" cạch" tiếng xoay nắm cửa.
Tử Khiêm bước vào.
Hứa Giai Kỳ nhỏm dậy khỏi người cô giá cải nam kia.
Cô giá kia cũng chỉnh lại đồ chạy ra khỏi phòng, Hứa Giai Kỳ nhìn theo mỉm cười.
Tử Khiêm thấy nụ cười tà mị của Hứa Giai Kỳ.
" Khụ ..
khụ.." Tử Khiêm che miệng hằn giọng.
" Cô tránh xa con bé ra, gian xảo thế làm gì?" .
" Con bé, Tử Khiêm cậu biết cậu ấy là con gái?".
"Ừ!" Tử Khiêm tiến lại sofa ngồi chéo chân ngã lưng dang rộng tay thoải mái.
" Này đừng nói cậu có cái gu thích bạn gái giả nam nha!".
Hứa Giai Kỳ ánh mắt đen tối nhìn Tử Khiêm chằm chằm.
" Oái..
đau..
!" Hứa Giai Kỳ bị Tử Khiêm nhấn cấm đầu bởi cái mặt hóng hớt kề sát mặt cậu, khó chịu thật.
"Này nói đi bạn gái cậu hả?"
" Không phải? "
"Lý do? "
" Không thể!"
" A...!chắc do gia thế cậu giàu hơn hả?"
" không, giàu như nhau ?" .
" Vậy không phải gu của cậu?"
" Hợp gu cũng không cưới được ? "
" Quái lạ, ruốc cuộc là quan hệ gì?".
Hứa Giai Kỳ gằng giọng bực bội.
Tử Khiêm trầm tư hồi lâu.
Nhìn Hứa Gia Kỳ hóng hớt, mắt bã đã muốn lòi ra.
Tử Khiêm phì cười.
trả lời.
" Em gái của tôi!".
Tử Khiêm nhịp chân.
" Tôi đánh chết cậu, em gái thì nói em gái, vòng do thế?".
Hứa Giai Kỳ ném gối sofa vô mặt Tử Khiêm.
" Hử..
mà em gái cậu đẹp phi giới tính thiệt!!" Hứa Giai Kỳ bấu càm nghiêng đầu.
" Anh trai nó không xấu trai!" Tử Khiêm vênh mặt tự đắc.
Hứa Giai Kỳ tuộc cảm xúc ngang xương.
" Cô hỏi trọng tâm đâu mà trả lời!".
Tử Khiêm nhếch lông mày, cười mỉm chi.
Hứa Giai Kỳ quá quen với tính cà rởn trêu người khác của Tử Khiêm nên không thèm chấp nhặt nữa.
" Ủa mà khoang sao cô ta giả nam?" .
" Ai mà biết, năm cấp ba tự nhiên nó giả nam!"
" À, ra vậy, có vẻ thú vị đây? "
" Nè tui cảnh cáo cô, đụng tới nó tui cho cô bay màu giới tính luôn đó!" Tử Khiêm chọn tay vô trán Hứa Giai Kỳ.
Tử Khiêm biết rõ cái giới tính nữa nạc nữa mở của Hứa Giai Kỳ, còn hay xem phim Bách Hợp.
Hứa Giai Kỳ sực nhớ Ngộ Na, liền quay qua hỏi Tử Khiêm.
" Này sao cậu chui đâu vô rừng với Ngộ Na vậy?."
"Hứa Giai Kỳ, cô nghĩ tôi không đánh con gái à, nói vớ vẫn, tôi cho cô niệm luôn đấy!".
Tử Khiêm sắc mặt lạnh lùng.
" Ok, nghiêm túc sao ở trong rừng!"
" Haiz...!cô ta bị đám lưu manh bắt cóc, đang đưa qua biên giới.
Tôi với em gái vô tình thấy rượt theo tới rừng.
Đánh bọn chúng tơi tả, rồi bế cô ta chạy lạc mẹ nó trong rừng luôn, em gái tôi cũng kiệt sức xỉu ngang tôi đành gọi cô tới chứ đâu một mình đưa được hai cô gái ngất xỉu ra khỏi rừng."
" Ừ, vậy cậu ở lại chăm sóc Ngộ Na đi, tôi ra ngoài.
"
" Đứng lại, ai nói cô tôi chăm sóc cô ta, cô ở đây canh cô ta tỉnh lại vác về nhà cô ta ngay?".
Dứt lời Tử Khiêm đứng dậy lấy áo vest trong tủ áo khoác vào.
" Này,.
cậu lại đi đâu, vết thương cậu nặng đó.
"
" Công việc vặt vảnh thôi" .
Tử Khiêm ra khỏi cửa, đóng nhẹ cửa.
#
#
Biệt Thự riêng của Dĩ Thiên.
" Lâm Hạo, cậu chỉ tôi cách làm cho Tiểu My nguôi giận đi.
Hai ngày rồi tôi không gặp được cô ấy? "
Lâm Hạo ngồi cạnh giường Dĩ Thiên.
" Tôi nghĩ tạm thời cậu cứ để Tiểu My bình tâm đi.
Mà sao ảnh đó có cậu trong đấy?".
" Đúng rồi, là Nghiêm Tuấn làm!" .
Dĩ Thiên bật dậy thay quần áo, Thay quần áo tự nhiên không hề biết Lâm Hạo đỏ mặt vì trông thấy toàn diện cơ thể rắn rỏi hoàn hảo của Dĩ Thiên.
Dĩ Thiên quay qua thấy Lâm Hạo nhìn chằm chằm .
" Lâm Hạo anh sao vậy?".
Lâm Hạo bừng tỉnh thoát ra khỏi suy diễn mộng tưởng cũng Dĩ Thiên bước lên lễ đường.
" Anh.." Lâm Hạo bối rối gải gải đầu .
" Thôi bỏ đi, Anh lấy xe ra sân hộ tôi?" Dĩ Thiên bước ra cửa trước..
...
...
#
Biệt Thự của Nghiêm Tuấn.
" Nghiêm Tuấn " Dĩ Thiên tiến vào từ cửa phòng khách.
Nghiêm Tuấn đứng dậy, đảo mắt nhìn từ đầu đến chân.
Dĩ Thiên diện áo sơ mi trắng quần âu, đống thùng.
Nghiêm Tuấn nhếch mép.
" Hôm này rồng đền nhà tôm à!"
Dĩ Thiên ngồi chéo chân trên sofa.
" Anh bớt làm mấy trò ti tiện sau lưng tôi đi" Dĩ Thiên ném mảnh tấm hình nu của mình và Tiêu Tiêu lên bàn.
"Rầm".
Tay nhanh chống quật người Nghiêm Tuấn nằm dài trên bàn.
Bộ ly tách bị Dĩ Thiên quơ tay rớt xuống sàn " xoảng " xoảng" vỡ mát.
Dì Thiên ngoái nhìn những mãnh vụn, nhếch mép cười ẩn ý, quay sang nhìn Nghiêm Tuấn bị tay mình bóp chặt cổ nằm dưới thân anh.
Quá ngờ Nghiêm Tuấn đơ luôn, nhìn ánh mắt sắc lẻm của Dĩ Thiên.
Đám hầu gái bên trong hóng hớt, loé mắt, miệng xì xào.
" Kịch tính quá mày" .
" Đam Mỹ đời thực"
" Ừ đợi tao xíu"
Mày mò gì vậy? cô gái mò mẩm trong người.
" Tao chụp hình lại ngắm mậy".
" Mày muốn chết à!" cô gái nọ bị ký đầu.
" cóp" .
...
Tay Dĩ Thiên nới lỏng dần ra.
" Từ Dĩ Thiên mày bỏ tao ra!" hắc mạnh tay Dĩ Thiên ra chống người dậy.
Khoảng khắc này đứng hình cả ba người, vì Tử Khiêm bước vào!.
" Trời moẹ, Nghiêm Tuấn cậu đổi gu rồi à!".
vừa nói tay cũng đánh rơi ổ bánh mì trên miệng đang ăn dở.
mẩu dính trên miệng mẫu rơi xuống sàn.
đứng hình 5 giây.
Tử Khiêm trông cảnh tượng trước mắt là.
Dĩ Thiên khụy người trên hạ thân Nghiêm Tuấn.
Nghiêm Tuấn chống tay sau lưng.
môi kề sát môi Dĩ Thiên.
Dĩ Thiên ngượng nhảy khỏi người Nghiêm Tuấn phủi phủi người lia lịa, mặt ngượng ngùng, vành tai đỏ gay.
Nghiêm Tuấn, chỉnh lại cổ áo, quát to vô mặt đang hóng hớt của Tử Khiêm.
" Cảnh cáo cậu dẹp cái suy nghĩ không đúng đắn đó đi."
" Chào Anh tôi là Từ Dĩ Thiên!" Dĩ Thiên bước lại chìa tay trong không trung nghiêng đầu, cười mỉm, ngỏ ý bắt tay.
Dĩ Thiên khuôn mặt đẹp tinh xảo, lông mi dày cong vút, môi son, thân hình cao ráo.
Sơ mi, áo bỏ thùng thật sự như thư sinh, cuốn hút.
Tử Khiêm đơ người nhìn không chóp mắt.
( Đây là Từ Dĩ Thiên ngoài đời sao?, Cậu ta đẹp trai thật, nét thư sinh cuốn hút đối phương ghê, mình trước giờ nghỉ chỉ có tên Nghiêm Tuấn sắc lạnh đó cuốn thôi chứ!).
Dĩ Thiên kinh ngạc thấy Tử Khiêm vô hồn, liền vỗ nhẹ những ngón tay thon dài lên vai Tử Khiêm.
" Này anh ổn không?" .
Tử Khiêm tỉnh trí, lắp bắp trả lời.
" Ờ..
thì..
mà..không sao? ".
" Anh là bạn Nghiêm Tuấn à!" Dĩ Thiên đảo mắt nhìn từ chân đến mặt Tử Khiêm.
Tử Khiêm tay che trước ngực biểu thị không được xâm phạm.
" Này gu cậu là trai à?".
Dĩ Thiên tự vả trán, nét mặt bất lực.
( chết tiệt )
" Tôi thích con gái 100% nha! " gằng gọng.
Dứt lời Dĩ Thiên đi thẳng ra cửa.
Tử Khiêm ngoái mặt nhìn bóng lưng Dĩ Thiên, tay khều khều eo Nghiêm Tuấn, mặt Nghiêm Tuấn tối sầm.
" Nghiêm Tuấn cậu ta coi bộ là đối thủ nặng ký của cậu đấy!".
" Bỏ cái bàn tay gốm ghíp của cậu ra khỏi người tôi" .
Tử Khiêm quay mặt, giật mình rụt tay lại.
" Ấy tôi vô ý quá, he he!".
Nghiêm Tuấn chéo chân tự lưng sofa hỏi.
" Nói đi, cậu không phải tới đây tán gẫu thôi chứ?"
Tử Khiêm nhảy bổ ngồi nghiêm chỉnh trên sofa.
Cởi áo vest ném qua bên.
Đập vô mắt Nghiêm Tuấn là dây băng vải trắng quấn lấp ló trong sơ mi không gài hết nút.
Mặt lo lắng hỏi.
" Ngực cậu bị sao vậy?" .
" À, này hả, đánh nhau thôi mà, không sao?.
tay sờ sờ xoa xoa ngực.
" Thật ra là tôi đến nói chuyện của Ngộ Na" .
" Ngộ Na thì liên quan gì tôi?".
" Thật ra hôm nay tôi cứu cô ta khỏi đám buôn người.
"
" Ừ rồi sao? "
" Lúc nguy cấp mà cô ta chỉ gọi tên Nghiêm Tuấn cứu em"
" Tôi thấy Tiểu My cũng chọn Dĩ Thiên rồi, thì cậu nên từ bỏ, vớ Ngộ Na coi ngổ ngáo ổng ẹo vậy chứ cũng khá dễ thương.
"
" Cút" Nghiêm Tuấn điên máu khi nghe Tử Khiêm nói nghĩ là anh thua thằng em cùng cha khác mẹ đó.
Giống mẹ anh thua mẹ Dĩ Thiên.
Nghiêm Tuấn siết chặt tay " răng rắc..".