác của hắn vốn đã mạnh rồi, cho nên gông xiềng cũng kiên cố gấp tu sĩ tầm thường không biết bao nhiêu lần, lúc trước mở huyền cung toàn nhờ mượn chiến ý mạnh mẽ trong trận chiến khi đó, thừa thế xông phá gông xiềng, cách này không chỉ nguy hiểm hơn nữa chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu.
Bây giờ hắn cũng không phải đang ở trong trạng thái chiến đấu, muốn dựa vào ý niệm của bản thân để mở huyền cung thứ ba, có thể tưởng tượng ra được nó khó khăn thế nào!
Lúc này, Mục Long cảm nhận được gông xiềng Tiên Thiên trong cơ thể vô cùng rõ ràng, hắn tụ tập tất cả ý niệm, dùng hết toàn lực, không ngừng tấn công vào gông xiềng thứ ba.
Tu hành vốn dĩ là việc đi ngược với ý trời, cướp đoạt mạng sống với ông trời, gông xiềng này chính là gông cùm xiềng xích của trời!
Toàn bộ sinh linh từ khi ra đời đã phải đeo gông xiềng đi lại giữa trời đất, mà chỉ có người phá vỡ được gông xiềng mới có thể đi được càng xa, càng dài.
Hơn nữa lúc trước Mục Long đột phá quá mức thuận lợi, cho nên lần này tuy chỉ là gông cùm xiềng xích cảnh giới nhỏ, nhưng lại giống như có một cái rãnh trời chắn đường đi của hắn, đây cũng là cân bằng!
Nếu như đột phá được thì con đường về sau chắc chắn sẽ thẳng tiến không lùi; nhưng nếu như lần này không có cách nào đột phá, vậy không biết ngày tháng năm nào mới đến lúc tăng cấp lần sau? Mục Long còn có lời hẹn ba tháng, hắn không đợi được.
"Cho dù như thế nào, hôm nay ta nhất định phải đột phá!", dường như trong lòng Mục Long đã sinh ra chấp niệm.
"Phá cho ta!"
Trong lòng hắn, tất cả ý niệm lại bị cưỡng ép hội tụ lần nữa, hóa thành một thanh kiếm sắc chém mạnh lên trên gông xiềng hư ảo mà kiên cố kia.
Một cú chém này, Mục Long đã dùng hết toàn lực, gông xiềng chấn động mạnh, nhưng cũng chỉ là rung chuyển mà thôi, chứ không có dấu hiệu vỡ tan gì cả.
Mà cùng lúc đó, trong miệng Mục Long lại hộc ra một ngụm máu tươi, mặt hắn như giấy vàng, dáng vẻ giống như bệnh nặng mới khỏi vậy.
Sau lần va chạm này, gông xiềng vẫn bình yên vô sự, ý niệm bản thân của hắn lại bị vỡ nát, làm tinh thần của hắn bị thương, phản phệ.
"Nó thật sự không gì phá nổi như thế ư?"
Mục Long mở mắt ra, vẻ mặt quật cường lau khô máu tươi ở khóe miệng, lại lấy một nắm Huyền Linh Đan lớn nhét vào trong miệng, vận chuyển công pháp, bắt đầu chữa trị vết thương để thử lại một lần nữa.
Nhưng gông xiềng này dường như thật sự không thể phá vỡ, nó vững như thành đồng vậy.
Có điều Mục Long cũng không từ bỏ, hắn tiếp tục chém, bản thân bị thương nặng nhưng vẫn chém, rồi lại bị thương...!
Hai ngày trôi qua, không biết Mục Long đã thử bao nhiêu lần, đã chịu bao nhiêu vết thương, tám trăm viên Huyền Linh Đan đã sớm bị tiêu xài không còn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không làm nên chuyện gì.
Mà gông xiềng kia cứ như là tấm phong ấn mà ông trời tự tay bày ra, ngăn chặn Mục Long bên ngoài cửa chính của Bích Cung tầng ba, không có cách nào tiến lên thêm nữa.
Trong Yêu Thần tháp, Hoan Nhi thấy cảnh này cũng cực kỳ lo lắng, đương nhiên nàng ta nhìn ra được tình cảnh gian nguy của Mục Long.
Cho dù khí huyết mạnh đến mức nào thì cũng không chịu được sức tàn phá như thế.
Ý niệm phản phệ, mỗi một lần sẽ khiến tinh khí của người ta bị hao tổn rất nhiều, dần dà sẽ dầu hết đèn tắt, đến lúc hồn và xác đều bị tổn thương, cho dù Đại La thần tiên có ra tay cũng không còn cách nào cứu được.
"Long ca ca, bây giờ cường độ thân xác của huynh đã vượt xa phạm trù cảnh giới Bích Cung, cho nên trình độ kiên cố của gông xiềng cũng vượt qua sức tưởng tượng, nếu như cưỡng ép đột phá, hậu quả khó mà lường được, hãy dừng lại đi đã", trong giọng nói của Hoan Nhi lộ ra vẻ lo lắng.
"Dừng lại ư...!Tu hành là một con đường không có lối về, từ lúc ta bắt đầu tu hành đã được xác định là không có cách nào quay đầu rồi, cũng không thể ngừng lại được", Mục Long lại bị thương nặng lần nữa, đau đớn cười một tiếng.
"Vốn dĩ dự định tu hành ban đầu của ta chỉ là rửa sạch nỗi nhục, tìm ra mẫu thân của ta, nhưng về sau ta gặp rất nhiều người, thứ mà họ phải gánh vác trên người còn nhiều hơn thế này..."
"Ngoại trừ mẫu thân của ta ra còn có Đan sư tỷ, nàng nói ta là con rồng Hàn Giang chân chính, bởi vậy khi bị phạt xuống Khổ Tịch Hàn Nhai vì ta cũng không hề oán hận, còn có Vân tiên tử cũng đang ở dưới Khổ Tịch Hàn Nhai kia; ta còn đồng ý với Viên Thiên Cương sẽ báo thù giúp gã, hơn nữa ta là thể Thiên Yêu, truyền thuyết về Yêu tộc kéo dài mãi mãi; ba tháng sau ta còn phải đánh một trận với Lâm Cảnh Thiên … Cho nên ta không thể dừng lại, ta phải tu hành, đột phá!"
Mục Long lau khô vết máu ở khóe miệng, ánh mắt càng trở nên chắc chắn, lại bắt đầu tấn công lần nữa.
"Mẫu thân, chờ con..."
"Vân tiên tử, Đan sư tỷ, các ngươi cũng chờ ta..."
...!
Trong lòng hắn lần lượt hiện ra từng bóng người, ý niệm trong lòng dường như càng trở nên mạnh mẽ, đòn tấn công cũng càng thêm kinh khủng.
Bị thương hết lần này đến lần khác, nếu ngã xuống đất, kiểu gì hắn cũng sẽ giãy giụa đứng lên, đến cuối cùng thậm chí còn chẳng thèm lau vết máu ở khóe miệng, trong lòng của hắn chỉ có một mục đích, đó chính là đột phá.
Ở sâu trong Tụ Linh tháp, bóng dáng người đàn ông râu quai nón vẫn luôn ở đó, từ khi Mục Long bắt đầu bế quan, ông ta đã nhìn hắn chằm chằm, cũng tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình tu hành của Mục Long, giờ phút này cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt.
"Ý chí của hắn đúng kiên cường, vì đột phá, thậm chí có thể không để ý đến tính mạng, quả thực hiếm thấy..."
"Nghe nói lúc hắn đối mặt với Nguyên Vô Thiên, chẳng những không sợ, ngược lại còn đánh cược, điều này nói rõ hắn vô cùng khí phách can đảm; lấy Bích Cung tầng hai đánh bại trái tim Thất Sát ngưng tụ, truyền nhân Thất Sát thập phương huyền cung, có thể thấy được năng lực chiến đấu không hề tầm thường, bây giờ lại có nghị lực mạnh như vậy, kẻ này rất có thể chính là người mà ta vẫn luôn tìm kiếm..."
"Nhưng có vẻ bây giờ hắn đang gặp phiền toái, rốt cuộc ta có nên...", ánh mắt người đàn ông râu quai nón xuyên qua từng tầng không gian, nhìn Mục Long, có chút do dự.
Bỗng nhiên, sắc mặt của ông ta biến đổi....