"Được rồi, phải công nhận rằng ngươi có chút mạnh, nhưng tiếp theo, ngươi sẽ biết so với tuyệt học của Tiêu Dao Thần tông, sức lực ấy của ngươi thật sự chẳng đáng một đồng!"
Tống Lăng Kiệt cười lạnh một tiếng, sau đó khí thế cả người chợt trở nên mạnh mẽ, hung hãn như muốn phá hủy mọi thứ.
"Mãng Cổ Huyết Cương quyền!"
Trong họng Tống Lăng Kiệt chợt phát ra một giọng nói hùng hồn cực kỳ vang dội.
Kế tiếp, trên một quyền của hắn ta rõ ràng được bọc bởi một lớp năng lượng màu đỏ như tinh thể.
Đó chính là Huyết Cương.
Mãng Cổ Huyết Cương quyết" là do bậc cao nhân quan sát Mãng Cổ Yêu Ngưu sáng chế ra, có thể tăng sức mạnh khí huyết và chân nguyên của cơ thể người lên.
Sau khi luyện thành, có khả năng dung hợp khí huyết và chân nguyên, luyện hóa thành cương sẽ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, còn chẳng sợ đao thương.
Mục Long cảm giác được sức mạnh điên cuồng ẩn chứa trong Huyết Cương thì con ngươi chợt co lại, sau đó cười gằn một tiếng nói: "Đấu khí huyết với ta à? Để xem cái gọi là 'tuyệt học' của ngươi bá đạo cỡ nào!"
"Nộ Đà Tam Trọng Phá!"
Mục Long hét lên, khí huyết cả người nổ tung, có điều lần này hắn vẫn chưa dùng chân nguyên, mà chỉ dùng sức mạnh cơ thể.
Sau ba tiếng nổ vang, nắm tay của Mục Long trực tiếp đấm thẳng vào nắm đấm của Tống Lăng Kiệt.
Ầm!.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Rắc, rắc!
Lúc này, Huyết Cương như lớp đá hoa cương không sợ đao thương kia đã trực tiếp bị đánh nát, kể cả cánh tay của Tống Lăng Kiệt cũng bị sức mạnh khủng bố của Mục Long đánh gãy.
Không biết có bao nhiêu khớp xương bị đánh gãy, từng đường kinh mạch cũng nổ tung trong mớ thịt bầy nhầy, máu tươi be bét, trông vô thê thảm.
"Đấu khí huyết với ta? Ngay cả Xích Huyết Bá thể ta cũng không ngại, huống chi là ngươi?"
"Chút công phu mèo quào ấy mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt ta, ai cho ngươi lá gan ấy thế?"
"Chát!"
Mục Long nói xong bèn tát một phát lên mặt Tống Lăng Kiệt, đánh bay đối phương.
Tống Lăng Kiệt nằm sõng xoài trên mặt đất, gãy vài cái răng.
"Ta chưa từng chọc ngươi, ngươi lại bị người xúi giục định cướp vũ khí của ta.
Ngươi nói xem, ta nên đánh chết ngay hay là làm thịt ngươi đây!", Mục Long vừa nói, trong mắt cũng lập lòe vẻ sắc lạnh như không phải đang nói giỡn.
Trong thế giới của tu giả, vũ khí giống như tay chân của mình, cướp đoạt vũ khí của người khác như chặt đứt tay chân người ta.
Đây là điều kiêng kỵ nhất của tu sĩ.
Kim Bá Thiên bên cạnh bị cảnh tượng ấy dọa không dám thở mạnh.
Hắn ta vốn tưởng rằng Mục Long chỉ có Bích Cung cảnh tầng 1, còn không bằng mình, lại bị đưa đến đây đương nhiên sẽ là một tên ngốc xui xẻo.
Ai ngờ, Mục Long lại giấu nghề ghê vậy.
Chỉ chớp nhoáng đã đánh Tống Lăng Kiệt không có sức đánh trả.
Đây là người của hội Thiên Vũ đó, còn là Bích Cung cảnh tầng 10.
Nghe nói trong hội Thiên Vũ không có kẻ yếu.
"Đây rốt cuộc là quái vật gì vậy...", Kim Bá Thiên trợn to mắt, nhưng khi hắn ta nghe thấy Mục Long nói muốn giết Tống Lăng Kiệt thì lập tức không bình tĩnh.
"Đừng xúc động, Mục Long huynh đệ, coi như ta cầu huynh, tuyệt đối đừng giết người.
Trong Tiêu Dao Thần Tông kỵ nhất là đồng môn chém giết lẫn nhau.
Đây chính là tội nặng đó, sơ sót một cái thôi là hai chúng ta tiêu luôn.
Ta vẫn còn muốn ăn thêm mấy bữa cơm nữa..."
"Tội nặng ư...", Mục Long cười khẩy, hắn ở trong Tiêu Dao Thần Tông ba tháng, vốn bị Pháp Vương coi là cục đá bị giẫm đạp dưới chân, rận nhiều không sợ ngứa, cái gọi là tội nặng kia cũng chẳng dọa được hắn.
"Thôi".
Mục Long không nhìn Tống Lăng Kiệt nữa, sau đó bước từng bước một về phía Mạnh Phi Hàn.
"Trước khi ngươi tới nơi này có nghĩ rằng sẽ có kết quả thế này không?"
"Ngươi hại sư tỷ của ta bị tông môn trách phạt, đau khổ một mình dưới đáy vực lạnh lẽo đóng cửa ăn năn 3 năm, hại ta bị đày đến đây.
Mà giờ còn không từ bỏ mọi suy nghĩ xấu xa, dám dẫn người đến cướp vũ khí của ta".
"Mạnh Phi Hàn, ngươi nói xem, ta nên tiếp đãi ngươi như thế nào đây?", giọng nói của Mục Long tràn ngập sự rét lạnh, mỗi khi hắn tới gần một bước, vẻ mặt Mạnh Phi Hàn lại hoảng sợ thêm một phần, càng để lại nhiều bóng ma trong lòng hơn.
Vốn tưởng rằng, Mục Long chỉ mạnh ở trong thế tục thôi, khi gặp phải thiên kiêu ngoại môn như Tống Lăng Kiệt sẽ không phải đối thủ của hắn ta.
Nhưng cảnh trượng ban nãy giống như là một trò đùa của ông trời với hắn ta.
Mục Long chỉ dùng hai quyền, hai quyền thôi là đã đánh bại Tống Lăng Kiệt.
Nghĩ lại lúc trước hắn từng thua trong tay Mục Long một lần, mà nay khi đối mặt với hắn, hắn ta còn không có nổi can đảm để chống lại!
Vả lại, lời nói lúc nãy Mục Long nói với Tống Lăng Kiệt cũng làm hắn ta sợ hãi.
Mạnh Phi Hàn cảm thấy hắn dám giết người.
"Không...!ngươi không thể giết ta, Tiêu Dao Thần Tông cấm đồng môn chém giết lẫn nhau.
Nếu ngươi giết ta, ngươi cũng sẽ xong đời", Mạnh Phi Hàn hoảng sợ trợn to hai mắt như bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng gào lên.
Lúc này, khóe miệng Mục Long chợt cong lên khẽ cười nói: "Sợ vậy à? Ta có nói muốn giết ngươi sao? Loại như ngươi còn không xứng để ta vi phạm nội quy tông môn.
Nhưng..."
"Mập mạp, ban nãy hắn ta dùng bàn tay và cái chân nào đánh ngươi nhỉ? Ta quên rồi", Mục Long trầm giọng hỏi.
"Hả?", Kim Bá Thiên nghe vậy sửng sốt, sau đó lập tức hiểu được ý của Mục Long, lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, bỏ đi Mục Long huynh đệ, làm người phải điệu thấp, đừng làm lớn chuyện lên".
"Nói!", Mục Long nghe vậy quát.
"Ngươi nhìn dưới háng của mình rồi nói cho ta biết, ngươi còn là đàn ông không vậy? Bị người ta đánh còn không dám hó hé câu nào?"
Kim Bá Thiên này có cái tên cực kỳ khí phách, nhưng tính cách lại chẳng khí phách tý nào, yếu đuối, cứ luôn muốn làm hòa thì sao có chỗ đứng trong thế giới tu giả đầy khắc nghiệt này được.
"Ta...", Kim Bá Thiên cúi đầu, có chút sợ hãi không dám nhìn vào mắt Mục Long.
"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ta không muốn người xưng huynh gọi đệ với ta là một kẻ yếu đuối.
Nếu trong xương của ngươi còn chút nhiệt huyết thì đánh trở về cho ta!"
Mục Long nói tiếp, rồi vỗ một cái lên vai Kim Bá Thiên.
Ngay sau đó, cơ thể Kim Bá Thiên chợt run lên, ngọn lửa yên lặng đã lâu sâu trong ánh mắt dần nhen nhóm.
Cùng lúc đó, trong tay hắn ta bỗng hiện lên hai con dao thái màu vàng.
Kim Bá Thiên cầm dao thái, đi từng bước một tới chỗ Mạnh Phi Hàn..