Một đường tiếp đó Ninh Trĩ cũng không còn tâm tình để nói chuyện tiếp, chỉ lo đi bộ, Thẩm Nghi Chi cũng không mở miệng nữa.
Giang Bằng cố ý dẫn người kia đi nhanh hơn, anh ta muốn cho Ninh Trĩ và Thẩm Nghi có thời gian ở chung với nhau một lát.
Dù sao các diễn viên khi diễn cùng với nhau đều là đối thủ cạnh tranh, không làm quen với nhau thì làm sao được.
Hơn nữa anh ta cũng muốn Ninh Trĩ để lại ấn tượng tốt cho Thẩm Nghi Chi, sau này có hợp tác cũng tốt, làm việc khác cũng thuận tiện hơn, dễ mở miệng.
Ninh Trĩ dù có phong quang thế nào thì cũng chỉ mới ra mắt một năm, thâm niên nông cạn, tích lũy kinh nghiệm lại ít.
Hơn nữa cô còn muốn chuyển đổi hình tượng, không chịu yên phận làm một lưu lượng dựa vào fan để ăn cơm, tương lai còn nhiều thời điểm cần sự giúp đỡ của người khác.
Thỉnh thoảng anh ta quay đầu lại nhìn, nhưng lại thất vọng phát hiện hai người này tuy rằng đi cùng một chỗ nhưng lại không có nửa điểm trao đổi gì với nhau.
A Trĩ đang xảy ra chuyện gì vậy? Giang Bằng trong lòng thầm nghĩ, Ninh Trĩ cũng không phải chưa từng nói chuyện với các tiền bối đã thành danh trong giới, đối với ai cô cũng đều có thể nói chuyện rất vui vẻ, dù sao cô cũng là người trẻ tuổi hoạt bát lại xinh đẹp như vậy, rất dễ dàng có được hảo cảm của người khác.
Nhưng sao vừa đến trước mặt Thẩm Nghi Chi, cứ như vậy mà trầm mặc xuống a.
...
Rất nhanh đã đến phòng của Thẩm Nghi Chi, hai nhóm người liền tách ra.
Ninh Trĩ qua loa lắc lắc tay với Thẩm Nghi Chi, ánh mắt chỉ hơi đảo qua, cũng không nhìn kỹ nàng mà liền rời đi.
Vẫn là Giang Bằng ở lại phía sau nhiệt tình nói lời tạm biệt.
"Trước nay luôn nghe nói Thẩm Nghi Chi rất khó tiếp xúc, gặp mặt thật mới biết rốt cuộc là khó tiếp cận đến mức nào.
Muốn nói một câu cũng không dễ dàng...!bất quá hai trợ lý của cô ấy lại rất biết nói chuyện." Giang Bằng hai bước liền đuổi kịp Ninh Trĩ đang đi phía trước.
Anh ta và họ nói chuyện khá tốt, giọng điệu của hai người kia cũng khá nhẹ nhàng.
Ninh Trĩ đang mang tâm sự nặng nề, nghe nói như vậy liền cực kì kinh ngạc, Thẩm Nghi Chi rất khó tiếp xúc sao?
"Bất quá tư thái cao ngạo một chút cũng là chuyện nên làm, dù sao ngồi ở địa vị đó, muốn người nào cũng có thể dễ dàng nói chuyện, chỗ nào còn rảnh làm chuyện khác, chỉ nghĩ tới cách ứng phó đối với từng người thôi cũng đủ sặc a." Giang Bằng lại nói.
Lực chú ý của Ninh Trĩ vẫn còn ở câu trước, cô suy nghĩ kỹ lại, phát hiện Thẩm Nghi Chi quả thật rất khó tiếp xúc.
Tuy rằng mấy lần này ở chung với nhau rất ôn hòa, nhưng Ninh Trĩ biết rõ, đây là bởi vì cô không làm cho nàng mất hứng.
Một khi Thẩm Nghi Chi tức giận, thì nhất định không còn đường sống.
Nàng sẽ dứt khoát lưu loát rời đi, mặc cho cô có cầu xin nàng như thế nào cũng vô dụng.
Sẽ không vì cô mà mềm lòng, cũng sẽ không cho cô nổi một cái liếc mắt.
Ninh Trĩ cúi đầu nhìn tấm thảm mềm mại dưới chân, nhớ tới một ít chuyện trước kia.
Nhưng cô vẫn không thích có người bàn tán về Thẩm Nghi Chi ở trước mặt cô, nhịn không được lại trả lời: "Chị ấy rất tốt, không có tư thái cao ngạo như vậy."
Giang Bằng không cho là đúng liền đè khóe miệng xuống, sau đó lại cười: "Đối với em quả thật rất tốt, anh ở trường quay đều nhìn thấy rõ, cô ấy có phải còn chỉ em cách diễn như thế nào nữa, đúng không?"
Ninh Trĩ nghe được một câu này, tâm tình trầm thấp lập tức ngưng trệ, rất nhanh sau đó liền giống như một miếng bọt biển bị phơi khô bị ném vào trong nước mà giãn ra, lại mang theo cảm giác thỏa mãn no đầy.
Giống như có thể được Thẩm Nghi Chi đối đãi, là một chuyện vinh quang lớn cỡ nào.
Cô cong khóe môi xuống, trong lòng đột nhiên toát ra một cỗ dục vọng muốn tâm sự: "Thật ra tính tình của chị ấy tương đối lãnh đạm, chỉ cần không giẫm lên điểm mấu chốt của chị ấy, thì chị ấy đều đối xử với mọi người rất tốt."
Giang Bằng mới không tin, anh ta ở trong giới nhiều năm như vậy, còn chưa từng gặp qua đại gia nào là thật sự bình dị gần gũi với người khác.
Nhìn chung thì thấy một đám dễ gần, nhưng kỳ thật mỗi người đều đang đề phòng lần nhau.
Anh ta lại nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Ánh mắt cô ấy nhìn em không xa lạ chút nào, giống như trước kia đã từng quen biết, hai người có từng tiếp xúc qua rồi sao?"
Quả nhiên lăn lộn trong giới giải trí lâu, ai nấy đều giống như mở được thiên nhãn, tâm tư nhạy bén hơn người bình thường nhiều.
Ninh Trĩ dừng một chút, cũng không thể nói thẳng là các nàng đã cùng nhau lĩnh chứng được mấy tháng rồi.
Nhưng anh ta lại rất muốn nghe cô nói về chuyện có Thẩm Nghi Chi, vì vậy liền nói một tầng quan hệ khác của bọn họ: "Trước kia chúng em từng là hàng xóm."
"Hàng xóm? Hàng xóm nào?" Giang Bằng nhất thời không kịp phản ứng, nghĩ đến chứng nghiện internet của Ninh Trĩ, thuận miệng hỏi một câu: "Hàng xóm trên mạng sao?"
Ninh Trĩ: "..."
Cuộc nói chuyện vừa mới nổi lên trong nháy mắt đã bị dập tắt sạch sẽ.
Cô mím chặt khóe môi, không muốn nói chuyện tiếp nữa.
***
Phòng Ninh Trĩ và Thẩm Nghi Chi cách nhau không xa, dọc theo hành lang đi đến cuối đường lại rẽ một cái là tới.
Dương Dương dẫn đầu đi tới phía trước mở cửa phòng.
Bọn họ bước vào, Dương Dương kéo rèm cửa sổ ra, ánh đèn neon rộng lớn của thành phố phản chiếu trên cửa sổ kính từ trên cao.
Thấy Ninh Trĩ đã mất đi hứng nói chuyện, Giang Bằng cũng cảm thấy lời này của mình nói ra có chút kì quái, không chừng thật sự là hàng xóm a.
Anh ta vội vàng muốn bù đắp lại, miễn cho tiểu tổ tông này lại tức giận, liền cười cười đi đến bên cạnh cô, phảng phất rất có hứng thú, hỏi: "Thì ra là hàng xóm a, trước kia hai người từng ở cạnh phòng nhau sao?"
Ninh Trĩ đã không muốn nói, vén mí mắt, thản nhiên nói: "Ở đối diện."
Sau đó, quay sang nhìn Dương Dương: "Em đói rồi, gọi thức ăn thôi."
"Đã gọi rồi, lát nữa sẽ đưa tới." Dương Dương lập tức trả lời, vừa rồi khi Ninh Trĩ ở trong thang máy nói ra hai chữ "tùy tiện" kia, thì cô ta liền chọn thức ăn mà Ninh Trĩ thường không ngán mà gọi một phần.
Ninh Trĩ đi về phía phòng ngủ, lẩm bẩm bỏ lại một câu: "Em đi tắm rửa, thức ăn có tới thì cứ để đó đi, hai người muốn làm gì thì làm, không cần ở lại nơi này nữa."
Giang Bằng gãy gãy mũi vài cái, quay đầu ngấp nghợi dê dê nói: "Hôm nay em ấy sao lại hung dữ như vậy, bình thường không phải đều rất thân thiện hay sao."
Cho dù không vui vẻ cũng là dáng vẻ lười biếng, nói chung là một bộ dáng không so đo với người khác.
Hôm nay làm sao lại lãnh đạm như vậy đây, lại còn nhạy cảm nữa.
Dương Dương cũng cảm thấy như vậy, bất quá cô chỉ là trợ lý, thắt lưng không cứng như Giang Bằng, cũng không tiện nghị luận cái gì, chỉ cười cười hòa giải: "Có thể là do ngày đầu tiên quay phim nên không thích ứng được."
Ninh Trĩ nghe tiếng nói chuyện ong ong bên ngoài, một chút cũng không muốn để ý tới.
Cô đặt nước nóng vào bồn tắm, cởi quần áo sau đó ngâm toàn bộ cơ thể của mình vào.
Nhiệt độ nước hơi cao, làm da của cô vì nóng lên mà đỏ bừng.
Thân thể Ninh Trĩ dựa về phía sau, nhắm mắt lại.
Hơi nóng mờ mịt tràn ngập, chỉ chốc lát sau tóc cô liền bị nhuộm ẩm ướt, làn da trên mặt cũng bị hơi nóng hun nhuộm hồng nhuận.
Thân ảnh của Thẩm Nghi Chi thừa dịp lúc cô đang bị nước nóng ngâm đến ý chí suy yếu mà thay phiên xuất hiện trong đầu cô.
Cô không có lừa Giang Bằng, trước kia cô và Thẩm Nghi Chi quả thật là hàng xóm ở đối diện nhau.
Bất quá, đó là chuyện của sáu năm trước.
Trong sáu năm này, họ giống như người lạ, xa lạ đến mức không nhìn thấy nhau.
À, cũng không phải, chính xác mà nói là trong hiện thực chưa một lần gặp mặt, mà cô chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ một bộ phim nào của Thẩm Nghi Chi, bất kỳ một chương trình nào, còn có cả siêu thoại của nàng.
Mỗi ngày cô đều tập ký tên, trước khi ra mắt, cô còn đăng bài tổ chức cho người hâm mộ xem phim cùng nhau vài lần, dần dần mà sinh sôi nảy nở trở thành fan lớn của nàng.
Giống như cách mà những người hâm mộ khác thích Thẩm Nghi Chi, đó cũng là cách duy nhất mà cô có thể tiếp cận được nàng trong sáu năm nay.
Ninh Trĩ hồi tưởng lại lúc ban ngày, khi Thẩm Nghi Chi hỏi cô có hận không thể một ngày được nhìn thấy được hết hoa ở Trường An hay không.
Cô đã nói có.
Quả thật là có, là năm ngoái khi cô mới được nếm tư vị đại bạo, làm cái gì cũng có vô số người nâng đỡ, nói cái gì cũng có vô số người nghe, thật lòng, thậm chí là phục tùng như thánh chỉ.
Trái đất giống như chỉ xoay vòng quanh cô ấy.
Sau một mùa hè ngắn ngủi, cái tên Ninh Trĩ này không ai không biết, người hâm mộ của cô đều nhiệt tình như vậy, trong miêu tả của các nàng, Ninh Trĩ có vô số ưu điểm.
Người cô gặp, mỗi người đều mang theo nụ cười ấm áp, nâng cô, dung túng cho cô.
Mà những chuyện này mê hoặc mắt cô, làm cho cô sinh ra một loại ảo giác đó là trên trên thế giới này không ai không yêu Ninh Trĩ.
Cô là minh tinh có giá trị thương mại cao nhất trong năm qua, là lưu lượng có lượng truy cập nhanh nhất, phong cảnh vô hạn, vinh quang vạn trượng.
Vậy chị ấy nghĩ thế nào?
Ninh Trĩ giơ tay che mặt, hai má nóng đến lợi hại, không biết là do nóng bởi hun khói hay là vì loại ý nghĩ trên của mình.
Lúc ấy cô thật ngây thơ, cư nhiên lại nghĩ nếu cô nổi tiếng như vậy, Thẩm Nghi Chi hẳn là đã nghe nói về cô rồi đi, vậy chị ấy có thể sẽ rất bất ngờ hay không a?
Vậy cô có đủ điều kiện để có được ánh mắt của chị ấy rồi hay không?
Ít nhất họ cũng có thể bình đẳng mà nói chuyện với nhau.
Cho đến một ngày, cô đến một đài truyền hình để ghi hình cho một chương trình tạp kỹ, nơi đó cô đã gặp Thẩm Nghi Chi.
Thẩm Nghi Chi không nhìn thấy cô, bên cạnh nàng lại có rất nhiều người vây quanh.
Ninh Trĩ nhận ra, trong đó có một người là giám đốc đài truyền hình, còn có một nhà đầu tư, mấy đạo diễn và nhà sản xuất, đều là những nhân vật lớn trong giới.
Cô nhận ra, đó là bởi vì đêm hôm trước đó cô đã cùng ăn tối với nhà đầu tư đó.
Bầu không khí trên bàn cơm coi như hòa hợp, nhà đầu tư cũng không có tư thái bàn tán, có thể nói là ấm áp nói chuyện với cô.
Nhưng từ nhỏ Ninh Trĩ đã biết nhìn sắc mặt của người khác, đối với biểu tình đã có chút biến hóa của người khác cho dù là rất nhỏ cũng sẽ đặc biệt mẫn cảm.
Nhà đầu tư có ấm ấm đến đâu cũng vẫn không che giấu được sự kiêu ngạo trong lòng, đánh giá Ninh Trĩ giống như đánh giá một món hàng.
Mặc dù là đặt trong tủ trưng bày bị khóa, hàng hóa giá trị liên thành, nhưng nói cho cùng thì vẫn là hàng hóa.
Mà lúc này, hắn đi theo bên cạnh Thẩm Nghi Chi mà cười, hắn thậm chí còn không đến được bên cạnh Thẩm Nghi Chi, đứng cách hai ba người nhưng vẫn ân cần mà cười.
Sự tương phản rõ rệt này hiện ra rõ trước mặt cô, làm cho niềm bất ngờ khi vô tình gặp được Thẩm Nghi Chi chưa kịp lan ra liền vỡ thành bột mịn, trào phúng cô có bao nhiêu ngây thơ cùng ngu xuẩn.
Lúc này cô mới hiểu được, chút thành tựu đắc chí kia của cô ở trong mắt người nọ đại khái cũng không được tính là cái gì.
Cô vẫn như cũ giống như đứa trẻ ngây thơ như sáu năm trước, cũng không biết trời cao đất rộng này đáng ghét đến cỡ nào.
Hết lần này tới lần khác, Thẩm Nghi Chi tựa hồ cảm giác được có ánh mắt đang chăm chú nhìn nàng.
Quay đầu lại, Ninh Trĩ nhất thời giống như bị lửa đốt trúng, ngay cả nhìn nhau cũng không dám, chạy trối chết xoay người rời đi.
Sau ngày đó, cô từ chờ mong được gặp lại Thẩm Nghi Chi lại biến thành sợ hãi khi gặp nàng.
Thẩm Nghi Chi tựa như một ngọn núi, trước kia cô chỉ có thể nhìn lên, hiện giờ cô cho rằng nàng đang ở trước mắt, nhưng kỳ thật chỉ là ảo giác, cô vẫn đứng ở chỗ cũ, rất xa.
Mà điều duy nhất khiến Ninh Trĩ cảm thấy an ủi chính là, Thẩm Nghi Chi sống rất tốt.
Thẩm Nghi Chi sống rất tốt, cuộc sống của nàng cũng không cần nhiều Ninh Trĩ như vậy.
Cô lặng lẽ nén lại hy vọng xa vời, liều lĩnh gật đầu, không dám nghĩ nữa, ai ngờ vận mệnh lại đùa giỡn với cô.
Cô và Thẩm Nghi Chi đi lĩnh chứng, trở thành người cùng chung sống cả đời theo ý nghĩa pháp lý.
Tuy rằng không biết đoạn quan hệ này có thể duy trì được bao lâu, nhưng Ninh Trĩ nghĩ chỉ cần cô không vượt quá giới hạn, chỉ cần Thẩm Nghi Chi không gặp được người mình thích, hẳn là có thể tồn tại lâu hơn một chút.
Chỉ là chính Ninh Trĩ cũng không rõ, cẩn thận như vậy để bảo trì đoạn quan hệ giả dối này có ý nghĩa gì.
Không phải của cô, cuối cùng cũng sẽ rời bỏ cô mà thôi.
Cô gần như nhăn nheo nằm trong bồn tắm trước khi nước chảy ra.
Giang Bằng và Dương Dương đã đi rồi, Dương Dương cẩn thận sợ cơm chiều nguội lạnh mà đem thức ăn đặt trong lò vi sóng hâm nóng lên, còn để lại cho cô một tin nhắn wechat, nói rõ sáu giờ sáng mai đến đón cô.
Ninh Trĩ không có khẩu vị liền không đụng vào cơm tối, cầm một cái khăn mặt vừa lau tóc, vừa cầm điện thoại di động chơi một lát.
Đột nhiên nhớ tới phần mềm hẹn hò "Quất Sắc" mà cô mới đăng ký được một nửa kia.
Ninh Trĩ ném khăn mặt sang bên cạnh, điều chỉnh giao diện "Quất Sắc", sau đó tiếp tục đăng ký.
Điền xong hai thông tin cơ bản về biệt danh, tình trạng tình cảm, còn có mấy bài kiểm tra tâm lý, toàn bộ bài kiểm tra hoàn thành còn chưa đầy một phút, tài khoản đã đăng ký xong.
Ninh Trĩ nhảy lên trang chủ nghiên cứu mấy cơ chế ghép đôi kia.
Tổng cộng có ba loại.
Ghép nối giọng nói, ghép nối khoảng cách, ghép nối tâm hồn.
Hai người đầu tiên xạ lạ thì không nói, cuối cùng là dựa theo bài kiểm tra tâm lý vừa điền mà cho người xa lạ ghép đôi với nhau.
Sau khi hoàn thành bất kỳ cặp ghép nối nào, giao diện sẽ trở nên giống như bầu trời đêm lấp đầy các ngôi sao.
Mỗi ngôi sao là một người dùng, hiển thị biệt danh, chỉ cần nhấp vào ngôi sao, ngay cả khi ghép nối thành công cũng có thể mở thanh hội thoại trực tiếp.
Thao tác rất đơn giản.
Ngay khi cô nghiên cứu cách chơi được một hai phút, lập tức đã tràn vào năm tin nhắn, là người xa lạ khác nhau gửi tới.
Ninh Trĩ mở giao diện trò chuyện nhìn một chút, phát hiện giống như WeChat, toàn bộ màn hình chỉ có một cái avatar, một biệt danh và một hộp thư ở dưới cùng, gật đầu giống như đi vào có thể nhìn thấy thông tin cơ bản của đối phương.
Năm người này đều phát ra lời chào hỏi, một trong số đó tương đối tự tin, nói: "Trò chuyện, avatar chính là tôi, hẳn là hài lòng chứ?"
Ninh Trĩ: "..."
Người này sao lại nói như vậy, thật quái đản.
Cô thậm chí còn không mở avatar ra xem liền đã xóa người này.
Còn bốn người còn lại, cô cũng không có động lực muốn trao đổi tiếp.
Chán nản mà tùy ý nhấn vài cái trên màn hình, Ninh Trĩ đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười, vừa nghe nói có thể tìm nơi để nói chuyện giải tỏa áp lực liền tải xuống phần mềm này.
Chẳng lẽ cô còn có thể thật sự đem chút tâm sự không dám nhắc tới kia nói cho một người xa lạ nghe sao?
Cô tự giễu mình, sau đó định rời khỏi phần mềm, đôt nhiên lại nhảy ra khỏi một tin tức mới.
Biệt danh của người mới xuất hiện này là con số, 0929.
Ninh Trĩ nhìn thấy nhóm số này, động tác dừng lại một chút, đem tin tức mở ra.
0929 không nói gì, ngay cả chào hỏi cũng không chào hỏi, giao diện trống rỗng.
Ninh Trĩ buồn bực, nhìn thấy phía trên màn hình san san chậm chạp nhảy ra một câu.
"Chó con."
Ninh Trĩ trong nháy mắt xù lông, coi câu "chó con" này là khiêu khích, hùng hổ mà phản kích: "Chó con gọi ai?"
Cô là chơi chữ, nói là chó con gọi ai mà không phải là chó con của ai.
Chỉ cần người kia trả lời thì chính là thừa nhận mình mới là chó con.
Ninh Trĩ gửi xong liền nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm màn hình.
Đầu kia một trận không có động tĩnh, ngay khi Ninh Trĩ cho rằng đối phương sẽ không có phản hồi nữa, 0929 mới trả lời lại.
"Chó con có ý đồ gì xấu."
Cái này là biệt danh của cô a.
Ninh Trĩ phản ứng một lát mới hiểu được ý tứ của 0929 khi gửi đến tin nhắn này.
Hẳn là nói, là chính ngươi muốn người ta gọi cái tên này a.
Giống như một quyền đánh vào bông, Ninh Trĩ lập tức mất bình tĩnh, hữu khí vô lực trả lời lại: "Vậy cũng không được gọi là chó con.".