Yêu Thích Không Buông Tay

Editor + Beta: Tiểu Hy.

Ngày hôm qua Chung Ngưng còn phải chịu đựng giá lạnh, chờ đợi ánh dương ấm áp vào độ đông. Thì hôm nay, thời tiết đã ấm lại, ánh mặt trời đầy sáng lạn.

Nhưng mà Chung Ngưng lại phải mặc áo cao cổ, ngồi trên ghế phụ, nóng nực đến nỗi phải mở cửa sổ ra để gió lùa vào.

"Đừng mở lớn quá, coi chừng bị cảm lạnh đấy." Hứa Huyền Thụy quan tâm nhắc nhở.

Chung Ngưng lại không cảm kích, quay đầu nhìn anh, trong mắt mang theo tức giận, "hừ" một tiếng rồi nói: "Đều tại anh!" Hại cổ của cô không thể để người khác nhìn thấy!

Hứa Huyền Thụy cong khóe miệng mỉm cười, "Ừm, đều do anh hết."

Chung Ngưng lại "hừ" một tiếng, quay đầu sang hưởng gió một chút, cảm giác có chút lạnh nên đóng cửa sổ lại.

"Còn bao lâu thì đến nơi?"

"Năm phút nữa."

"Nhanh vậy sao." Sắp phải gặp mẹ Hứa Huyền Thụy, Chung Ngưng khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Cô nhìn kính chiếu hậu kiểm tra lại dung nhan của mình.

Hứa Huyền Thụy bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không trấn an cô, dù sao lát nữa gặp mặt thì sẽ ổn thôi.

Không sai, hôm nay là ngày Chung Ngưng lần đầu tiên gặp mặt mẹ chồng tương lai, tuy rằng đã gặp trong video, trò chuyện qua rồi, biết bà là một bác gái rất hòa thuận lại rộng rãi, nhưng thật sự phải mặt đối mặt, cô vẫn là thấy rất khẩn trương.

Biệt thự nhà Hứa Huyền Thụy ở vùng ngoại thành, hoàn cảnh u nhã giữa sườn núi.

Sân rộng lớn, bên trong là vườn hoa cùng thảm cỏ được xử lý rất tốt.

Hứa Huyền Thụy rất tự nhiên mà dắt tay Chung Ngưng, nhưng cô lại cự tuyệt. "Chúng ta rụt rè một chút đi." Kỳ thật cô biết có rất nhiều người mẹ đối với bạn gái của con trai, tâm lý đều có chút vi diệu, dù sao thì người phụ nữ mà con trai đã từng yêu nhất thậm chí chỉ yêu chỉ có mỗi cô.

Hai người vừa mới đến gần biệt thự liền nghe thấy một giọng nữ vang lên. "Mình nghe thấy tiếng xe, nhất định là Tiểu Ngưng tới."

Vừa mới nói xong, một người phụ nữ mặc váy nhạt màu liền bước ra.

"Chào bác gái ạ." Chung Ngưng lễ phép lại ôn nhu chào hỏi.

Trên mặt mẹ Hứa là nụ cười sáng lạn, bà dang rộng hai tay về hướng Chung Ngưng, sau đó nhiệt tình ôm lấy cô. "Tiểu Ngưng, bác cực kì vui, rốt cuộc cũng nhìn thấy con."

Chung Ngưng có chút thụ sủng nhược kinh[1], nhưng cũng bị sự nhiệt tình của bà làm ảnh hưởng, nói: "Con cũng rất vui."

[1] Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà nơm nớp lo sợ.

"Chúng ta vào trong đi, bác có chuẩn bị quà cho con rồi, còn có có rất nhiều lời muốn nói với con." Mẹ Hứa ôm Chung Ngưng đi vào trong nhà.

Mẹ Hứa hoàn toàn làm lơ Hứa Huyền Thụy, trong lòng Chung Ngưng không nhịn được mà suy nghĩ, rốt cuộc ai mới là con ruột nhỉ? Cô quay đầu lại nhìn Hứa Huyền Thụy, ánh mắt rất có ý đồng tình.

Hứa Huyền Thụy cười trấn an, cũng không để ý. Tính tình anh lãnh đạm, có người mẹ quá mức nhiệt tình như vậy, kỳ thật rất bất đắc dĩ, hiện tại bà dời mục tiêu, anh rất cao hứng, huống chi, bà càng thích Chung Ngưng càng tốt. Nhưng mà, không bao lâu anh liền thay đổi ý nghĩ, quá mức thích cũng không tốt.

Biệt thự theo phong cách Âu, Chung Ngưng rất thích, ít nhất vẫn ấm ấp hơn chỗ của Hứa Huyền Thụy.

Mẹ Hứa kéo Chung Ngưng ngồi xuống sô pha phòng khách, bàn trà trước sô pha rất lớn, lại còn bày đầy hộp quà.

"Đó đều là quà của con đó." Mẹ Hứa vui vẻ nói.

Chung Ngưng thật sự quá kinh ngạc, "Nhiều quá!" Những hộp quà lớn lớn bé bé được đóng gói tinh tế xinh đẹp, nhìn thoáng qua chắc có hơn mười hộp, tính cả mấy năm nay cô cũng chưa nhận được nhiều như vậy!

"Ừm, nhưng trong đó chỉ có năm món là của bác, ba món là Trương Hiểu Quân đưa, còn lại là các chị em của bác tặng." Mẹ Hứa đưa chiếc hộp lớn nhất để Chung Ngưng mở ra xem, hiện tại tâm tình cô không biết nên hình dung như thế nào, thật quá thụ sủng nhược kinh, hơn nữa còn có quá nhiều, cô có chút ngại nhận.

Lúc này Hứa Huyền Thụy đã đi tới, đặt tay lên bả vai Chung Ngưng, nói với cô: "Mở ra nhìn thử đi, nếu anh đoán không sai thì cái này hẳn là váy."

Anh vừa mới dứt lời, mẹ Hứa liền oán trách mà trừng mắt anh, "Con đừng tới phá hư sự kinh ngạc của mẹ! Con tới chỗ khác chơi đi."

Hứa Huyền Thụy nhún nhún vai, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Chung Ngưng. "Con không nói nữa là được."

Mẹ Hứa vẫn là ghét bỏ con trai của mình ở đây vướng bận, nói: "Nghe nói đã lâu con không về, Nini gần đây cảm xúc không được tốt, con vắng vẻ nó lâu như vậy, mau chóng đi trấn an cảm xúc của nó một chút đi."

Nini...

Con gái đều rất mẫn cảm, Chung Ngưng nhịn không được lộp bộp trong lòng.

"Nó ở đâu?" Hứa Huyền Thụy hỏi.

Mẹ Hứa nói: "Vừa rồi ở ban công lầu hai."

"Để con ôm nó xuống." Hứa Huyền Thụy nói xong liền vỗ vỗ bả vai Chung Ngưng, "Anh sẽ về nhanh thôi." Sau đó, đứng dậy rời đi.

Anh không có nói cho Chung Ngưng "Nini" là ai.

Chung Ngưng đương nhiên sẽ không hoài nghi cái gì, chỉ là tò mò ai lại quan trọng như vậy. Thời điểm cô mở hộp quà thứ ba, linh quang chợt lóe, cô buột miệng thốt ra: "Nini là mèo mà bác nuôi ạ?"

Mẹ Hứa gật đầu, "Đúng vậy, không sai." Bà chợt phát hiện có chỗ không đúng, hỏi: "Con biết Nini sao?"

"Vâng. Con từng nghe Hứa Huyền Thụy nói qua." Chung Ngưng có chút đỏ mặt, cảm thấy bản thân mình vừa rồi quá không bình tĩnh.

"Thế mà nó lại nói với con về Nini, nó chính là cái loại có thể không nói liền không nói, cơ bản sẽ không nói chuyện phiếm. Quả nhiên con rất đặc biệt, con mau nói cho bác biết nó theo đuổi con thế nào đi. Có làm mấy chuyện ngốc nghếch gì đó không? Để cho công bằng, bác cũng sẽ kể chuyện trước kia của nó cho con nghe, ví dụ như nó nhận được thư tình lần đầu tiên lúc nào." Mẹ Hứa rất hào hứng, rốt cuộc bà cũng tìm được chuyện thú vị.

Như vậy có sao không nhỉ? Chung Ngưng cân nhắc một hồi, quyết định bỏ Hứa Huyền Thụy mà chọn mẹ Hứa, đắc tội ai cũng không thể đắc tội mẹ chồng tương lai, khụ khụ.

Dù sao Hứa Huyền Thụy cũng chưa làm qua chuyện "ngốc nghếch" gì.

Mẹ chồng nàng dâu rất hợp nhau, Chung Ngưng biết được lần đầu tiên Hứa Huyền Thụy nhận được thư tình là ở năm nhất đại học.

Thời điểm Hứa Huyền Thụy ôm Nini xuống liền nhìn thấy Chung Ngưng cùng mẹ anh cười rất vui vẻ.

"Đang nói gì vậy?" Anh tò mò hỏi, mẹ Hứa lại không nói cho anh, anh nhìn về phía Chung Ngưng, dùng ánh mắt dò hỏi, Chung Ngưng giảo hoạt nói: "Bí mật."

Anh thật bất đắc dĩ, lúc này mới bao lâu mà đã có bí mật rồi?

Chung Ngưng bị Nini hấp dẫn, đối với con mèo này, cô cảm thấy có chút vi diệu, việc giống với con mèo này là một chuyện không thể tiếp thu được. Chủ yếu chính là, Nini là một con mèo béo!

Giống cô chỗ nào chứ!

"Em với nó giống nhau sao?" Chung Ngưng cười hỏi, trong lòng lại muốn nhào lên cắn Hứa Huyền Thụy một cái.

"Ngoại trừ bề ngoài thì rất giống." Hứa Huyền Thụy vươn tay ôm lấy Chung Ngưng, nhưng đúng lúc này, Nini vốn đang cuộn tròn ngủ say ở trong lòng Hứa Huyền Thụy lại đột nhiên mở to hai mắt, ngẩng đầu kêu "meo" một tiếng. Nó nhìn Hứa Huyền Thụy ôm Chung Ngưng, ánh mắt không vui.

Đây là một con mèo có dục vọng chiếm hữu cực mạnh.

Mẹ Hứa ở một bên nhìn thấy, vui vẻ mà kéo Chung Ngưng đến bên cạnh mình rồi nói với Hứa Huyền Thụy: "Con chơi với Nini đi, mẹ với Chung Ngưng nói chuyện. Chung Ngưng, đi, bác dẫn con lên trên lầu, xem một chút đồ thú vị."

Sau đó, mẹ Hứa và Chung Ngưng như hình với bóng, Hứa Huyền Thụy cảm nhận được sự vắng vẻ thê lương rất sâu sắc. Loại cảm giác này sau khi Trương Hiểu Quân đến càng thêm rõ ràng, ba người phụ nữ ghé vào nhau, căn bản không có nơi dừng chân cho anh.

Ngay cả buổi tối, Chung Ngưng dưới sự "dụ dỗ" của mẹ Hứa đã quyết định ở lại qua đêm, Hứa Huyền Thụy vốn tưởng rằng cả ngày tịch mịch rốt cuộc cũng được ngủ chung, không nghĩ tới, buổi tối mẹ Hứa lại muốn ngủ cùng Chung Ngưng.

Đêm khuya, Hứa Huyền Thụy trằn trọc khó ngủ đi gõ cửa phòng mẹ Hứa, người mở cửa là Chung Ngưng, mẹ Hứa đã ngủ rồi. Cô làm một cái động tác im lặng, còn chưa làm xong đã bị Hứa Huyền Thụy giữ chặt, ôm, hôn, đóng cửa, nháy mắt liền hoàn thành.

Chung Ngưng thiếu chút nữa sợ hãi kêu ra tiếng, dùng sức đẩy Hứa Huyền Thụy ra, sau đó hạ giọng nói: "Anh làm gì vậy! Hơn nửa đêm còn không ngủ..."

"Không ngủ được." Hứa Huyền Thụy thanh âm ảm đạm.

"Ngủ không được thì đếm cừu đi." Kỳ thật Chung Ngưng cũng không ngủ được, cho dù ở chung hòa hợp với mẹ Hứa, nhưng mấy ngày nay cô đã quen đi vào giấc ngủ ở trong lòng anh.

"Cùng nhau đếm đi." Hứa Huyền Thụy nói, một tay bế Chung Ngưng lên. Cô vội vàng ôm lấy anh, kinh hoảng nói: "Như vậy không được đâu, anh thả em xuống đi, em phải về ngủ cùng mẹ anh!"

"Anh ghen tị."

Chung Ngưng: "..." Cô chợt bật cười thành tiếng, "Anh ăn dấm em hay là dấm của mẹ anh vậy?"

"Đều giống nhau."

Chung Ngưng không nhịn được cười, Hứa Huyền Thụy rốt cuộc cũng bị "ngốc" rồi, có cơ hội phải chia sẻ với mẹ Hứa mới được, hắc hắc hắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui