Yêu Thê

Oa, có sư tỷ nữa!

Trong lòng Hương Hương nhảy nhót một trận, vội vàng duỗi thẳng cổ ló đầu nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy một nữ tử mặc áo xanh chậm rãi bước tới, miệng nở nụ cười nhạt, giống hệt loại đoan trang thục nhã của đóa hoa sen mới nở.

“Mạt nhi, chuyện gì?” Lam Thiên Sách nói.

“Sư phụ, Sư bá đang tìm người khắp nơi đó.”

“A?” Lam Thiên Sách hơi hơi nhăn mày hỏi, “Giờ bà ấy đang ở đâu?”

“Ở Trùng Dương điện.”

“Ta qua xem một chút”. Lam Thiên Sách gật đầu, trước khi rời đi còn giới thiệu cho Vụ Nguyệt bọn họ biết nhau. “Mạt nhi, đây là đệ tử mới thu nhận của Sư phụ, Vụ Nguyệt. Con là Đại sư tỷ, sau này cần phải chiếu cố đệ đệ thật tốt. Giờ Sư phụ đi một lúc, con dẫn Sư đệ đi tham quan khung cảnh xung quanh cho quen thuộc nhé”.

“Đã biết, Sư phụ. Người mau đi đi, sắc mặt Sư bá không tốt lắm đâu.”

Nghe vậy, Lam Thiên Sách mơ hồ lau một mớ mồ hôi, nói “Các con trò chuyện”, rồi vội vàng đi ra cửa. Sau khi ông ấy đi khuất, Hạ Mạt vốn dĩ vẫn tỏ vẻ dịu dàng vô cùng lúc này tùy tiện ngồi xuống ghế, dùng ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm vào Vụ Nguyệt đánh giá một phen, nói: “Ta gọi Hạ Mạt, sau này sẽ là Đại sư tỷ của đệ. Ta bảo đệ làm cái gì đệ nên làm cái đó, không cho đệ làm gì, thì tuyệt đối không được làm, biết không?”

Liên Vụ Nguyệt ngoan ngoãn lên tiếng trả lời: “Đã biết”.

“Ngoan”. Hạ Mạt vừa lòng gật gật đầu, dùng hai ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, nói: “Vậy dâng trà cho Đại sư tỷ trước đi”.

“Dạ”. Liên Vụ Nguyệt cũng đồng ý. Hương Hương vội vàng nhắc nhở: “Bên tay phải, khoảng hai bước chân”. Vụ Nguyệt gật gật đầu, theo lời đi về phía bên tay phải. Hạ Mạt hiển nhiên nghe được giọng nói của Hương Hương, không khỏi nhướng nhướng mày, nói một tiếng: “Đợi đã”. Sau đó bước nhanh qua, giơ tay lên trước mặt Vụ Nguyệt quơ qua quơ lại, dường như phát hiện chuyện hắn không nhìn thấy đường này là sự thật, cho nên đối với hành động mới vừa rồi của bản thân cảm thấy có chút xấu hổ. Ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía Hương Hương, vì muốn đổi đề tài, nên xách hai cái lỗ tai của Hương Hương lên nói: “Sư đệ, đệ nuôi con thỏ này mập thật đấy. Không bằng tối này làm thịt đi, thêm món để làm tiệc tẩy trần cho đệ”.

“Hương Hương…” Vụ Nguyệt kinh hoảng vươn tay về phía trước sờ soạng, bỗng chốc đụng vào cánh tay của Hạ Mạt. Bất chợt nghĩ đến đối phương là nữ giới, cái gọi là nam nữ thụ thụ không phải chuyện nhỏ, lại cuống quít rụt tay về, giải thích “Không phải đâu Sư tỷ, Hương Hương không phải nuôi để ăn…”

Hương Hương vùng vẫy vật lộn, nói rằng: “Hương Hương cũng là đồ đệ của Ssư phụ, tướng tá dù có mập cũng không thể ăn đâu! Ăn Sư tỷ sẽ bị phạm giới, sẽ bị trục xuất khỏi sư môn đó!”.

“Ngươi cũng là đệ tử của Sư phụ?” Hạ Mạt nhìn Hương Hương đang kinh hoảng trên tay, cười đến nghiêng ngả. “Sư phụ lại có thể thu nhận một con thỏ làm đồ đệ, ha ha ha, cười chết ta, đúng là Sư phụ đầu đất!”

Đang nói, vẻ mặt Hạ Mạt bỗng nhiên giật giật, hạ giọng nói một tiếng: “Xém chút quên, ta đi ngay đây”. Hương Hương tò mò chớp chớp mắt, suy đoán chắc là có người thông qua Thủ hộ tinh linh truyền lời cho nàng ấy rồi.

Hạ Mạt ném trả Hương Hương cho Vụ Nguyệt, nghĩ nghĩ, lại xoay người nói: “Xem Sư phụ và Sư nương cãi nhau, có muốn đi không?”

“Sư phụ và Sư nương…” Liên Vụ Nguyệt vì thế có chút lúng túng, theo lễ tiết mà nói, hẳn là phải đi diện kiến Sư nương, nhưng mà bọn họ đang cãi nhau, giờ đi qua, hình như không phải phép cho lắm. Hạ Mạt cũng không thèm phân trần một mạch túm lấy Vụ Nguyệt, liền tung người lên bay đi mất.

“Sư tỷ…” Liên gia là danh môn thế gia, rất chú trọng lễ tiết. Từ nhỏ sống trong loại giáo dục này mà lớn lên, Vụ Nguyệt thật sự làm không được loại chuyện thất lễ này. Nhưng Đại sư tỷ lại là trưởng bối của hắn, Sư tỷ bảo hắn đi, nếu hắn không đi, thì cũng là thất lễ.

Trọng Dương điện xa xa hiện lên trước tầm mắt, ở một chỗ cách đó không xa bỗng nhiên chợt lóe hào quang, một mỹ nữ diện mạo xinh đẹp xuất hiện. Trên người mặc áo trắng như tuyết, tóc đen nhẹ nhàng mà tinh tế, ở chỗ thái dương cắm duy nhất một cây Ngân trâm, phong thái có một không hai khó nói nên lời, khiến người ta kinh diễm, khâm phục.

“Thiển Thiển.” Hạ Mạt bước nhanh qua nghênh đón. “Thế nào rồi?”

Ánh mắt của mỹ nhân áo trắng rơi vào trên người Vụ Nguyệt và Hương Hương, Hạ Mạt hiểu ý liền giới thiệu: “Đệ tử mới nhận của Sư phụ, còn đây là con thỏ của đệ ấy”. Nói xong, lại quay đầu nói với Vụ Nguyệt: “Vị này là Ngũ sư tỷ của đệ, Kỷ Thiển Trần. Từ nay về sau người đầu tiên đệ phải tôn kính là Đại sư tỷ ta, người thứ hai chính là Ngũ sư tỷ Thiển Thiển, có biết không?”

Liên Vụ Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, lập tức nhận ra chỗ bất thường: “Vậy Sư phụ và Sư nương đâu?”

“A, thiếu chút nữa quên, đi mau đi mau!”

Kỷ Thiển Trần gật đầu, đang lúc Hương Hương cảm thán mỹ nhân xinh đẹp như vậy không phải bị câm điếc đấy chứ, nàng ấy đã mở miệng: “Qua bên này với muội”. Âm giọng uyển chuyển mà êm tai.

Hương Hương vội vàng nhắc nhở Vụ Nguyệt: “Đi về phía trước, đại khái khoảng bốn năm bước”. Mới vừa đi đến bên cạnh Kỷ Thiển Trần, Hương Hương liền trơn tru tóm tắt một lượt trận phong ba bão táp trước mắt, trong giây lát đã xem bản thân như đang đứng trên một đại điện trống trải không người.

“Bà tha cho ta lần này đi!”

Hương Hương còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy câu nói như vậy, vội vàng quay đầu, liền bắt gặp Lam Thiên Sách đang đứng cạnh một nữ tử mặc áo xanh đầu búi tóc, ánh mắt đau khổ cầu xin tha thứ.

Người kia nhíu chân mày một cái, lớn tiếng nói: “Tha tha tha, tha cho ông một lần, lần sau lại tiếp tục tái phạm. Ta dùng Thủ hộ tinh linh gọi ông lâu như vậy, ông cũng không thèm trả lời lấy một tiếng, chê ta phiền đúng không?”

“Đương nhiên không phải. Lúc nãy ta đang ở chỗ Cẩm Ngôn Sư đệ, Liên gia công tử cũng ở đó, còn có đồ đệ mới thu nhận nữa, trong tình cảnh đó thật sự là không thể trả lời…”

“Lại nhận đồ đệ? Công lực của ông mới có bấy nhiêu, thu nhiều đồ đệ như vậy! Lo mà nghĩ cách để tăng pháp lực bản thân lên đi kìa, nhiều năm qua rồi vẫn chỉ là một ông trưởng lão quèn, không có tiền đồ!”

“Không phải ta chủ động thu nhận, là Cẩm Ngôn Sư đệ an bài…”

“Ông ta an bài, còn ông không biết trả lại sao? Chẳng lẽ trên dưới Ỷ Thiên, trừ ông ra không còn ai khác sao?”

“Cẩm Ngôn sư đệ cũng là có ý tốt mà…”

“Người khác đối với ông đều là có ý tốt, còn ta đây thì chỉ có ác ý thôi chứ gì, đúng không?!”

Hình ảnh điển hình của đôi vợ chồng son thường xuyên cãi nhau, một người náo loạn, một người dỗ dành, Hạ Mạt lại xem say sưa đến khoái chí, thỉnh thoảng còn che miệng cười trộm. Vẻ mặt Kỷ Thiển Trần tuy không có biến hóa gì quá lớn, nhưng xem cái cách nàng ấy thành thạo dẫn dắt mọi người đi rình coi cặp đôi bọn họ cãi nhau mà không bị phát hiện, công lực cao thâm nhường này, cũng đủ thấy nàng ấy làm không biết mệt thế nào rồi.

Đợi đến khi cơn giận dỗi đã tầm tầm, dỗ dành đã tầm tầm, hai người bắt đầu chuyển sang bàn luận chuyện chính sự. Hứng thú của Hạ Mạt nhất thời giảm xuống, dẫn theo Vụ Nguyệt quay trở về tiểu viện. Hạ Mạt và Vụ Nguyệt ở trong phòng nói chuyện, Hương Hương liền nhân cơ hội đi dạo một vòng trong viện, xa xa nhìn thấy Lam Thiên Sách cùng với nữ tử áo xanh lúc nãy sóng vai đi về phía này, liền xông vào phòng thông báo: “Sư phụ và Sư nương đến”.

Hạ Mạt vừa nghe, vội vã nói: “Lần trước ta phá hỏng Phược Thần Tác ((dây trói Thần)) của Sư nương, đến giờ cơn giận của bà còn chưa tan, ta phải trốn trước đây”. Nói xong, thân mình nàng chợt lóe, biến vào phòng ngủ trốn luôn.

“Vụ Nguyệt”. Giọng Lam Thiên Sách gọi, cùng nữ tử áo xanh bước vào phòng.

Vụ Nguyệt đứng dậy thi lễ, gọi: “Sư phụ, Sư nương.”

Hương Hương cả kinh, vội vàng đưa tay vỗ vỗ Vụ Nguyệt, Lam Thiên Sách còn chưa giới thiệu ‘Sư nương’ với bọn họ mà, sao hắn lại trực tiếp gọi được người thế kia, chuyến này không có đường lui rồi. Quả nhiên, chỉ một giây sau sắc mặt Lam Thiên Sách lập tức thay đổi, nổi giận nói: “Vi sư đã nói, bất kể là ai, còn dám gọi Sư bá là ‘Sư nương’, lập tức trục xuất khỏi sư môn! Vụ Nguyệt, là ai dạy ngươi gọi như vậy hả?!”

Vụ Nguyệt và Hương Hương giật nảy mình, choáng váng ngay lập tức. Má ơi, thì ra không phải ‘Sư nương’, mà là Sư bá! Nguy rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui