"Không phải ngạc nhiên, lần khảo thí này ta tổng cộng có được hai thanh linh kiếm là Phá Vân và Liệt Sơn, nếu đệ đã gọi ta một tiếng lão đại thì thanh Liệt Sơn này tặng cho đệ để phòng thân".
"Thí luyện Phục Ma đó e là cực kỳ hung hiểm, đệ vốn có tư chất, nhưng bình thường lại lười biếng tu hành, vì thế mà trong năm ngày này đệ phải ở trong Tụ Linh tháp này chuyên tâm tu luyện đi", Mục Long căn dặn, lại lấy ra hai ngàn viên Huyền Linh đan đưa cho Kim Bá Thiên.
Kim Bá Thiên nghe vậy, bàn tay siết chặt thanh Liệt Sơn, ánh mắt tràn ngập cảm động.
Linh khí tuyệt phẩm, đến đệ tử nội môn cũng có thể vì nó mà tranh giành đến mức ta sống ngươi chết, nhưng Mục Long lại thuận tay tặng cho hắn ta, Kim Bá Thiên có thể không cảm kích sao?
Sau đó, Kim Bá Thiên cầm theo Liệt Sơn tìm một mật thất rồi vào trong tu luyện.
Còn Mục Long cũng không nhàn nhã, thời gian năm ngày này hắn cũng định sẽ ở trong Tụ Linh tháp.
Hắn đã gây ra náo động quá lớn trong Huyền Tâm Huyễn Linh cốc, mọi người đều biết hắn có bản đồ đảo Phục Ma, nếu như ở bên ngoài thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi phiền phức.
Mặc dù Mục Long không sợ nhưng cũng không muốn vì thế mà tiêu tốn tinh thần, bởi vì hắn có chuyện quan trọng hơn.
Liên tiếp đột phá lúc trước, ngưng tụ huyền cung cần phải củng cố cảnh giới mới được.
Ngoài ra, ngoài việc tặng Liệt Sơn kiếm cho Kim Bá Thiên ra thì trong tay Mục Long vẫn còn một thanh Phá Vân.
Đây là một thanh bảo kiếm có tổng thể màu trắng bạc, khoảnh khắc ra khỏi vỏ đã phát ra tiếng kiếm ngân vang ong ong, sắc bén ghê người, trên lưỡi kiếm hàn quang lập lòe, quả nhiên là một thanh bảo kiếm hiếm có.
Linh kiếm tuyệt phẩm mặc dù với tu vi Bích Cung cảnh tầng sáu hiện tại của Mục Long khó mà hoàn toàn phát huy hết uy lực nhưng cũng có uy lực phi phàm.
Dù sao bảo vật vẫn là bảo vật, uy lực không thể xem thường.
Ngày đó ở thành Hàn Giang, Mục Thiên Dao cầm trong tay kiếm Thực Cốt Băng Viêm, cho dù không thể phát huy hết uy lực của nó nhưng cũng khiến Mục Long không ngừng bị áp chế, đây chính là minh chứng.
Đương nhiên, kiếm Thực Cốt Băng Viêm đó danh tiếng vang xa, phẩm cấp đương nhiên vượt xa linh khí.
Nghĩ đến đây Mục Long liền nhỏ một giọt máu tươi lên Phá Vân kiếm, sau đó chợt thấy Phá Vân kiếm khẽ run rẩy không ngừng, một giọt máu tươi đó cũng bị thân kiếm nuốt chửng bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Trải qua một phen tế luyện, sau khi để lại dấu vết linh hồn của chính mình trong đó, Mục Long và Phá Vân kiếm đã có cảm giác tâm linh tương thông.
Phá Vân kiếm này phảng phất chính là một phần của cơ thể hắn, mật thiết mà không thể tách rời, thâm nhập vào chân nguyên, thuận tay vung một cái đã xuất hiện một đạo kiếm quang như trăng rằm, sắc bén đến cực điểm.
"Sự sắc bén của kiếm này đủ để khiến chiến lực của ta tăng lên hai thành", Mục Long sau đó lại lấy ra hai quyển linh quyết, lần lượt là Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ và Lôi Minh Kiếm Quyết.
Linh quyết là tuyệt học siêu việt, uy lực phi phàm hơn nữa còn có ba cấp thượng, trung, hạ, linh quyết thượng đẳng đương nhiên uy lực càng cao hơn.
Hơn nữa hai loại linh quyết này vừa hay là thứ mà hiện tại Mục Long đang cần.
Lúc chiến đấu trước đây, Mục Long đã phát hiện ra điểm thiếu sót của bản thân, đó chính là thân pháp không đủ linh hoạt nhưng thân pháp cực kỳ khó có được.
Muốn tới tham gia thí luyện Phục Ma, thiết nghĩa ắt sẽ có tranh đấu kịch liệt, Mục Long cảm thấy Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ này hiện tại đến rất đúng lúc.
Về phần Lôi Minh Kiếm Quyết, nếu đã là kiếm quyết thì đương nhiên phải dựa vào kiếm để thi triển, cái gọi là có kiếm không quyết, mũi nhọn ẩn giấu, có quyết không kiếm, chỉ là một tờ giấy bỏ đi.
Mục Long hiện tại có Phá Vân kiếm rồi lại có Lôi Minh Kiếm Quyết, đúng là tuyệt phối.
Tiếp theo đó, Mục Long lại chìm vào một trận khổ luyện nữa.
Mặc dù tư chất của hắn cực cao nhưng lĩnh hội và thi triển hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Linh quyết danh đúng với thực, là pháp quyết dùng linh lực làm cơ sở để thi triển, chỉ có tu sĩ Ngự Hồn cảnh, nắm trong tay thiên địa linh khí chỉ trong thời gian một ý niệm mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất của linh quyết.
Nhất là Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ này, trong lúc thôi động, thân thể như ánh sáng, hơn nữa còn cực kỳ đẹp mắt, tốc độ cực nhanh.
Có điều, dù sao linh quyết tiêu hao cũng cực kỳ khiếp người, mỗi một lần thi triển đều phải trả cái giá bằng chân nguyên của một phương huyền cung.
Chân nguyên của Mục Long mặc dù dồi dào mà nồng hậu, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi triển, cho dù hắn đang trong Tụ Linh tháp, linh khí tràn đầy thì nhiều nhất cũng chỉ có thể thi triển được sáu lần.
Sau đó phải nuốt thêm lượng lớn Huyền Linh đan để bổ sung chân nguyên.
May mà Mục Long có phệ chủng nên khôi phục cực nhanh.
Nhoáng một cái mà đã ba ngày trôi qua, Mục Long đã nắm vững Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ đến mức độ cực cao, không những tốc độ tăng vọt mà tiêu hao cũng giảm đi rất nhiều.
Thời gian còn lại, Mục Long bèn bắt đầu tu luyện Lôi Minh Kiếm Quyết.
Kiếm quyết này chính là do một vị tiền bối trong Tiêu Dao Thần Tông trong lúc ngộ đạo, quan sát tiếng sấm chín tầng mây tạo ra, khí thế trong đó cũng như sấm đánh, đến đi đều vô ảnh, biến hóa thất thường, đặc điểm lớn nhất là lực phá hoại và lực sát thương thuộc dạng chuyên về sát phạt.
Lôi Minh Kiếm Quyết có ba mươi chiêu, chiêu nào cũng ẩn giấu sát cơ, sát cơ ẩn nấp khiến đối thủ kiêng dè, sát cơ bộc lộ lại có thể một kiếm mất mạng, thực sự cao thâm khó lường.
Nhưng Mục Long không hề hay biết, trong mấy ngày này sâu trong Tụ Linh tháp có một đạo thân ảnh luôn quan sát hắn, chính là Tượng Vương.
"Thời gian năm ngày, với Bích Cung cảnh tầng sáu mà có thể thi triển hai bộ linh quyết thuần thục như vậy, thiên tư của kẻ này quả thực là ta bình sinh hiếm thấy, cũng đến lúc nên xuất hiện nói với hắn một số chuyện rồi".
Ngay sau đó, thân ảnh của Tượng Vương trở nên mờ nhạt, đi vào trong mật thất của Mục Long, cấm chế trùng điệp đó tựa như không hề tồn tại đối với ông ta vậy.
Trong mật thất, Mục Long thi triển Lôi Minh Kiếm Quyết, phối hợp với Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ, dũ phát ra biến hóa thất thường, nhưng đúng lúc này hắn đột nhiên cảm nhận được khí tức nguy hiểm sau lưng.
Tựa hồ như bất giác, Mục Long thu kiếm lại đâm, nhưng Phá Vân kiếm lại bị người đó không tốn chút công sức nào dùng hai ngón tay kẹp đứng lại.
"Tượng Vương tiền bối", Mục Long trong lòng cả kinh.
Sau đó Tượng Vương thuận tay hất lưỡi kiếm của Mục Long ra, cười nói: "Tên tiểu tử nhà ngươi, cảm giác cũng cực kỳ nhạy bén, không uổng bổn tọa coi trọng ngươi", Tượng Vương nói rồi lần nữa vuốt chòm râu đen, bộ dạng cao thâm..