"Ta cảm thấy Mục Long nói đúng, đây là thứ mà chúng ta dùng tính mạng để đổi lấy, đương nhiên nên thuộc về chúng ta, Mục Long, ngươi chia đi", Mặc Linh Lung nhìn Mục Long nói.
"Được, thứ này là ba người chúng ta cùng nhau phát hiện, cho nên ba người chúng ta sẽ chia đều, hai vị không có ý kiến gì chứ?", Mục Long hỏi.
"Không".
"Ta cũng không, Mục huynh ngươi chia đi, chỉ sợ hôm nay đạt được vật này, ngày sau đi ngủ cũng không được ngủ yên", Sở Tùy Duyên cười khổ nói.
Sau đó, Mục Long chia đều Tam Quang Thánh Thủy trong bát đá lớn thành ba phần, mình lấy một phần, hai phần còn lại đưa cho hai người kia.
Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung cũng không dám thờ ơ, đều trịnh trọng nhận lấy.
"Bây giờ chúng ta cũng coi như là người cầm báu vật, nhưng ta không thể không dặn dò hai người một lần nữa, giá trị của vật này đã vượt quá sức tưởng tượng, phải vô cùng cẩn thận, nếu không rất có thể dẫn tới họa diệt thân, hậu hoạn vô tận", Mục Long dặn dò lần nữa.
"Ừm!", nghe hắn nói vậy, hai người khác đều gật đầu, trong lúc vô hình, bọn họ đã coi Mục Long như lãnh tụ tinh thần, chiếm địa vị cao nhất trong ba người rồi.
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, miễn cho bị người ta nhớ thương", Mặc Linh Lung đề nghị.
"Chậm chút", lúc đầu Mục Long muốn đi, nhưng lúc hắn xoay người, bỗng nhiên chuyển ánh mắt nhìn về phía cái bát đá.
"Vật này dùng để đựng Tam Quang Thánh Thủy, phía trên khó tránh khỏi sẽ dính một chút khí tức, nếu như để lại chỗ này mà bị người ta phát hiện ra, chắc chắn sẽ dẫn tới tai hoạ, huống hồ loại bảo vật có thể chứa đựng thứ này chắc cũng không phải là bình thường".
Mục Long nói như vậy, hai người lập tức hiểu ra, vừa chấn động vì Mục Long suy nghĩ kín kẽ, vừa quan sát tỉ mỉ cái bát đá.
"Mặc dù ta cũng không phát hiện ra cái này có chỗ nào đặc biệt, nhưng Mục huynh đã nói như thế thì ta sẽ lấy nó xuống, đưa cho ngươi là được!", Sở Tùy Duyên nói rồi cầm lấy cái bát đá, nhưng lấy sức lực cơ thể Bích Cung cảnh đỉnh phong của hắn ta thì không có cách nào di chuyển được nó.
"Ta không tin", đường đường là Bích Cung cảnh đỉnh phong, xếp thứ nhất bảng Sơn Hà.
vậy mà lại không có cách nào di chuyển được một tảng đá, Sở Tùy Duyên cảm thấy rất mất mặt.
Bởi vậy hắn ta lại thúc giục chân nguyên, nhưng đến lúc đỏ cả mặt rồi mà vẫn không làm được trò gì.
"Cái này...!rốt cuộc là tảng đá gì, đúng là nặng một cách bất thường!", trong lòng Sở Tùy Duyên vô cùng tức giận, trường kiếm linh khí tuyệt phẩm kia lập tức xuất hiện trong tay, định chém đứt nó.
Một tiếng nổ lớn vang lên, tia lửa bắn ra khắp nơi, cái bát đá vẫn không bị hư hại gì, mà Sở Tùy Duyên thì lại bị luồng sức mạnh này đẩy bay ra ngoài.
Không chỉ như vậy, trường kiếm linh khí tuyệt phẩm lại bị nứt ra một vết, mặc dù rất nhỏ nhưng Sở Tùy Duyên lại cảm thấy đau hơn cả vết thương trên tay mình.
"Kiếm của ta, đau tim quá..."
Mục Long thấy cảnh này cũng âm thầm cảm thấy kỳ lạ, ngay cả linh khí tuyệt phẩm cũng không thể chém nổi tảng đá kia, chỉ bàn về mức độ kiên cố thôi cũng không phải là thứ tầm thường rồi.
Sau đó hắn quyết định thử một lần, duỗi tay ra.
Ngay sau đó thần kích Như Ý lập tức xuất hiện trong tay, Mục Long sử dụng sức lực mạnh nhất, ra sức chém một cái vào chỗ giáp nhau giữa đáy bát và mặt đất.
Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, bát đá lập tức bay lên.
Mục Long không nói hai lời, chộp lấy cái bát đá kia, sau đó thu hồi thần kích Như Ý, co cẳng rời đi.
"Chuyện này...", một màn này khiến cho hai người kia phải trợn tròn mắt.
Bọn họ vốn cho rằng Mục Long cũng sẽ thất bại, nhưng chưa từng nghĩ tới thế mà hắn lại thành công dễ dàng như vậy.
"Quả nhiên Mục Long chính là Mục Long!", Mặc Linh Lung nhìn thoáng qua Sở Tùy Duyên, vừa chế nhạo vừa nhanh chóng đuổi theo bước chân của Mục Long.
"Chuyện này có gì hay ho chứ, đều là duyên phận cả, Mục huynh và cái bát đá này có duyên phận lớn!", nói rồi hắn ta cũng nhanh chóng chuồn.
Thần kích Như Ý của Mục Long chính là binh phôi Tiên Thiên được hình thành từ thần thiết Như Ý, bàn về lực sát thương thì có lẽ bây giờ cũng không phải là linh khí tuyệt phẩm, nhưng nếu bàn về cường độ, độ cứng, linh khí tuyệt phẩm ở trước mặt nó đơn giản chính là đậu hũ.
Đây cũng là nguyên nhân để Mục Long có thể dễ dàng lấy được bát đá.
Sau khi đi ra khỏi sơn động, ba người hợp lực đánh sập sơn động này, tránh để lại dấu vết, dù sao việc này không thể coi thường được.
Nhưng mà sơn bảo này vừa xuất hiện đã tỏa ra ánh sáng chói lóa, sinh ra rất nhiều hiện tượng kỳ lạ, nếu nói không có ai chú ý tới đương nhiên là điều không thể.
Đến khi ba người xuống núi, đã có không ít đệ tử túm năm tụm ba đi về phía này rồi.
Mà Mục Long lại che kín mình trong cái đấu bồng màu đen, đồng thời trong tay cầm Ngũ Độc Huyền Âm Trượng, bên cạnh có cao thủ như Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung nữa.
Ở trong mắt các đệ tử khác, hễ gặp được người xếp hạng trong bảng Sơn Hà thì đều sợ không kịp né tránh, sợ bị cướp mất đồ, huống chi bây giờ ba người này còn đi cùng nhau.
Trong thí luyện Phục Ma này không khỏi giết chóc, ai nếu dám động vào bọn họ, không phải là muốn chết ư?
Nhưng từ trước đến nay cái gọi là may mắn đều vô cùng mơ hồ.
Có lẽ là lúc trước Mục Long lấy được Tam Quang Thánh Thủy đã dùng hết may mắn rồi, cho nên vận rủi của hắn đã tới.
Lúc ba người Mục Long vừa đi ra khỏi núi Phi Lưu, trước mặt bọn họ liền xuất hiện một đám người, đám người này có đến hàng trăm tên, có lẽ là đoàn đội lớn nhất trong lần thí luyện này.
Mà người cầm đầu bọn họ rõ ràng là Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ.
"Hội Đồ Long, quả thật là oan gia ngõ hẹp!", mặc dù trong lòng Mục Long rất chấn động, nhưng mặt ngoài vẫn không thể nhìn ra được vẻ hoảng sợ nào.
Hắn cầm Ngũ Độc Huyền Âm Trượng tiếp tục đi về phía trước, Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung thấy Mục Long như thế, cũng giả vờ như không nhìn thấy, dự định đi ngang qua là được.
Nhưng đúng vào lúc này, Hoàng Thiện bỗng nhiên mở miệng gọi ba người lại: "Chờ đã!"
"Làm sao? Hoàng Thiện, không phải là ngươi cảm thấy duyên phận đã đến, muốn tỉ thí với ta đấy chứ?", Sở Tùy Duyên nghe vậy liền nhìn Hoàng Thiện, hài hước hỏi.
"Đương nhiên không phải, ta chỉ hiếu kỳ, Sở Tùy Duyên ngươi luôn luôn ở một mình, sao lần này lại đi với người ta, không phải là gặp được cơ may lớn gì đấy chứ?", Hoàng Thiện thăm dò hỏi..