“Người ta thường nói, ấn tượng lần đầu luôn luôn quan trọng, nhưng nếu sốc quá thì tốt nhất là nên giả vờ quên đi, còn nếu quên không được thì phải tránh thật xa.”
Khách sạn Pangu Plaza, Bắc Kinh, là một trong những nơi xa hoa bậc nhất quận Triều Dương, một khu phức hợp gồm năm tòa nhà được sử dụng bao gồm một tòa nhà văn phòng, ba tòa nhà chung cư, câu lạc bộ, khu bán lẻ và một khách sạn 7 sao.
Nội thất là sự kết hợp giữa truyền thống Trung Hoa và những yếu tố xa hoa của châu Âu như đá cẩm thạch, vải lụa đính đá dán tường cùng không gian sang trọng, nhưng không kém phần ấm áp.
La Mật Di vừa bước xuống từ chiếc Lexus màu trắng, thân ảnh nhỏ nhắn và đầy đặn, váy trắng liền thân hai dây bản to cũng đong đưa theo từng bước chân vội vàng, tóc dài búi cao gọn gàng để lộ phần vai và cổ nữ tính, tiếng giày cao gót chạm vào sàn bằng đá tự nhiên cao cấp trong sảnh khách sạn.
Nhìn đồng hồ trên tay, đã hai giờ sáng, nhân viên lễ tân thanh lịch đang đứng sau quầy, bên cạnh là ba người khác cũng đang trong ca trực.
Thấy vị khách hàng xinh đẹp trước mặt, cả người đều toát lên khí chất tao nhã, liền mỉm cười rồi nhẹ giọng hỏi.
- Pangu Residences xin chào tiểu thư, không biết chúng tôi giúp được gì cho cô ạ?
La Mật Di chỉ mỉm cười một chút rồi mở khóa chiếc ví cầm tay nhỏ, lấy một tấm danh thiếp màu đen bóng bẩy đặt lên quầy rồi đẩy nhẹ về phía nhân viên lễ tân.
- Tôi đến theo sắp xếp của vị khách này, tôi họ La.
- Tiểu thư xin chờ chúng tôi xác nhận lại.
– Nhân viên lễ tân lướt mắt lên hàng chữ màu bạc trên tấm danh thiếp đen đó rồi nhìn người trước mặt.
Không muốn phải nhìn tấm danh thiếp này thêm phút nào nữa, Mật Di liền đưa tay ra cầm lấy nó xong nhét nhanh vào trong ví, tiếp tục chờ đợi.
Nhân viên lễ tân đang nói chuyện điện thoại, giọng nói rất cung kính và cẩn trọng, khoảng ba phút thì tắt máy, xong mới ngẩng đầu nhìn Mật Di.
- Xin tiểu thư chờ một chút, sẽ có người xuống đưa cô lên gặp ạ.
- Vâng, xin cảm ơn.
Trong lòng đang rất thấp thỏm, lúc nãy vừa nhận được tin nhắn của mẹ Tôn xong là Mật Di không kịp suy nghĩ liền lái xe một mạch từ Đại Học Bắc Kinh đến đây, phải thay vội chiếc váy để phù hợp với không gian sang trọng của nơi này.
Không biết có kịp ngăn chị gái làm trò điên khùng đó không nữa, Mật Di bắt đầu nhìn ngó về phía cửa thang máy được trang trí tỉ mỉ còn dát cả vàng.
Khoảng mười phút thì cửa thang máy mở ra, có một người phụ nữ ăn diện khá nghiêm túc, tóc xõa ngang vai, đeo kính nhìn càng khó gần hơn, đi đến trước mặt Mật Di rồi nói.
- Lúc nãy không phải cô La đã đến đây rồi sao, tại sao lại không lên gặp tiên sinh?
- Tôi...tôi để quên chút đồ...nên phải quay lại lấy, xong không nhớ ngài ấy ở tầng nào...xin lỗi đã làm phiền...!- Mật Di ấp úng vì đang tìm cớ để nói dối.
- Mời cô đi theo tôi.
Người phụ nữ này có thể là thư ký của người mà chị gái của La Mật Di đang gặp mặt tối nay, đi theo cô ấy vào trong thang máy trước, ấn nút chọn tầng cao nhất của khách sạn.
Lúc vừa bước vào sảnh khách sạn, Mật Di cảm thấy rất choáng ngợp vì độ sang trọng và xa hoa ở đây, nếu không phải vì bà chị ngu ngốc kia thì cô tuyệt đối không muốn bước chân vào đây.
La Thục Tâm là chị gái của cô, năm nay hai mươi chín tuổi, hiện đang kinh doanh các vật liệu trang trí nội thất, công ty vừa và nhỏ, hai chị em mất cha mẹ trong tai nạn tàu cách đây gần hai mươi năm.
La Mật Di nhỏ hơn chị gái hai tuổi, hiện đang làm giảng viên đại học, trực tiếp giảng dạy các môn Ngoại Ngữ chuyên ngành.
Ting...cửa thang máy mở ra, người phụ nữ này dẫn Mật Di đi đến trước một căn phòng, cánh cửa gổ lớn được chạm khắc các họa tiết nhìn cực kỳ tinh xảo và bắt mắt.
Quẹt thẻ từ lên cánh cửa xong, cô ấy xoay lại nhìn Mật Di.
- Đã trễ rồi nên cô hãy biết điều, đừng ra ngoài như thế này.
- Vâng, tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền.
- Mật Di vội cúi đầu nói.
Chờ người phụ nữ này bước vào thang máy lại, Mật Di mới yên tâm mà nhìn ngó xung quanh, nếu mà để lộ danh tính thật thì chắc bị đuổi cổ từ lúc nãy rồi, vì hai chị em có khuôn mặt hao hao nhau nên chỉ cần Mật Di ăn diện theo kiểu Thục Tâm rồi lần lượt xuất hiện trước sau là có thể khiến mọi người bị nhầm lẫn phút chốc.
Giờ đâm lao thì cũng phải theo lao thôi, lôi được Thục Tâm về trước khi xảy ra mấy chuyện vớ vẩn này là được rồi.
Không nghĩ ngợi thêm, Mật Di đẩy cánh cửa lớn đó rồi bước vào, mùi thuốc lá và mùi rượu rất nồng, căn phòng này thật sự rất lớn, có cả quầy bar riêng, ánh sáng màu xanh đậm rất yếu ớt, làm không gian thêm phần ma mị.
Ngay chỗ ghế sofa size King màu đỏ chói kia là bốn cô gái, người ngồi trên ghế, người lại ngồi dưới thảm trải sàn, ăn mặc rất hở hang, tất cả đều vây quanh một gã đàn ông còn không ngừng dùng tay mơn trớn trên phần cánh tay và lồng ngực.
Thấy có người bước vào, gã đàn ông này không nhìn tới, ngồi tựa lưng vào thành ghế, chân dài bắt chéo, phong thái tự cao, đôi mắt nhắm nghiền, trang phục xộc xệch.
Thục Tâm còn đang quỳ gối rót rượu, thấy em gái xông vào thì biểu cảm rất hoảng hốt.
Mật Di cũng sượng trân khi thấy chị gái lại có thể hạ mình quỳ gối trước những người này, cô liền bước nhanh đến và kéo cánh tay chị gái đứng dậy.
- Chị bị điên đúng không, công việc không thuận lợi liền hạ mình đi làm những chuyện xấu hổ này?
- Em làm gì thế, mau ra ngoài đi, mau lên...!- Thục Tâm ra dấu nói nhỏ về phía em gái.
- Ra ngoài mau lên.
Sợ làm người đàn ông này khó chịu, nên Thục Tâm vội vàng đặt chai rượu lên bàn xong kéo tay em gái định đi ra ngoài trước, tiếng nhạc trong phòng cũng vì cuộc trò chuyện ngắn của hai người bọn họ bị làm phiền.
Vừa mới đến gần cánh cửa thì đã nghe tiếng đổ vỡ loảng xoảng phía sau lưng, mấy cô gái đang ngồi gần gã đó liền vì hành động đạp mạnh vào chiếc bàn thủy tinh trước mặt làm cho hoảng sợ, vội tránh sang hai bên.
Thục Tâm vội quay sang nhìn em gái, sắc mặt cũng hoảng hốt không kém.
- Ra ngoài mau lên, khi nào về chị sẽ nói chuyện sau với em.
- Chị cần thêm bao nhiêu chứ, lấy hết phần của em rồi bù vào đi, không cần phải làm mấy chuyện này, còn anh Quân Hạo nữa, chị không thấy có lỗi với anh ấy sao? – Mật Di giữ chặt cổ tay chị gái.
- Chị...chị...nhưng mà nếu không làm thế này thì công ty của chị sẽ bị người khác thu hồi và chị sẽ không kiện tụng gì được...!– Thục Tâm ấp úng.
- Lấy phần của em bù vào, tài khoản tiết kiệm của em cũng được một khoản...về đi chị...!– Mật Di vội nói.
- Kịch hay đấy.
Giọng trầm thấp của đàn ông truyền đến, sau đó là tiếng vỗ tay cợt nhã, giờ mới nhìn đến chỗ những người đang ở trong phòng, Mật Di hơi sợ ánh mắt của gã này, rất cao, hơi thở nhẹ nhàng nhưng chỉ cần hơi nghiêng đầu một chút liền nhìn ra thái độ kiêu ngạo.
Thục Tâm vội rút tay em gái ra, xong đi đến chỗ gã này, cúi đầu.
- Xin lỗi tiên sinh, tôi...tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền đến...
Chưa nói hết câu, Thục Tâm liền bị gã này vươn tay gạt mạnh sang một bên, làm cô ấy ngã nhào xuống sàn.
Mật Di vội đi tới định cúi xuống đỡ chị gái thì cánh tay lại bị gã này giữ chặt lại, siết rất mạnh.
- Ra ngoài hết.
Ngay lập tức, bốn cô gái đang đứng khép nép phía sau vội vàng chạy một mạch ra khỏi phòng, Thục Tâm vội vàng đứng dậy giữ cánh tay của gã này rồi ngẩng đầu nhìn hắn.
- Tiên sinh...tiên sinh...người cần ngài chiếu cố là tôi...là tôi, còn đây là em gái tôi...nó không liên quan...
- Đau...!– Mật Di nhăn mặt vì cánh tay đang rất đau.
- Câm họng và cút ra ngoài.
Hắn vừa cúi đầu nhìn Thục Tâm vừa nói, làm cả hai chị em đều sợ chết khiếp, biết rõ người trước mặt này là ai, càng hiểu rằng tuyệt đối không nên gây sự, vì chỉ cần một chút bất cẩn liền khiến công ty của Thục Tâm bốc hơi khỏi thị trường.
Mật Di đưa ví cầm tay cùng chìa khóa xe cho chị gái rồi nhẹ giọng nói.
- Chị xuống sảnh chờ em đi...mau đi đi...
- Nhưng...nhưng đây là rắc rối của chị...!– Thục Tâm ngập ngừng nhìn em gái.
- Đi đi...anh Quân Hạo biết chuyện sẽ như thế nào chứ, không có gì đâu...!– Mật Di đau đến đổ mồ hôi trán.
Từ sau khi cha mẹ mất, cả hai chị em đã phải nương tựa nhau mà sống, sau này tốt nghiệp đại học thì nhờ có Quân Hạo giúp đỡ nên Thục Tâm mới tìm được chỗ đứng trong kinh doanh ở Bắc Kinh, cũng vì thế mà Mật Di có thể theo đuổi con đường làm giảng viên của cô.
Nên hai chị em đều rất cảm kích Quân Hạo, nhưng người anh ấy yêu lại là chị gái của Mật Di, trớ trêu là cả hai chị em đều dành tình cảm cho Quân Hạo.
Dù không muốn Mật Di phải ở lại đối mặt với gã này, nhưng Thục Tâm ngoài bất lực ra thì còn làm được gì đây.
Cầm lấy chìa khóa xe và ví của em gái xong, Thục Tâm thấp thỏm mở cửa phòng đi ra bên ngoài, xuống dưới sảnh chờ đợi.
Mật Di ngẩng đầu nhìn hắn, biết tên và tất cả những thứ mà mọi người biết về hắn.
- Doanh Tổng, xin hãy buông tay.
Nhưng không từ nào lọt vào tai Doanh Suyễn, kéo mạnh cánh tay của Mật Di đi đến phòng ngủ xong đẩy cô ngã lên giường trước.
Phần tóc đang búi cao cũng vì thế mà xõa xuống, Mật Di vội vàng ngồi dậy nhưng mà lại nhìn thấy Doanh Suyễn đang cởi trang phục, từng thứ một rơi xuống.
Mật Di vội tránh mặt, vừa đặt một chân xuống giường liền bị Doanh Suyễn kéo lại, cưỡng ép cô ngồi xuống giường, đưa tay giữ chặt hai bên mặt và bắt ngẩng đầu, ngang tầm thắt lưng của anh.
Nhìn cơ thể trần trụi hoang dã của người trước mặt, Mật Di liều lĩnh phản kháng, dùng cả hai tay để cạy bàn tay to lớn đang giữ chặt khuôn mặt.
Nhưng mà không tài nào làm được, Doanh Suyễn hơi nhếch môi rồi ép Mật Di mở miệng ngậm lấy thứ cứng rắn của anh.
Choáng váng cực điểm, Mật Di cấu mạnh các ngón tay lên thắt lưng của Doanh Suyễn, chưa từng làm những chuyện xấu hổ như thế này, nhưng bây giờ lại bị cưỡng ép, Mật Di thống khổ nhíu mày ngước nhìn người trước mặt mà khóc không thành tiếng.
Mỗi lần bị Doanh Suyễn đưa đẩy, Mật Di lại cảm thấy tủi nhục hơn bao giờ hết, có nhiều cách để áp bức một người, nhưng cách này thật sự rất hèn.
Thấy Mật Di không chịu hợp tác, Doanh Suyễn đẩy đầu cô ra rồi chồm người lên trên, nhanh chóng cởi sạch trang phục của cô.
- Đê tiện...!đồ khốn...
Lập tức một bên mặt liền truyền đến cảm giác nóng rát, cả cơ thể của Mật Di liền trở nên cứng đờ, đầu bị nghiêng sang một bên, không dám tin là người đàn ông này vậy mà thẳng tay tát mạnh vào mặt cô.
- Chửi đi.
- Đồ vô sỉ...!– Mật Di nghiến răng mắng.
Thêm một bạt tay được giáng lên phần mặt vừa bị đau lúc nãy, lần này sức nóng rát đã tăng lên gấp nhiều lần.
Mật Di không cam tâm, muốn phản kháng, nhưng bàn tay của Doanh Suyễn lại đè chặt trước cổ cô, vẫn chưa dùng sức nhiều.
- Chửi tiếp đi.
Cảm nhận được lực tay Doanh Suyễn đang tăng từ từ, Mật Di cắn chặt răng không dám nói thêm gì nữa, vì sợ bị bóp cổ chết.
Chỉ đưa tay dụi đi nước mắt sắp lăn xuống khóe mắt, nhìn chằm chằm vào người vừa đánh mình.
Doanh Suyễn nới tay ra, tiếp tục mơn trớn trên cổ và cằm của Mật Di, xong cúi đầu hôn dọc theo đó xuống ngực cô, vừa cắn vừa miết thô bạo.
Biết bản thân không thoát được tên này, Mật Di chỉ nằm yên chịu đựng, còn công ty của chị gái nữa, nhưng mà thật sự không muốn xảy ra quan hệ trong tình huống này, còn với một người đàn ông xa lạ.
Vừa chen vào giữa hai chân Mật Di, thì lập tức bị cô chặn lại, khuôn mặt bị đánh đỏ ửng nhìn vô cùng đáng thương.
- Dùng bao đi...an toàn cho tôi và anh...
Doanh Suyễn ngẩng đầu nhìn sau khi nghe Mật Di nói, anh vươn tay kéo chiếc hộc tủ bên cạnh thành giường, lấy một hộp bao cao su rồi ném lên người Mật Di, xong quỳ gối thẳng lưng chờ đợi.
Lúng túng một hồi, Mật Di cũng làm xong, rồi ngay lập tức bị Doanh Suyễn đẩy vai ngã ra giường, anh kéo một chân của cô đặt lên vai rồi giữ chặt hông mà thúc mạnh.
Không kịp dung nạp sự xâm nhập này, cơ thể Mật Di kháng cự không muốn để Doanh Suyễn tiến vào, dù đang đau đến mức các ngón tay trở nên trắng nhợt, nhưng Mật Di vẫn cố không phát ra tiếng khó chịu.
- Khoan...khoan đã...tôi...tôi...cần một chút thời gian...
- Bám vào tay tôi.
– Doanh Suyễn thấp giọng ra lệnh.
- Xin lỗi...nhưng có thể đừng làm khó công ty của gia đình tôi, được không? – Mật Di nhìn vào mắt người trước mặt, nhẹ giọng cầu xin.
- Giao dịch đắt giá đấy.
Giọng nói của Doanh Suyễn vừa trầm vừa khó nghe, việc tối kỵ nhất khi ở trên giường của anh chính là lấy công việc ra nói, Mật Di không biết nên cứ thế mà cầu xin.
Giữ chặt eo nhỏ của cô xong, Doanh Suyễn dùng hết sức mà thúc mạnh vào, không quan tâm đến cảm giác của người dưới thân.
Đã hơn một tiếng rồi vẫn chưa thấy em gái đi xuống, Thục Tâm đang ngồi trong xe chờ đợi mà lòng như lửa đốt, muốn đi lên đó xem thế nào nhưng nhân viên khách sạn không cho phép vì đã nhận được lệnh của thư ký Doanh Suyễn.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Mật Di, thì người có tội lớn nhất chính là cô ấy.
Vì bất cẩn trong những đơn hàng nội thất với một chi nhánh nhỏ của DJI nên Thục Tâm mới phải tìm cách gặp riêng Doanh Suyễn để xin anh ta đừng đưa công ty của cô vào danh sách thu mua không đền bù.
Cũng đã tìm hiểu kỹ về thói quen của Doanh Suyễn, anh ta tuyệt đối không lên giường với phụ nữ xa lạ, chỉ chấp nhận uống rượu và làm một vài hành vi thân mật khác.
Nên Thục Tâm đánh liều giấu Quân Hạo và Mật Di đến đây, nhưng trong lúc nói chuyện điện thoại khi ở nhà thì bị mẹ Tôn, bảo mẫu từ nhỏ của hai chị em nghe thấy, nên đã nhắn tin cho Mật Di biết chuyện.
Trăm vạn lần Thục Tâm cũng không dám nghĩ tới trường hợp Mật Di sẽ được dẫn đến tận cửa phòng, xong còn phải chứng kiến chị gái hạ mình quỳ gối cầu xin người khác.
Quân Hạo đã giúp quá nhiều, nên không thể cứ mãi nhờ cậy anh được, Thục Tâm thấp thỏm nhìn về phía cửa lớn khách sạn Pangu Residences.