Vào khoảnh khắc đó, trên người hắn hào quang rực rỡ, một thân thương thế hồi phục lại như ban đầu, hơn nữa lượng lớn chân nguyên tiêu hao liên tiếp trước đó cũng đều được bổ sung lại, thất phương huyền cung của hắn tràn trề như cũ.
Đây chính là hiệu quả hồi phục của Tam Quang Thánh Thủy, cũng chính nhờ đó mà Mục Long mới không bỏ chạy ngay đầu tiên mà lựa chọn liều chết một phen!
Không chỉ có thế, giờ phút này, trong cơ thể hắn lại truyền ra một tiếng vỡ nứt cực lớn.
Ngay sau đó, khí tức toàn thân trở nên khủng bố hơn, mạnh hơn không chỉ gấp đôi so với lúc trước.
Thiên tư của hắn thực sự đáng sợ, một trận chiến sinh tử lại chạm đến sợi xiềng xích thứ tám rồi chặt đứt nó, còn tinh nguyên bàng bạc của Tam Quang Thánh Thủy lại giúp hắn ngưng tụ huyền cung thứ tám.
Bích Cung cảnh tầng tám đối mặt với sự vây giết của hàng trăm người, Mục Long lại đột phá ngay tại trận.
"Vết thương chỉ khiến ta mạnh mẽ hơn, còn các ngươi chung quy lại chỉ là những tên hề nhảy nhót!"
Đối mặt với đám người vây giết tới, chiến ý và sát cơ trong ánh mắt Mục Long bùng nổ.
Trong hỗn chiến, trên người Mục Long thêm không ít vết thương, nhưng hắn không hề quan tâm.
Hắn tựa như chiến thần giáng thế, tay trái vung thần kích Như Ý, cản sự tấn công của đám đông lại, tay phải thì liên tiếp điểm ra với đám người.
"Đoạn Ngục Đại Băng Diệt!"
Ý nghĩa cuối cùng của chiêu này chính là phá hủy, băng diệt, xé toạc.
Cùng với tu vi không ngừng tăng cao, sức chiến đấu càng đánh càng nhiều, chiến ý trong lòng Mục Long dũ phát mạnh mẽ, sự hiểu biết về chiêu thức trong Chiến Thiên Đồ Lục cũng thâm sâu hơn, uy lực vượt xa trước đây.
Lưu tinh giống như màu vàng bắn về phía đám người.
Ngón tay của Mục Long mỗi lần điểm ra đều rất khó tránh, dưới sự công phạt của chiến pháp viễn cổ này, đám đệ tử đó căn bản không hề có khả năng trở tay.
Trong bọn chúng, có vài người thậm chí đến cơ hội để phát ra một tiếng kêu thảm cũng không có, bị Mục Long giết chết chỉ bằng một chỉ!
Còn Mục Long tuy rằng toàn thân trọng thương nhưng đúng như hắn nói, vết thương chỉ khiến hắn mạnh hơn.
Có sự tồn tại nghịch thiên như Tam Quang Thánh Thủy này, Mục Long sao phải e ngại thương thế chứ? Một giọt Tam Quang Thánh Thủy đủ để giúp hắn hồi phục trong nháy mắt, đây là chính là nội tình của Mục Long.
Có đôi khi, một kẻ địch mạnh mẽ cũng không hề đáng sợ, nhưng một kẻ địch vĩnh viễn duy trì trạng thái đỉnh phong mới là ác mộng thật sự.
Chỉ cần bọn chúng không thể miểu sát Mục Long thì bất luận có thương nặng thế nào Mục Long cũng có thể hồi phục trong tích tắc.
Dần dần, sau khi trải qua thương vong trầm trọng, đệ tử của hội Đồ Long cuối cùng cũng phát hiện ra điểm quỷ dị này.
Vốn cho rằng Mục Long thật sự bình thường như Giang Thiên Vũ nói, dầu hết đèn tắt, nhưng đánh đến lúc này, chỉ có chúng là tiêu hao trầm trọng còn Mục Long từ đầu đến cuối vẫn như vậy, khí huyết ngợp trời, sát phạt quyết đoán, đừng nói đến dầu hết đèn tắt mà ngay đến lực lượng cũng chưa từng giảm sút chút nào.
Cả hội Đồ Long bị giết cho chỉ còn lại hơn 100 người.
Một người lại giết chết hơn một trăm đệ tử, việc này có nghĩa là gì?
Có rất nhiều người đã bắt đầu hối hận, bọn họ rốt cuộc đã chọc vào một kẻ thế nào đây?
Đây hoàn toàn là coi mạng người như cỏ rác, muốn giết là giết, là một đao phủ không biết chán ghét việc giết chóc.
"Trong tay hắn có thần dược trị thương, có thể hồi phục thương thế trong nháy mắt!"
"Cứ tiếp tục như vậy thì toàn bộ chúng ta sẽ bị hắt giết sạch mất!"
Lúc này, sự sợ hãi trong lòng chúng đã không thể che giấu, ai cũng không dám chủ động tấn công với Mục Long nữa, chỉ sợ bị đối phương một chiêu đánh chết.
"Giang Thiên Vũ, Hoàng Thiện, hai người các ngươi tại sao mãi không tham chiến, lấy chúng ta ra làm đao gươm à?"
"Không sai, hai người các ngươi là thủ lĩnh của hội Đồ Long, đáng lý phải dẫn trước ra tay, nhưng vẫn luôn bình chân như vại!"
Dưới tình trạng lòng người hoảng sợ thì càng dễ dàng sinh ra chia rẽ nội chiến, trước đó hơn hai trăm người đều một lòng muốn giết chết Mục Long, nhưng lúc này gần như một nửa đã chết, những người còn lại trong lòng sớm đã có dao động rồi.
Thấy vậy, hai người Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ mặt mày tái mét.
Cho dù bọn chúng hận Mục Long thấu xương nhưng lúc này không thể không thừa nhận rằng nếu như không có những người này, dựa vào sức lực của hai người mà đối mặt với Mục Long thì không khác gì lấy trứng chọi đá, tự đưa mình vào chỗ chết.
Bọn chúng có chút hối hận, bởi vì từ bắt đầu bọn chúng đã quá sơ ý rồi.
Vốn dĩ bọn chúng muốn dựa vào sức lực đám đông để vây sát ép chết Mục Long, nhưng ai có thể ngờ được Mục Long không những chiến lực khủng bố mà còn có thần dược trị thương, có thể hồi phục trong nháy mắt.
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ đều cảm thấy hoảng sợ, do đã có 100 người bị Mục Long giết chết, đây gần như là một nửa số người của hội Đồ Long!
Nếu cứ tiếp diễn thế này, bọn chúng không những không ép chết được Mục Long mà ngược lại cả hội Đồ Long sẽ bị một mình Mục Long giết chết, đánh bại từng người.
Nếu thật sự tới lúc đó thì bọn chúng sẽ chính là con dê núi đợi làm thịt.
"Trưởng lão tông môn nói không sai, Mục Long bụng dạ khó lường, tâm địa độc ác, liên tiếp đồ sát lượng lớn thiên tài của tông môn ta, quả thực tội đáng muôn chết!"
"Thủ đoạn của hắn độc ác nham hiểm, với tình thế này, chúng ta chỉ còn cách chung sức lại, hội tụ lực lượng của hơn một trăm người mới có thể giết chết được hắn!"
"Bằng không, đợi chúng ta bị hắn giết chết từng người, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được, thật sự tới lúc đó, với tâm tính của hắn chúng ta đừng hòng ai mong sống sót"
Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ liên tiếp quát lớn.
Lời nói này khiến trong lòng đám đông rùng mình.
Dần dần đánh bại, hóa ra Mục Long vốn muốn nhân lúc loạn chiến mà đánh bại từng người một.
May mà phát hiện kịp thời bằng không thương vong của hội Đồ Long tiếp tục gia tăng, lực lượng của bọn chúng sẽ càng ngày càng yếu.
Với chiến lực đáng sợ của Mục Long, đừng nói là đơn thương độc mã, cho dù có lên cả đám thì e là cũng không cản nổi hai chiêu của hắn.
Mọi người hợp lực lại cùng giết chết Mục Long, đây là lựa chọn duy nhất của chúng!.