Lịch quay vào vài ngày trước đã được lên kế hoạch rất nhẹ nhàng, Mai Lan muốn tạo cho diễn viên một khoảng thời gian để nhập vai.
Biểu hiện của Ninh Trĩ ngày hôm nay vẫn rất tốt.
Lúc tan việc, Mai Lan như thường lệ khen cô hai câu: "Trong số các diễn viên tôi từng hợp tác, thì em là người có tính giác ngộ cao nhất mà tôi từng gặp."
Các diễn viên mà Mai Lan từng hợp tác có một số lượng lớn và thường xuyên ra mắt phim mới.
Vì vậy lời nói của cô ta rất thuyết phục.
Ninh Trĩ vừa định hỏi Thẩm Nghi Chi, dư quang liền thoáng nhìn thấy Thẩm Nghi Chi đang từ phòng nghỉ đi ra, lời lại nuốt trở về.
Bất quá Mai Lan lưu ý đến ánh mắt của cô, nở nụ cười một chút: "Nghi Chi không giống, em đừng so với em ấy, em ấy là thuộc loại thiên phú bẩm sinh, nếu so sánh sẽ không công bằng."
Phản ứng đầu tiên của Ninh Trĩ chính là không phục, nhưng trong nháy mắt tiếp theo cảm giác không phục này liền biến mất.
Bởi vì những gì Mai Lan nói là đúng sự thật.
Hai năm trước khi Thẩm Nghi Chi ra mắt, cái loại khí chất này vẫn luôn theo sát nàng.
Ninh Trĩ cười cười không nói gì, vừa quay đầu liền phát hiện Thẩm Nghi Chi đang nhìn cô, trên mặt mang theo chút thần sắc đăm chiêu.
Chị ấy đang nghĩ gì vậy? Ninh Trĩ bất giác trở nên căng thẳng, sau đó một lát lại cảm thấy không cần thiết, Thẩm Nghi Chi nghĩ gì cũng không liên quan gì đến cô.
Cô quay đầu nói lời tạm biệt với Mai Lan, sau đó rời khỏi trường quay.
Thẩm Nghi Chi chỉ nhớ tới lời nói của Chu Đồng, phát hiện ra Ninh Trĩ quả thật đã trưởng thành.
Cô cao hơn so với trước kia, mặt mày cũng đều mở rộng, ngay cả âm thanh cũng có chút biến hóa vi diệu.
So với Ninh Trĩ khi là học sinh trung học cơ sở, thì hiện tại tuy rằng trong khoảnh khắc ngẫu nhiên nào đó cô vẫn toát ra một chút cảm giác non nớt, nhưng quả thật Ninh Trĩ là một người lớn.
Thẩm Nghi Chi nhìn một lát, thẳng đến khi Ninh Trĩ đã rời đi nàng mới phục hồi lại tinh thần, tự giễu lắc đầu.
Sau mấy ngày quay liên tiếp, Ninh Trĩ rốt cục cũng nghênh đón màn đối đầu thứ hai với Thẩm Nghi Chi.
Cô như lâm vào đại địch, chuẩn bị tâm lý hơn nửa ngày.
Trải qua khoảng thời gian diễn lần này, Trì Sinh không chỉ là một cái tên lạnh như băng trong kịch bản, mà cô còn sống động hơn trên người Ninh Trĩ.
Cô là một người có tâm tư tinh tế, cha mẹ đều đã mất, được bà nội lôi nấng lớn lên, mang theo toàn bộ hy vọng của bà nội.
Đối với ánh mắt và lời nói của người khác cực kì mẫn cảm, có tâm sự cũng chỉ giấu ở trong lòng tự mình tiêu hóa, an tĩnh nội liễm.
Đồng thời cô lại có tuổi trẻ bay bổng, cô chưa từng trải qua chuyện gì, đơn giản thuần túy, sẽ cùng bạn học đùa giỡn, cũng có lúc nổi lên tâm tư xấu mà trêu chọc người khác.
Cô ấy giống như có hai mặt, hai mặt hoàn toàn khác nhau.
Ninh Trĩ ở trong lòng xây dựng lên hình tượng của Trì Sinh.
[Tôi là Trì Sinh.] Cô ám chỉ với chính mình.
...
Mùa hè ở miền Nam luôn ẩm ướt và oi bức, thậm chí còn không có gió vào ban đêm.
Quạt cũ không nhanh không chậm mà quay, thỉnh thoảng phát ra một tiếng kêu ọp ẹp, giống như công việc quay này vô cùng khó khăn.
Bên cạnh quạt là một cái bàn làm việc, trên mặt bàn rất lộn xộn, sách vở, giấy bút bị ném trên đó, còn có một khung ảnh đứng.
Ảnh chụp trong khung ảnh được đặt trong bóng tối có chút mơ hồ, là một cô gái trẻ tuổi, tướng mạo đoan lệ, nhẹ nhàng tươi cười trước ống kính.
Đó là mẹ của Trì Sinh.
Trì Sinh nằm trên giường, thỉnh thoảng xoay người một cái, trên người cô đều là mồ hôi, nóng đến mức ngủ cũng không yên.
Qua mấy giây, Trì Sinh hoàn toàn bị nóng mà tỉnh lại, trong lòng cô như bực lửa, lông mày gắt gao cau lại, giống như bất kỳ đứa trẻ tuổi nào khi không vừa lòng liền nổi giận, thở phì phì đá chăn sang một bên.
Gió thổi ra từ quạt không hề mát mẻ, xen lẫn một luồng không khí nóng, còn phát ra tiếng động khó chịu.
Trì Sinh nằm một hồi ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường ngoài cửa sổ vẫn còn sáng, phát ra ánh sáng màu vàng cam đã lâu năm không thay đổi, hấp dẫn rất nhiều con sâu nhỏ bay lung tung quanh ánh sáng.
Trì Sinh phiền lòng, nhìn cái gì cũng không hài lòng, cô dứt khoát tắt cái quạt không chỉ quạt không ra gió mát mà còn kêu ọp ẹp kia, sau đó nặng nề trở về nằm trên giường.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận tiếng giày cao gót.
Nhà của Trì Sinh ở tầng trệt thấp, giường của cô lại dựa vào cửa sổ, dưới lầu chỉ cần hơi có chút rung động là có thể nghe thấy.
Ai lại về trễ như vậy? Cô nghĩ liền ngồi dậy, sau đó nằm xuống ngưỡng cửa sổ.
Một cô gái mặc sườn xám, sườn xám màu trắng trong bóng đêm nhìn cũng không được rõ ràng, phảng phất như màu xanh lá cây, có thêu hoa văn tinh xảo, ôm chặt chẽ mà dán lên người nàng, phác họa ra đường cong mềm mại.
Dưới sườn xám hiện ra một đoạn bắp chân trắng như tuyết, giày cao gót từng chút từng chút dập xuống mặt đất, bước đi vừa phong tình vừa tao nhã mà Trì Sinh chưa từng thấy qua.
Cô chưa từng thấy qua một người con gái như vậy, giống như các vũ nữ trên sân khấu Thượng Hải mà trên Tivi mới có, đẹp đến phong trần, đẹp đến bức người, đẹp đến không chút che giấu được vẻ phong tình vạn chủng.
Trì Sinh nhìn đến nhập thần, khuỷu tay không cẩn thận đụng phải ly thủy tinh trên bệ cửa sổ, ly thủy tinh rớt xuống, phát ra một tiếng giòn vang.
Trì Sinh hoảng sợ, vội vàng muốn nhặt lên, bỗng nhiên phát hiện tiếng giày cao gót kia đã dừng lại.
Cô cứng ngắc nằm trên bệ cửa sổ, người con gái dưới ánh đèn đường đã dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên.
Nàng trang điểm rất đậm, vả lại cực kì diễm lệ, lại phối hợp với một bộ bông tai thúy ngọc thanh nhã theo hướng nàng ngẩng đầu mà lắc lư bên tai.
Trì Sinh bị phát hiện, trong lòng chậm lại, cực kì hoảng sợ, lại cố gắng chống đỡ, không chút nhượng bộ đối diện với người kia.
Cô từ trên cao nhìn xuống tất nhiên sẽ chiếm lấy ưu thế, cô gái ở phía dưới ngửa mặt lên nhưng nửa điểm hạ phong cũng không thấy.
Rõ ràng cách một khoảng cách, lại theo bóng đêm dày đặc, Trì Sinh lại giống như có thể nhìn rõ từng chi tiết trên mặt nàng.
Cô thậm chí còn không phân biệt được đây là những gì mà cô nhìn thấy, hay là trong đầu cô đã tự ý bổ sung những chi tiết để thêm đầy đủ, tỉ mỉ đến mức ngay cả lông mi rậm rạp của nàng cũng giống như rõ ràng.
Bỗng nhiên, người con gái kia mỉm cười, Trì Sinh chỉ nghĩ đến một câu - (*)Vạn Vật Thất Sắc.
(*) Vạn vật thất sắc: Thới giới xung quanh không còn màu sắc, chỉ có một tiêu điểm có màu.
Trong trường hợp này nói thẳng ra là trong mắt Trì Sinh chỉ còn lại người con gái kia.
Giày cao gót lại một lần nữa gõ trên mặt đất, âm thanh đi vào hành lang, trở nên nhẹ nhàng và ngắn đi, từng chút từng chút một, lại lên xuống rồi lại đi xa, cho đến khi biến mất ở tầng ba.
Trì Sinh chớp chớp mắt, dưới ánh đèn đường bên ngoài đã trống rỗng, chỉ có một luồng sáng màu cam vàng giống như cổ xưa không thay đổi.
Vầng sáng mờ ảo mơ hồ, phảng phất như nhẹ giọng mà thổi tan đi giấc mộng, dư vị vẫn chưa dứt.
Trì Sinh nằm trở lại giường, cô đoán ra, nàng chính là người con gái (*)"Làm tiểu thư" mà hàng xóm thường hay lén lút bàn tán.
(*) Làm tiểu thư: nói tránh cho nghề 'Làm gái'.
Trì Sinh nhìn trần nhà, vẻ mặt cô trống rỗng, dần dần thở ra một hơi, giơ tay lên xoa xoa mặt, giống như đang nói, có quan hệ gì với tôi.
Nhưng sau ngày hôm đó, mỗi buổi tối cô đều thức dậy vào thời điểm đó, không đến mức trắng trợn mà nằm sấp trên bệ cửa sổ xem nữa.
Chỉ là sẽ mở to mắt, nghe tiếng giày cao gót kia từ xa đến gần tiến vào hành lang, sau đó từ dưới lên biến mất ở tầng ba.
...
Mai Lan hô lên: "Cắt."
Ninh Trĩ từ trên chiếc giường tràn ngập cảm giác thời đại ngồi dậy, trời bên ngoài đã sắp sáng, cô theo bản năng xoa xoa mặt, sau đó lại dừng lại, nhớ tới đây là động tác mà Trì Sinh vừa mới làm.
Cô quay đầu nhìn lướt qua người trong phòng, Thẩm Nghi Chi không có ở đây, nàng hẳn là đã đi tẩy trang rồi.
Từ lúc vào hành lang, phân cảnh của nàng cũng đã xong, hai màn nằm ở phía sau nghe tiếng giày cao gót đi là một mình Ninh Trĩ quay.
Mai Lan so sánh với cảnh trước, sau đó thể hiện cử chỉ "ok", ý bảo cảnh này qua.
Ninh Trĩ xuống giường mang giày vào, Dương Dương đi tới, bưng nước cho cô: "Quay cả đêm, có mệt không?"
Ninh Trĩ lắc đầu, nhận lấy ly nước nhưng không uống.
Cô mím chặt môi, nhìn thấy cửa phòng trang điểm của Thẩm Nghi Chi khép hờ.
"Mau về khách sạn ngủ bù đi, buổi chiều còn phải quay tiếp." Âm thanh của Dương Dương giống như một trận gió, từ bên tai Ninh Trĩ nhẹ nhàng lướt qua.
Cô thuận miệng nói: "Không về nữa, ở trong phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút là được."
Sau đó không đợi Dương Dương mở miệng trả lời, cô liền đi về phía phòng nghỉ.
Phòng nghỉ của cô nằm cạnh phòng trang điểm của Thẩm Nghi Chi, lúc cô lơ đãng đi ngang qua liền liếc mắt nhìn vào bên trong.
Chỉ liếc mắt một cái, liền đi qua.
Thẩm Nghi Chi đứng ở bên trong, nàng còn mặc bộ sườn xám kia, Ninh Trĩ không nhìn lầm, đúng là màu xanh da trời, trên ngực có thêu một cành hoa Hải Đường xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp.
"A Trĩ." Dương Dương gọi cô một tiếng: "Em vẫn chưa tẩy trang."
Ninh Trĩ phục hồi lại tinh thần "Ồ" hai tiếng, phòng trang điểm ở đầu kia, cô trở về đường cũ, lại nhìn thoáng qua cánh cửa nửa kín nửa hở kia..