Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Ngày hôm sau khi Tưởng Chính Tuyền tỉnh lại, ánh mặt trời đã xuyên qua khung cửa kính, tràn vào khắp mặt sàn trong khoang tàu, màu sắc dịu dàng ấm
áp lưu động trong không khí. Chợt cảm thấy giường dưới thân khẽ đong
đưa, cô cố hết sức mở cặp mắt nặng nề của mình ra, cảm giác không gian
nơi cô đang ở thực xa lạ. Xung quanh là một màu trắng tinh, giống như
kim loại… Một lát sau, Tưởng Chính Tuyền mới ý thức được cô đang ở trên
du thuyền.

Tất cả suy nghĩ đột nhiên khựng lại. Ngày hôm qua cô đã ở trên du thuyền này cùng hắn suốt một đêm.

Nhiếp Trọng Chi ngồi trên boong tàu thả câu. Trên người hắn mặc một chiếc áo
T-shirt và quần màu trắng, đơn giản mà nhẹ nhàng khoan khoái. Nghe thấy
động tĩnh của cô, hắn quay đầu lại mỉm cười: “Em tỉnh rồi sao? Đói bụng
không? Có sandwich dưa leo đấy.” Hắn giơ giơ cần câu trong tay: “Hay em
muốn ăn cá nướng?”

Trời xanh mây trắng, nụ cười của hắn dường như còn chói mắt hơn ánh mặt trời.

Tưởng Chính Tuyền lẳng lặng đi về phía hắn, rồi ngồi xuống bên người Nhiếp
Trọng Chi. Đây là một động tác thân mật chưa từng có trước đó, trái tim
Nhiếp Trọng Chi chợt nảy mạnh, cả người vì động tác đơn giản này của cô
mà cảm thấy thực vui sướng.

Tưởng Chính Tuyền vùi đầu trên đầu gối mình, vẫn không nói gì. Nhiếp Trọng
Chi dè dặt vươn tay ôm lấy bờ vai của cô, hắn đang đợi cô giãy ra, nhưng đợi một hồi thật lâu cô lại không có phản ứng gì. Cô cứ im lặng như vậy mà ngồi bên cạnh hắn, Nhiếp Trọng Chi chậm rãi cất lời, có phần thận
trọng: “Tuyền Tuyền, chúng ta cùng rời khỏi Lạc Hải này, được không? Em
thích đi nơi nào, anh sẽ cùng em đến nơi đó. Sang Châu Âu, sống ở thôn
trang nhỏ cạnh dãy Alpes* hoặc là trong pháo đài cổ kính, trên đỉnh núi
là tuyết phủ quanh năm, dưới chân núi ngập tràn biển hoa, đẹp tựa như
truyện cổ tích. Hay là chúng ta đến biển Aegean*, một thế giới chỉ có
hai màu xanh và trắng, tươi mát đến mức có thể khiến em quên hết mọi
phiền não. Không thì chúng ta đến những hòn đảo nhỏ gần bờ biển Caribean du ngoạn, đi New Zealand… Chúng ta rời khỏi nơi này, chỉ hai chúng ta
thôi, được không?”

*những địa danh ở châu Âu.

Trong giọng điệu của hắn tràn ngập hân hoan vui sướng như một đứa trẻ, trong
lòng Tưởng Chính Tuyền lại dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ không nói
nên lời, cô nhìn những điểm ánh vàng trên mặt biển xanh, chậm rãi nói:
“Nhiếp đại ca, tôi thật sự sắp kết hôn. Những chuyện đã qua, hãy để
chúng trở thành dĩ vãng, được không? Chỉ cần anh bằng lòng, ở Lạc Hải
này thiếu gì những cô gái xinh đẹp nguyện ý chu du khắp thế giới này
cùng anh.”

Nhiếp Trọng Chi vốn đang lẳng lặng nhu tình nhìn cô, nghe xong lời của cô
nói, rồi lại làm như chưa nghe thấy gì, ngây ngốc ngồi đó. Trong mấy
giây sau, ánh mắt hắn dần dần trở nên nguội lạnh. Dù lời thế nào cũng
không thể cất lên được, bởi vì cả người hắn lúc này như vừa bị một xô
nước đá đổ ập xuống từ trên đỉnh đầu, ướt sũng trần trụi đứng giữa cơn
mưa tuyết lạnh giá. Trong lòng hắn điên cuồng gào thét: “Không, anh
không cần những người đó. Anh chỉ muốn em! Anh chỉ muốn em đi cùng anh!”

Tưởng Chính Tuyền mặc kệ hắn phản ứng hay không phản ứng, cô vẫn một mực nói
tiếp: “Nhiếp đại ca, tôi thật sự cảm thấy rất mệt mỏi. Anh đừng ép buộc
tôi nữa, được không? Mỗi lần ở cùng một chỗ với anh, tôi liền có cảm
giác mình đã làm ra chuyện có lỗi với Diệp đại ca…Tôi thấy có lẽ mình là kẻ nhân cách phân liệt, cảm thấy chính mình sắp phát điên lên rồi. Thừa dịp hôm nay tôi muốn nói chuyện rõ ràng với anh, sau này anh đừng gọi
điện thoại đến cho tôi nữa, cũng đừng tới tìm tôi. Được không? Tôi van
xin anh, coi như tôi van xin anh lần này. Anh thả cho tôi một con đường
sống được không?”

Cho cô một con đường sống, vậy ai đến cho hắn đây?

Tia sáng trong mắt hắn như một ngọn lửa đang bập bùng từ từ lụi tắt, một cỗ chua sót nói không nên lời trong nháy mắt xông lên chóp mũi, Nhiếp
Trọng Chi chậm rãi cười nhạt: “Để từ nay về sau, em và Diệp Anh Chương
cùng sống một cuộc sống hạnh phúc như truyện cổ tích sao?” Còn hắn, mãi
mãi lẻ loi một mình?

Hắn đáp lời như vậy, Tưởng Chính Tuyền liền trầm mặc không nói gì, mặt vùi
vào đầu gối, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, thân thể vẫn duy trì tư thế này
không hề nhúc nhích. Im lặng một hồi thật lâu, Tưởng Chính Tuyền mới
ngẩng đầu lên: “Kỳ thật tôi cũng không nợ anh điều gì, người tôi nợ
chính là Diệp đại ca. Tôi đã suy nghĩ về chuyện này rất lâu, tôi sẽ
không tiếp tục dây dưa với anh thêm chút nào nữa. Anh muốn gọi điện
thoại cho Diệp đại ca thì cứ làm đi, sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ biết.
Tôi không muốn giấu diếm anh ấy nữa… Tôi cảm thấy tôi chính là một đứa
con gái không biết xấu hổ nhất thế giới này, sao có thể lừa dối Diệp đại ca được chứ.”

Tưởng Chính Tuyền mở chiếc di động mà cô vẫn giữ chặt trong tay: “Anh gọi đi, tôi sẽ không ngăn cản anh nữa.”

Thanh âm của cô vừa nhỏ lại vừa uể oải, nhưng mỗi một từ nói ra đều kiên định vững vàng!

Tầm mắt Nhiếp Trọng Chi vẫn khóa chặt trên người cô không hề rời đi, lại
nhìn xuống chiếc di động màu trắng trong lòng bàn tay cô. Hắn biết mỗi
lời cô vừa nói ra đều là lời nói thật lòng.

Rốt cuộc thì hắn không còn uy hiếp cô được nữa! Cô sẽ rời xa hắn, thật sự rời xa hắn!

Nhiếp Trọng Chi bỗng nhiên đứng dậy, vừa nhấc chân lên, ‘bùm bùm’ mấy tiếng
toàn bộ ly rượu, thùng ướp đá linh tinh đều bị đá xuống biển. Nhiếp
Trọng Chi trong lúc lí trí vẫn còn kiểm soát được, xoay người đi thẳng
vào trong khoang thuyền: “Tôi không cho phép em kết hôn với hắn. Tôi đã
nói là tôi không cho phép, em có nghe hay không?”

Mới đi được vài bước, phía sau liền truyền tới một tiếng ‘bùm’ thật lớn.
Tấm lưng Nhiếp Trọng Chi rét run, hắn quay phắt người lại, trên boong
tàu đã không còn thấy bóng dáng của Tưởng Chính Tuyền đâu.

Cô nhảy xuống biển! Cô cư nhiên nhảy xuống biển! Nhiếp Trọng Chi lập tức
phi mạnh thân mình xuống nước, rốt cục cũng ôm được người cô, cả hai
cùng trồi lên trên mặt nước, vừa sợ vừa giận quát lớn: “Em điên rồi phải không? Em điên rồi phải không?”

Trên môi thấm đẫm vị mặn của nước biển, Tưởng Chính Tuyền yên lặng nhìn hắn: “Tôi đúng là bị điên rồi, tôi bị anh bức đến phát điên. Nhiếp Trọng
Chi, đến nước này anh có thả tôi đi không? Tôi muốn kết hôn! Tôi muốn
kết hôn! Tôi muốn kết hôn! Tôi muốn kết hôn! Tôi muốn kết hôn!”

Thanh âm Nhiếp Trọng Chi vô cùng nặng nề, giống như mỗi một chữ đều bị đeo
thêm chì: “Em thật sự yêu hắn như thế? Muốn gả cho hắn đến vậy sao? Cho
dù là chết cũng muốn gả cho hắn!”

Tưởng Chính Tuyền chậm rãi nhắm mắt: “Dù tôi chết, tôi cũng muốn gả cho Diệp
đại ca.” Diệp Anh Chương đối với cô bây giờ, là mối tình đầu tựa như một giấc mộng đẹp đẽ, chỉ một cái chạm nhẹ thôi sẽ tan biến mất. Cô dùng
hết sức mình, khao khát bắt được giấc mộng đó.

Từng chữ từng chữ một rõ ràng như đinh đóng cột, không còn một chút gì có
thể cứu vãn. Mỗi một lời của Tưởng Chính Tuyền nói ra tựa như một nhát
búa, đập vào trái tim Nhiếp Trọng Chi máu chảy đầm đìa.

Cô tình nguyện nhảy xuống biển để được rời khỏi hắn. Dù phải làm thế nào
cũng muốn rời đi, bất kể là loại phương thức quyết tuyệt này. Trái tim
Nhiếp Trọng Chi giờ như mảnh tro tàn, hắn hiểu được cô thật sự không có
một chút cảm tình gì với hắn. Cho dù giữa hai người đã có vô số lần thân mật cùng nhau, nhưng tận sâu nơi đáy lòng cô, hắn có lẽ còn không bằng
một cọng tóc của Diệp Anh Chương.

Con tim vô vọng, giữa con sóng đen cuộn trào mãnh liệt, từng chút một tan biến vào trong đáy biển sâu.

Có lẽ, đã đến lúc hắn phải buông tay rồi!

Những ngày sau đó, Tưởng Chính Tuyền đem số điện thoại của Nhiếp Trọng Chi
liệt vào danh sách từ chối nghe máy. Quả thật, cô cảm thấy, hết thảy đều không khủng bố như cô từng nghĩ.

Ban đầu, cô đã định bụng cá chết lưới rách với hắn. Nhưng một tuần qua đi,
rồi lại hai tuần, ba tuần, nhiều tuần sau nữa, cô phát hiện Nhiếp Trọng
Chi không hề đi tìm Diệp đại ca, cũng không đem chuyện kia nói ra.

Dần dần cô cảm thấy an tâm hơn.

Tuy rằng đã thuê một công ty tổ chức sự kiện chuyên nghiệp, nhưng cô vẫn
giống như bao cô gái trẻ khác chờ đợi ngày trong đại nhất của đời mình,
mỗi ngày đều bận rộn không nghỉ vì đủ thứ chuyện, từ việc lớn như lựa
chọn nơi tổ chức, trà rượu, quà mừng của khách quý, lựa chọn áo cưới đẹp nhất đến những chuyện bé cỏn con như chọn màu gì cho nơ bướm… đều là
một mình cô quyết định. Trừ những việc đó ra, còn phải trang trí cho
phòng tân hôn. Mỗi ngày vì chuyện đó mà cô phải cùng nhà thiết kế chạy
xuôi chạy ngược khắp thành phố Lạc Hải này.

Thỉnh thoảng cùng bạn tốt Hứa Liên Trăn hẹn nhau cùng ăn cơm, đề tài đều quanh đi quẩn lại chuyện hôn lễ.

Tưởng Chính Tuyền chưa bao giờ phải bận rộn mệt nhọc như vậy, mỗi ngày đều lo công việc đến mất ngủ, không có thời gian suy nghĩ miên man.

Cũng may, tất cả nhờ vào sự giúp đỡ chuyên nghiệp của công ty tổ chức nên mọi chuyện hầu như đã đâu vào đấy.

Cô vẫn chưa gặp lại Nhiếp Trọng Chi, cho tới ngày hôm đó, khi cô cùng Liên Trăn đến tiệm của Thư Mạn thử áo cưới.

Khi đó, cô thay một bộ áo cưới cúp ngực bằng ren, kiểu dáng này đã đem tất
cả những đường cong tuyệt đẹp của cô phơi bày ra ngoài. Tưởng Chính
Tuyền ngắm nhìn hình ảnh xa lạ của mình trong gương, bỗng cảm thấy kinh
ngạc không thôi, người bên trong dường như là mình, lại dường như không
phải.

Cô ngồi xuống giường mỹ nhân bằng nhung lụa bên cạnh, mờ mịt tự hỏi chính
mình: thật sự sắp kết hôn sao? Thật sự muốn gả cho Diệp đại ca sao?

Giống như một điều gì đó quá mức tốt đẹp lại lấy được một cách quá dễ dàng, cô luôn có một loại cảm giác không chân thật.

Tại thời khắc này, cô đột nhiên lại nghĩ tới Nhiếp Trọng Chi. Cô điên rồi,
nhất định là cô điên rồi! Sao tự nhiên lại nghĩ tới hắn chứ!

Chỉ là… Cô ảm đạm nâng tay lên ôm mặt mình. Thật sự cô đã nhớ tới Nhiếp Trọng Chi.

Cánh cửa phía sau nhẹ nhàng bị đẩy ra, lại chậm rãi đóng lại. Có lẽ Liên Trăn nghe điện thoại xong nên quay về.

Có người lấy mũ sa bên cạnh, dịu dàng phủ lên giúp cô. Tưởng Chính Tuyền
định nói một câu “cảm ơn”, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc.

Giống như có một con rắn độc đang cắn vào chân cô, Tưởng Chính Tuyền nhảy
dựng lên khỏi giường mỹ nhân: “Sao anh lại ở trong này?”

Trên gương mặt góc cạnh ngũ quan thâm thúy của Nhiếp Trọng Chi không thể
nhìn ra được chút cảm xúc nào, hắn chỉ lẳng lặng nhìn cô: “Tuyền Tuyền,
đừng kết hôn cùng hắn ta, được không?”

Hắn chưa bao giờ dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với cô. Giờ phút này
hắn vô cùng vô cùng kỳ quái, thanh âm của hắn, nét mặt của hắn cùng tất
cả của hắn, đều khiến người ta không thể đoán ra được. Tưởng Chính Tuyền lui về phía sau từng bước: “Không, Nhiếp đại ca, tôi muốn kết hôn cùng
anh ấy.”

Nhiếp Trọng Chi giống như không còn nghe thấy gì nữa, hắn lại chậm rãi chậm
rãi lặp lại từng chữ một: “Tuyền Tuyền, em đừng kết họn cùng hắn ta,
được không?” Nơi sâu thẳm trong đáy mắt hắn như có gì đó chảy ra, như là đau thương, khiến trái tim cô bất giác thắt lại. Tưởng Chính Tuyền
không biết mình bị làm sao, cô ấy vậy mà lại cảm thấy mình có một loại
xúc động muốn đồng ý với hắn.

Không, cô sao có thể đồng ý được! Cô cũng không phải đầu óc có vấn đề. Tưởng
Chính Tuyền lắc đầu lia lịa, lui về phía sau từng bước, cho đến khi lưng của cô chạm vào vách tường, không còn đường nào để lui nữa.

“Nhiếp đại ca, tôi sắp kết hôn. Tôi sắp kết hôn với Diệp đại ca.”

Nhiếp Trọng Chi vẫn không nhúc nhích đứng tại một chỗ, đột nhiên lộ ra một nụ cười làm người ta sợ hãi: “Tôi đương nhiên biết.” Hắn có một đôi mắt
phượng, mỗi khi mỉm cười lại hơi hơi nhướng lên, cho dù chỉ là một nụ
cười nhạt, cũng khiến người đối diện cảm thấy hít thở không thông.

Nhiếp Trọng Chi bước lên phía trước, ánh mắt hắn hoàn toàn tối sầm lại: “Em
thật sự chuẩn bị cùng người khác kết hôn? Em nghĩ tôi là người dễ dàng
cho qua như vậy sao?”

Gương mặt Tưởng Chính Tuyền tái nhợt đi, nghiêm mặt quát: “Nhiếp Trọng Chi!
Rốt cuộc anh muốn thế nào? Nếu anh muốn đi tìm Diệp đại ca nói hết toàn
bộ chuyện đó thì cứ đi đi, đi nhanh đi.” Cô chỉ ra cánh cửa, quay đầu đi nơi khác: “Anh đi đi! Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài… Tôi không bao giờ
muốn nhìn thấy anh nữa! Đi!”

Thế nhưng Nhiếp Trọng Chi vẫn không nhúc nhích. Vẫn kinh ngạc đứng đó, nhìn bóng hình xinh đẹp trước mặt mình. Trong đầu hắn hiện lên một màn kia
khi hai người mới gặp nhau, một tiểu công chúa ôm gấu bông, đôi chân
trắng nõn để trần, rụt rè đẩy cửa phòng ra…

Nhưng bây giờ tiểu công chúa lại sắp kết hôn, sắp gả cho một người khác.

Hắn lại hoàn toàn không thể làm được gì. Cho dù biết có dây dưa thêm nữa
thì cũng chỉ có một kết cục, nhưng Nhiếp Trọng Chi vẫn không cam lòng.
Hắn nhẹ nhàng mở miệng, giống như trước kia chưa từng xảy ra chuyện gì,
mềm nhẹ như vậy: “Tuyền Tuyền, anh xin em, cầu xin em đừng kết hôn cùng
hắn, được không?”

Nhưng không một ai trả lời hắn.

Tưởng Chính Tuyền đưa lưng về phía hắn, không xoay người lại nữa.

Thời gian không gian tựa như đọng lại thành từng hạt thủy tinh. Một hồi lâu sau, cánh cửa lại nhẹ nhàng đóng lại một lần nữa.

“Cạch cạch” một tiếng cửa khép lại, cả người Tưởng Chính Tuyền bỗng nhiên xụi xuống, cô chậm rãi ngồi bệt trên sàn nhà.

Nhiếp Trọng Chi, rốt cuộc hắn có buông tha cho cô không? Hay vẫn cố chấp dây dưa tới cùng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui