Chẳng biết vì lý do gì khi nhắc đến hai chữ "Minh Triết", Vũ Đình liền phản ứng vô cùng dữ dội theo chiều hướng không mấy tốt lành.
" Cậu ta đi cùng tôi rồi, tôi chỉ báo như thế thôi, còn lại cô tự lo liệu.
"
Ảnh Quân nói xong liền bế Trương Mỹ rời đi, Vũ Đình chỉ biết ngoảnh đầu trơ mắt ra nhìn anh.
_____________
Trương Mỹ không biết lấy đâu ra sức lực mà lật ngược tình thế, giờ thì cô là người đè lên người anh.
Trước vẻ mặt bàng hoàng của Ảnh Quân, Trương Mỹ cúi người cắn vào cổ anh một cái và để lại một dấu hôn đỏ chói trên đó.
“Ha…”
Ảnh Quân nhỏ giọng rên rỉ, yết hầu khẽ lay động, tay đặt lên miệng che đi nụ cười đầy nham hiểm.
“Chồng ơi~ thương anh lắm cơ.”
Cô thì thầm vào tai anh cứ như đang khiêu gợi vậy.
“Ha ha, thôi xong rồi, tối nay em không yên đâu.”
Ảnh Quân lẩm bẩm, trên môi vẫn giữ nụ cười gian tà.
Sáng hôm sau, khi những tia nắng ấm len lỏi qua từng kẽ lá, xuyên qua tấm cửa kính và làm bừng sáng cả khuôn mặt thiên thần đang cuộn tròn trong chăn.
Trương Mỹ cau mày, chớp chớp mắt vài cái để nhìn rõ hình ảnh trước mắt mình.
Cảm giác đầu tiên Trương Mỹ nhận được sau khi đánh một giấc ngủ dài là nhức đầu, nhức đến mức cứ như có người lấy búa đập vào đầu cô vậy.
“Tch, trời ơi, đầu tôi…”
Trương Mỹ cố gắng ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh rồi cố gắng nhớ lại những gì xảy ra tối hôm qua.
Kí ức như một thước phim tua chậm, nhưng cô chỉ nhớ đến đoạn cô uống thử ly cocktail của Vũ Đình thôi, còn sau đó thì… hầu như chẳng có gì đọng lại cả.
“Làm sao mình mò về nhà của Ảnh Quân được nhỉ? Chẳng lẽ Vũ Đình đưa mình về? Ư… sao mà lạnh dữ vậy…”
Trương Mỹ lẩm bẩm một mình.
Cô khẽ rùng mình vì lạnh, lúc này, Trương Mỹ mới nhận ra rằng cả thân thể cô đang lõa lồ trong không khí.
Trương Mỹ hốt hoảng, kéo chăn lên che chắn thân thể mình.
“Gì vậy?! Sao mình lại khoả thân? Không lẽ… mình say bí tỉ rồi vớ đại một người đàn ông nào đó qua đêm rồi?! Trời ơi! Mình đã làm cái gì thế này? Mình biết giải thích làm sao với Ảnh…”
Trương Mỹ hoang mang lo sợ, cô nắm chặt tấm chăn trong tay.
“Cạch”
Đột nhiên cánh cửa mở ra, Trương Mỹ giật mình, nhìn về phía cửa thì thấy Ảnh Quân trong bộ âu phục lịch lãm, hai mắt trợn tròn nhìn cô.
Tim Trương Mỹ như ngừng đập, hai mắt tối sầm lại, không dám nói gì về hình ảnh trước mắt anh.
“E… em.”
Cô lộ rõ sự sợ hãi, bập bẹ như một đứa trẻ đang tập nói.
Ảnh Quân dường như thấy rõ vẻ kinh sợ hiện hữu trên khuôn mặt Trương Mỹ, anh nhướn mày khó hiểu.
Chẳng lẽ trông anh đáng sợ đến thế sao?
“Em sao thế? Chẳng lẽ chuyện tối hôm qua đã khiến em sợ đến thế ư?”
Ảnh Quân vừa đi đến giường vừa hỏi.
Ngồi xuống bên cạnh Trương Mỹ, vén tóc ra sau tai cô, nở nụ cười lãng tử.
“Chuyện tối hôm qua” mà Ảnh Quân đang nhắc đến khác với cách nghĩ của Trương Mỹ.
Toàn thân cô run lẩy bẩy, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn anh, hình ảnh trước mắt bị che lấp bởi tầng nước mắt.
“Em xin lỗi, em không… cố ý, do em say quá nên…”
Trương Mỹ nói như muốn khóc nấc lên.
Còn Ảnh Quân thì ngẩn người, ngơ ngác nhìn cô vì không hiểu cô đang nói đến chuyện gì.
“Em xin lỗi chuyện gì? Sao phải xin lỗi, chẳng lẽ em không nhớ tối qua xảy ra chuyện gì à?”
Anh nâng cằm cô lên, tay còn lại vuốt nhẹ gò má cô để lau đi những giọt lệ lấp lánh như kim cương kia.
“Em không…”
Dựa vào biểu hiện bây giờ, Ảnh Quân đã nôm na hiểu được Trương Mỹ đang nghĩ gì trong đầu, anh nhếch mép cười thích thú.
Không ngờ cô lại đáng yêu đến thế, trong đầu Ảnh Quân bỗng lóe lên ý định trêu cô một chút.
“Em nên sám hối về những gì em làm đi.”
Anh sầm mặt, giọng nói trầm khàn đi đôi với khuôn mặt lạnh lẽo.
“Em biết bây giờ nói xin lỗi không còn nghĩa lý gì… nhưng mà em thực sự không cố ý.
Em biết lỗi rồi mà…”
Trương Mỹ sa sầm mặt mày khi Ảnh Quân biểu hiện như thế, nước mắt cô không ngừng rời, thậm chí còn nhiều hơn lúc nãy.
Trương Mỹ vươn tay nắm lấy bàn tay đầy nam tính trên má mình.
“Phải, em nên thế.” - Ảnh Quân ôm cô vào lòng, để cô tựa lên bờ vai rắn chắc của mình và nói - “Anh đã phải cực khổ biết bao nhiêu để đưa em về đến nhà đấy.
Vũ Đình đã gọi anh đến, điều đầu tiên đập vào mắt anh là bộ dạng say mèm của em, quên cả trời cả đất.
Trên đường chở em về, em cứ luyên thuyên mãi, toàn hỏi những câu ngớ ngẩn.”
“H…hả? Anh đang…”
Trương Mỹ ngẩn người, đẩy Ảnh Quân ra, hai mắt còn ngấn nước, tròn xoe nhìn anh.
“Chưa hết đâu, về đến nhà, em còn “hành hạ” anh nữa cơ.
Cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Trên người anh còn vết tích do em để lại đấy.” - Ảnh Quân vừa nói vừa cởi từng cúc áo ra, lần lượt chỉ vào những vết đo đỏ trên người - “Đây này, đây, đây, đây nữa, trên cổ cũng có, lưng thì toàn vết cào.”
“Vậy anh… em… Thôi em hiểu vấn đề rồi, những gì em nói anh xem như chưa nghe thấy đi.”
Trương Mỹ ngượng ngùng đỏ ửng cả mặt.
“Em nghĩ xem, ngoài anh ra thì còn có ai khiến em “mặc đẹp” như thế này hửm?”
Ảnh Quân giở giọng mị hoặc, thì thầm vào tai cô.
“Là anh cố tình nói như thế chứ gì, nhanh đi ra ngoài để em thay đồ, sắp trễ giờ làm rồi.”
Trương Mỹ thẹn quá hóa giận, cô đẩy anh đi xuống giường rồi vội vàng vệ sinh cá nhân để đến công ty.
Ai mà làm giám đốc mà lại đi trễ chứ, chưa kể vẫn chưa làm việc được bao lâu.
[...]
Ngày tháng trôi qua, công ty dưới sự dẫn dắt của Trương Mỹ đã ngày một lớn mạnh, cô luôn đưa ra những biện pháp, mục tiêu, kế hoạch phù hợp.
Không ngừng đổi mới, sáng tạo ra những bộ trang phục đẹp nhưng lạ mắt khiến nó trở thành xu hướng thời trang hiện nay.
Dĩ nhiên thành công sẽ đi đôi với địa vị.
Trong công ty, nhờ vào tài năng và sự cố gắng không ngừng nghỉ của Trương Mỹ cô đã tạo cho mọi người một niềm tin vững chắc, ngày một quý trọng và mến mộ cô hơn.
Thêm một phần nữa là chuyện giữa cô và Ảnh Quân, mọi người ai ai cũng biết, mặc dù không công khai, nhưng bọn họ cũng tự “chèo thuyền” cô và anh.
Vì những cử chỉ thân mật cùng ánh nhìn chiều chuộng của Ảnh Quân dành cho Trương Mỹ đã thể hiện tất cả.
Ngoài xã hội, danh tiếng Trương Mỹ cũng được nâng cao, tạo cơ hội thu hút những đối tượng hợp tác làm ăn.
“Giám đốc, em cần chị duyệt tập hồ sơ này.”
“Giám đốc, chị xem giúp em bản thảo.”
“Giám đốc Đặng, chị xem qua hồ sơ này rồi ký giúp tôi.”
“Giám đốc,...”
Vừa bước chân vào công ty, Trương Mỹ đã bị vây quanh bởi những tập tài liệu “biết đi”.
“Cứ đưa cho cậu ấy, cậu ấy sẽ gom lại hết một lần rồi tôi sẽ xử lý lần lượt.”
Cô nói rồi hất tay về phía người trợ lý đang đi ngay phía sau cô, sải bước chân đi nhanh về phía thang máy.
Cậu trợ lý ấy cũng nhanh chóng thu những tập tài liệu lại rồi đuổi theo Trương Mỹ.
Vào phòng làm việc, anh ấy sắp xếp thứ tự nào quan trọng nhất, cần xử lý gấp trong hôm nay thì để đầu, những thứ khác thì để sang một bên riêng.
“Tôi đã sắp xếp xong rồi ạ, giám đốc có cần gì nữa không ạ?”
Anh ấy trầm giọng hỏi.
“Không, cảm ơn cậu, cậu có thể ra ngoài làm việc của cậu được rồi.”
Trương Mỹ cười nhẹ nói.
Cậu trợ lý cúi người chào cô, “vâng” một tiếng rồi rời đi.
Trương Mỹ ngồi ngả lưng ra ghế, nhìn những chồng tài liệu chất đống còn đang làm dang dở kia, cô khẽ thở dài rồi đánh mắt sang nhìn số ngày tháng hiển thị trên máy tính.
Miệng Trương Mỹ lẩm bẩm như đang tính toán điều gì đó.
“Một, hai… năm ngày nữa là đến kì.
Nhưng mà hơn ba tháng trước mình không có, chẳng lẽ vì chuyện của công ty nên mình làm việc nhiều đến nỗi ảnh hưởng đến cơ thể? Hm… chắc phải đặt lịch khám thôi.”
Nói xong, Trương Mỹ liên lạc cho người trợ lý qua chiếc điện thoại để bàn.
Không cần phải đợi lâu, bên kia liền có người bắt máy.
“Tôi nghe ạ? Giám đốc có việc gì sao ạ?”
“Lịch trình hôm nay có gì quan trọng không?”
“Chờ tôi một chút ạ.” - Cậu trợ lý vội lật xem lịch trình ngày hôm nay của Trương Mỹ một lúc rồi nói tiếp - “Không ạ.”
“Vậy thì đặt lịch hẹn khám sức khỏe vào mười sáu chờ giúp tôi.”
“Vâng… Nhưng cô không khoẻ chỗ nào ạ?”
Anh ấy lo lắng hỏi.
“Không, chỉ là khám cho chắc thôi.
Thôi cậu làm việc tiếp đi.”
Kết thúc cuộc nói chuyện với người trợ lý, Trương Mỹ lại chuyển sang nhắn tin cho Ảnh Quân, bảo rằng anh không cần phải đến đón cô, vì cô đi ăn với đối tác.
Ảnh Quân ngay lập tức trả lời tin nhắn của Trương Mỹ.
*Anh đến đưa em đi*
*Để em tự đi được rồi\, không sao đâu.
Anh cứ bận việc của anh đi*
Cô nhắn xong thì tắt điện thoại, Ảnh Quân cũng không nhắn lại thêm gì nữa.
Chiều đến, Mặt trời trông như một quả cầu lửa chói chang, khổng lồ nhưng cũng thật đẹp mắt.
Ánh nắng hoàng hôn bắt đầu chiếu qua những tấm kính của các toà nhà cao tầng khiến nó như được dát một lớp vàng ròng.
Đó cũng là lúc Trương Mỹ ngồi trong phòng khám bệnh, ánh mắt vừa lo lắng lại có phần mong chờ kết quả của bác sĩ sau khi trải qua hàng tá cuộc kiểm tra.
“Tôi có bị bệnh gì không bác sĩ?”
Trương Mỹ thấp thỏm hỏi.
“Không đâu, ngược lại đây là dấu hiệu tốt đấy.”
Nữ bác sĩ tuổi trung niên nở nụ cười hiền hậu nói.
“Tốt? Ý của bác sĩ là…”
“Chúc mừng cô, cô đã có thai gần ba tháng rồi.”
Nghe vị bác sĩ ấy tuyên bố như thế, Trương Mỹ đứng hình, trần mắt nhìn đối phương.
Mãi một lúc lâu sau Trương Mỹ mới tiêu hoá hết được lời nói của bác sĩ.
“Tôi có em bé thật phải không ạ?”
Cô mừng rỡ hỏi.
“Tôi nói dối cô làm gì.
Cô có muốn xem em bé thử không? Mặc dù bây giờ vẫn chưa thể nhìn rõ lắm đâu.”
“Có có, tôi muốn xem.”
Trương Mỹ gật đầu lia lịa.
Sau khi thoa một lớp gel trong suốt lên chiếc bụng phẳng lì vẫn chưa có thay đổi gì nhiều của cô, nữ bác sĩ bắt đầu rà máy.
Cả hai đều hướng mắt về phía màn hình, Trương Mỹ thấy một sinh linh nhỏ bé đang cuộn tròn lại.
Có thể thấy rõ phần đầu, mặc dù vẫn chưa tròn trịa lắm, tay và chân cũng thế.
Cả người cô bỗng cảm thấy lâng lâng, một cảm xúc vui mừng khó tả.
Hình hài nhỏ bé trong bụng Trương Mỹ chính là của con của Ảnh Quân và cô.
“Em bé đang phát triển khá tốt.
Tháng sau cô nhớ đến tái khám nhé.”
“Vâng.”
Trương Mỹ gật gật đầu, mắt vẫn không thôi nhìn về phía màn hình.
Bước ra khỏi bệnh viện, cầm kết quả xét nghiệm trên tay, Trương Mỹ rưng rưng nước mắt cảm động, đây chính là điều mà cô đã mong ước bấy lâu nay.
Không biết Ảnh Quân sẽ nghĩ như thế nào nếu mình nói tin này nhỉ? Cô mừng thầm.
Thấy Trương Mỹ từ bệnh viện bước ra, người tài xế cúi người chào rồi mở cửa xe cho cô.
“Bây giờ chúng ta về công ty ạ?”
Người tài xế hỏi.
“Không, đến nhà của chủ tịch.”
[...]
Về đến nhà, Trương Mỹ bảo Lâm Quân, quản gia của nhà, chuẩn bị một ít đồ ngọt rồi đi tắm.
Khi Ảnh Quân trở về nhà cũng là lúc cô vừa tắm xong, trên tay anh là chiếc khay đựng ly kem và một chiếc bánh tart dâu.
Thấy Ảnh Quân, Trương Mỹ có chút giật mình vì cô đang bận suy nghĩ xem nên làm gì để khiến anh bất ngờ về việc đó đây.
“Anh về khi nào vậy?”
Trương Mỹ cười nhẹ nói.
“Mới về thôi.”
Ảnh Quân vừa nói vừa đặt chiếc khay lên bàn.
“Sao lại để tóc ướt như thế? Lên giường ngồi đi.”
Để ý thấy tóc cô vẫn còn ướt sũng, anh khẽ nhíu mày rồi mở tủ lấy khăn lau tóc cho cô.
Lấy xong chiếc khăn thì có một tập giấy gì đó rơi ra ngoài.
“Hửm? Giấy gì đây?”
Ảnh Quân nhặt nó lên định đặt lại chỗ cũ thì vô tình đọc được dòng “Xét nghiệm…” gì đó.
Anh vội quay lại nhìn Trương Mỹ, thấy cô hoàn toàn không chú ý gì đến anh, Ảnh Quân liền mở nó ra.
Đọc hết từ trên xuống dưới, thấy được dòng chữ “Đã có thai” và có cả hình chụp siêu âm, Ảnh Quân sững sờ, bất ngờ đến mức không thốt nên lời.
Nó làm anh nhớ đến lần có thai trước đây của Trương Mỹ, cô còn chưa biết đến sự tồn tại của bé con đó thì sinh linh ấy đã rời bỏ cô rồi.
Chắn hẳn ông trời đang muốn bù đắp lại cho Trương Mỹ đây.
Nhưng đến bây giờ Ảnh Quân vẫn chưa muốn nói cho Trương Mỹ biết chuyện kia, có lẽ nên đợi thêm một thời gian ngắn nữa.
“Sao lâu thế? Anh kiếm không thấy khăn à?”
Trương Mỹ thấy anh lâu quá liền lên tiếng hỏi.
“À… thấy rồi.”
Ảnh Quân trầm giọng nói rồi bước nhanh đến chỗ của cô.
Không nói gì liền ôm chầm lấy người Trương Mỹ khiến cô mất đà rồi ngã ra phía sau.
“Ha ha, ôi trời, anh sao vậy? Tóc em còn ướt đấy, ướt giường bây giờ.”
Trương Mỹ khúc khích cười khi tóc của Ảnh Quân đang cọ vào bụng mình.
“Anh đang nghe tiếng… của em bé.”
Ảnh Quân thủ thỉ nói.
“Hả? Anh biết từ lúc nào vậy?”
Cô sững người, bất ngờ tròn mắt nhìn anh.
“Mới vừa nãy, giấy xét nghiệm em để trong tủ quần áo.”
“Vậy… anh thấy sao? Có thấy mừng không?”
Trương Mỹ dè đặt hỏi.
“Dĩ nhiên là có.
Chúng ta cưới thôi!”
Ảnh Quân thẳng thừng tuyên bố.
“Hả?!”