Yêu Thương Ngược Lối Vì Ai


Khách sạn Pangu Residences về đêm rất nguy nga và lộng lẫy, ánh sát chiếu rọi từ khắp các tầng làm con đường phía dưới và các tòa cao ốc xung quanh cũng phát sáng theo, lúc nghe chị Thục Tâm nhắn địa chỉ nơi buổi tiệc, Mật Di liền cảm thấy hối hận khi không chịu hỏi trước địa điểm mà nhận lời tham dự cùng Quân Thụy.

Cũng không muốn làm phiền người khác đến đưa đón nên Mật Di đã tự lái xe đến đây, ngồi trong xe ngó nghiêng ra bên ngoài quan sát, rất đông khách mời đang đứng bắt tay chào hỏi trước sảnh lớn ở cửa chính, xong mới cùng nhau đi vào trong thành từng nhóm.

Thấy chiếc Limousine đen bóng của Quân Hạo cũng vừa xuất hiện trước cửa khách sạn, Mật Di mới an tâm mở cửa xe bước xuống.

Giày cao gót trên mười phân khiến cô tự tin hơn rất nhiều, chiếc váy có bó sát quá không, Mật Di hơi ngại khi để lộ đường nét trên cơ thể, đi nhanh đến trước mặt mấy người kia.

- Xin chào anh chị.

- Em tới lâu chưa, để bọn anh đi đón có phải tiện hơn cho em rồi không? – Quân Hạo vừa đưa cánh tay cho Thục Tâm khoác vừa nói.

- Ngược quận với mọi người mà, em tự đến cũng vừa kịp lúc đấy thôi.

– Mật Di đáp.

- Được rồi, chúng ta mau vào trong sảnh tiệc thôi.

– Thục Tâm rất xinh đẹp, mỉm cười nhìn em gái xong nói.

Lúc này Mật Di mới ngẩng đầu nhìn lên Quân Thụy, cũng vừa kịp bắt gặp được ánh mắt của anh, tràn ngập ý cười nhưng không thể hiện ra bên ngoài, cả hai khẽ gật đầu với đối phương trước.

Quân Thụy đưa cánh tay về phía Mật Di, ngụ ý để cô khoác.

Biết ý lịch sự của anh nên cũng phối hợp làm theo.

Cả bốn người lần lượt đi vào bên trong sảnh chính của khách sạn.

Tất cả khách mời đều diện những bộ suit đen và váy đen, phù hợp với quy định.

Ngồi nghe những người kia phát biểu bằng nhiều ngôn ngữ xong lại được phiên dịch làm Mật Di hơi đau đầu, những điều mà giới kinh doanh phát biểu, có chỗ Mật Di vẫn hiểu, nhưng hầu như là chịu thua, không phải chuyên ngành thì xem ra khó mà theo dõi nổi.

Quân Thụy ngồi bên cạnh, tập trung lắng nghe, Mật Di liếc nhìn thì thấy biểu cảm của Thục Tâm, lẫn Quân Hạo cũng tương tự, có cảm giác như đang ở ngoài vòng tròn thật, Mật Di cúi đầu cười khẽ.

- Em cười gì thế?

Giọng nói trầm thấp êm tai của Quân Thụy truyền đến rất gần vành tai, làm Mật Di bối rối vội nghiêng đầu một chút, ngước mắt nhìn sang anh.

- Em...em chỉ cười một mình thôi, không có gì đặc biệt...

- Chúng ta lên sảnh tiệc ở tầng hai đi, anh thấy em có vẻ không thích những bài phát biểu chán ngắt này.

– Quân Thụy nói tiếp, khẽ cười nhìn cô.

- Không phải chán ngắt, vì không phải chuyên ngành của em nên nghe cũng không biết gì nhiều, nhưng nếu có lợi cho anh thì hãy nán lại.


– Mật Di hơi nghiêng vai về phía anh ấy để trả lời.

- Không cần thiết, chúng ta đi thôi.

Nói xong, Quân Thụy liền đưa cánh tay đến để Mật Di khoác, cả hai chậm rãi đứng dậy rồi cẩn thận rời khỏi chỗ ngồi.

Thục Tâm ngẩng đầu nhìn theo, ánh mắt như đang thắc mắc, xong Mật Di chỉ ngón tay lên trên, ngụ ý là bọn họ sẽ lên tầng trên.

Vừa đi đến tầng hai, Mật Di mới ngại ngùng dời bàn tay khỏi cánh tay của Quân Thụy.

- Làm phiền anh phải ra ngoài cùng em thế này, thật xin lỗi.

- Không sao, ngày mai em hết tiết dạy học khoảng mấy giờ? – Quân Thụy đi chậm để Mật Di thấy thoải mái nhất.

- Em cũng không chắc chắn nữa, vì đôi khi sẽ có những lớp học đột xuất, có chuyện gì không anh? – Mật Di cầm chiếc ví nhỏ bằng cả hai tay, ngẩng đầu nhìn anh ấy.

- Không có gì, nếu thế cuối tuần em về Thông Châu được không, anh sẽ chèo thuyền ra giữa hồ cho em ném lưới.

– Quân Thụy cúi đầu nhìn cô.

- Vậy thì em phải mang theo xô thật lớn rồi, có thể thi bắt cá cùng anh Quân Hạo và chị Thục Tâm.

Tuy không nói được nhiều, nhưng Quân Thụy rất biết cách dẫn dắt câu chuyện để cả hai bớt ngượng ngùng hơn.

Sảnh tiệc ở tầng hai rất lớn, nhân viên phục vụ liên tục đẩy các xe đựng rượu ra vào từ các cửa phụ.

- Mật Di...Mật Di...

Giọng nữ trong trẻo và ngọt ngào vang đến từ phía sau, gọi tên cô rất gần gũi.

Mật Di giật mình quay lại nhìn, nhận ra là giọng Mẫn Hoa rồi, nhưng điều làm cô sợ chính là Doanh Suyễn, anh rất cao, bờ vai cũng rộng, khí thế áp bức quá.

- Chị...chị Mẫn Hoa, thật trùng hợp gặp chị ở đây...

- Chị cũng ngờ ngợ từ lúc ở dưới sảnh chính rồi, suýt nhận không ra em, đây là bạn trai em đúng không? – Mẫn Hoa nắm lấy tay của Mật Di, vẻ mặt vui mừng.

- Xin chào ngài, chủ tịch DJI.

– Quân Thụy lên tiếng và đưa bàn tay ra để bắt.

- Chào ngài, Tề Tổng.

– Doanh Suyễn hơi nghiêng đầu, bắt tay với người đối diện.


Cứ như đang bị ánh mắt của Doanh Suyễn ám ảnh, Mật Di hơi sợ hãi, cô tự động bước lùi ra sau cánh tay của Quân Thụy, không dám ngẩng đầu nhìn lên, Mẫn Hoa nhận ra sự dè chừng này, cũng hiểu lý do nên chỉ chờ hai người đàn ông này trao đổi lịch sự vài câu về công việc xong liền kéo tay Doanh Suyễn rời đi ngay, không quên vẫy tay tạm biệt với Mật Di.
Thấy người bên cạnh đột nhiên run nhẹ, thần sắc cũng nhạt đi vài phần, Quân Thụy đưa tay chạm vào trán của Mật Di để kiểm tra.

- Mật Di, em không sao chứ, nhìn mặt lại thay đổi nhanh vậy...cần anh đưa ra ngoài hít thở không?

- À...em...em không sao, tự nhiên thấy hơi mệt trong người thôi, anh đừng quan tâm...!– Mật Di hơi tránh bàn tay của anh ấy.

- Vậy anh đưa em về nhà trước, được không? – Quân Thụy giữ vai cô lại, nhẹ giọng quan tâm.

- Không cần, không cần, em tự lái xe về được rồi...anh mau quay lại sảnh chính đi, gửi lời chào tạm biệt của em đến anh Quân Hạo và chị gái em với nhé...!em xin phép...

Tự nhiên thấy bất an trong lòng, Mật Di nói xong liền vội vàng xoay người đi nhanh ra khỏi sảnh tiệc ở tầng này, Quân Thụy ngớ người nhìn theo, sợ bản thân đã làm gì thất thố nên Mật Di mới mất bình tĩnh như vậy, nên anh cũng không biết có nên đuổi theo cô hay không nữa, đứng chần chừ một lúc mới thở dài ra một hơi, xong lững thững quay lại sảnh chính.

Ngồi vào trong xe rồi mà Mật Di vẫn còn run rẩy cả hai tay, ném chiếc ví lên ghế phụ xong giữ chặt vô lăng xe, gục đầu lên đấy để lấy lại bình tĩnh, trong đầu cứ nhìn thấy ánh mắt đó, tự hỏi tại sao bản thân lại sợ hãi Doanh Suyễn, sau lần đó thì cô cũng đã giữ khoảng cách với Mẫn Hoa, cũng không làm gì đụng chạm đến anh ta nữa, nhưng cảm giác đe dọa đó chân thật vô cùng, không giống như tưởng tượng.

Điên mất thôi, phải tránh xa những nơi tiệc tùng liên quan đến giới kinh doanh, đề phòng vẫn hơn, gặp ở chỗ đông người đã như thế, nếu không may gặp riêng thì lại kinh dị cỡ nào.

Trở về căn hộ, Mật Di vừa nhập mật khẩu vào ổ khóa xong, mở cửa phòng bước vào trong, thấy cánh cửa không nhúc nhích, Mật Di dùng hết sức vẫn không đóng được, quay lại nhìn thì bắt gặp thân ảnh cao lớn, bộ suit đen, khuôn mặt lãnh đạm của Doanh Suyễn.

Mật Di hoảng hốt đến nỗi ngã khụy xuống dưới bậc thềm gần cửa.

- Tôi...tôi không liên quan gì đến anh và người của anh nữa...sao lại tìm đến đây...

Doanh Suyễn cúi đầu một chút, bước vào bên trong căn hộ, chậm rãi đóng cửa lại, đứng nhìn cô không chớp mắt.

Mật Di vội bám tay vào tường rồi đứng dậy, không có thời gian cởi giày cao gót.

- Đừng sợ, tôi chỉ muốn làm tình với cô thôi.

- Anh bị điên đúng không? – Mật Di bước lùi ra phía sau, ngẩng đầu nhìn người đàn ông này.

- Đừng lo, cứ ra giá tùy ý cô, đừng quá đáng là được.

– Doanh Suyễn bước đến gần chỗ cô.

- Cút...cút ra ngoài...

Đột ngột bị nhấc bổng lên cao, Mật Di lảo đảo suýt ngã ra sau, nhưng tay của Doanh Suyễn đã luồn ra sau lưng giữ lại.

Mật Di vùng vẫy rất mạnh nhưng không thể thoát khỏi kiềm kẹp này, vung tay thật cao và giáng một tiếng chát chúa vào mặt của Doanh Suyễn, làm anh hơi nghiêng đầu.

- Tôi không nợ nần gì anh, nếu muốn tìm đàn bà để ngủ đến vậy thì đến những nơi phù hợp, đừng làm phiền tôi.


- Làm tình với cô khiến tôi sướng hơn bao giờ hết.

– Doanh Suyễn thì thầm vào tai của Mật Di.

- Anh...bỏ tôi ra...không được...không được...

Vào trong phòng ngủ, Doanh Suyễn thả Mật Di ngồi xuống thảm trải sàn, dựa lưng vào thành giường xong anh mới bắt đầu cởi trang phục trên người, phô diễn toàn bộ cơ thể trước mặt của Mật Di, không chút kiêng dè.

Không được, Mật Di tự nói trong đầu đến hàng trăm lần là phải đứng dậy rồi chạy thật nhanh ra khỏi đây, nhưng chân cô run quá, không có sức lực để bò dậy chứ đừng nói là đứng rồi chạy.

Doanh Suyễn bước đến, đưa tay giữ chặt mặt của Mật Di rồi bắt ép cô mở miệng, kéo cô nhổm dậy ngang tầm thắt lưng của anh, quỳ một chân lên giường xong cưỡng ép Mật Di ngậm chặt nơi đó của anh.

- Nếu cô dám cắn, tôi nhất định sẽ khiến gia đình, bạn bè, công việc của cô thê thảm nhất.

Ngước mắt nhìn Doanh Suyễn, lại nhìn thấy bản thân bị ép buộc làm hành động này, Mật Di đau đớn bật khóc không thành tiếng, để Doanh Suyễn tùy ý đùa giỡn.

Không thể cảm thông nước mắt của Mật Di thêm giây nào, Doanh Suyễn đẩy đầu cô ra rồi ngồi xổm xuống, đối diện ánh mắt.

- Lau nước mắt và bò lên giường.

Mật Di làm theo những lời Doanh Suyễn vừa yêu cầu, nhưng trước khi đó, thì cô đã co chân và dồn hết sức lực xuống phần gót nhọn của đôi giày đạp mạnh vào vai của Doanh Suyễn, không ngã nhưng cũng làm đứt một đường dài rỉ máu.

Tiếng nghiến răng truyền đến cùng hơi thở nặng nề, Doanh Suyễn nắm lấy tóc của Mật Di kéo cô ngửa mặt dựa vào thành giường.

- Anh chỉ nói là không được cắn thứ đó, chứ không nói là không được phép làm bị thương anh...!– Mật Di cười nhếch môi đáp.

- Thì ra là có móng vuốt, để tôi đáp trả thật tương xứng.

Kéo cả người Mật Di ném lên giường xong, Doanh Suyễn liền chồm đến nhưng lại bị Mật Di túm tóc và lên gối thẳng vào mặt trái của anh, xong còn bị móng tay của cô cào xước đến rướm máu trên lồng ngực.

Tiếng váy bị xé rách, tất cả vướng víu trên người của Mật Di liền bị Doanh Suyễn tiễn đi hết, xoay lưng của Mật Di về phía anh xong giữ chặt hông của cô rồi đâm mạnh vào, liên tục rút ra rồi mạnh bạo xâm nhập.

- Đau...đau quá...tôi không muốn ...!– Mật Di đau đớn, hai tay siết chặt lấy chiếc chăn hét ầm lên.

- Tự cô tìm đến, tôi không ngại chịu đau cùng.

– Doanh Suyễn dời tay lên ngực của cô, dùng lực xoa nắn.

- Đừng...đừng...tôi xin lỗi...tôi xin lỗi...Doanh Suyễn...Doanh Suyễn...!đau lắm...

Mật Di vừa khóc lớn vừa cầu xin, bị cô gọi tên, làm Doanh Suyễn giật mình khựng lại động tác, xoay người Mật Di lại rồi đưa tay lau nước mắt cho cô.

- Đừng phản kháng, tôi sẽ giúp em dễ chịu hơn, Mật Di...

- Tôi không phải loại đàn bà để anh mua vui...tôi không cần tiền của anh...!– Mật Di vẫn khóc, giọng cô đầy bi thương.

- Ừ.

– Doanh Suyễn đáp, giọng anh rất trầm.

- Anh nói bản thân yêu chị Mẫn Hoa...nhưng tại sao lại có thể phản bội lại lời nói đó...anh không thấy xấu hổ với chị ấy sao? – Mật Di vẫn khóc.

- Hai việc này không liên quan.


– Doanh Suyễn thẳng thắn trả lời.

- Đừng ép tôi nữa, Doanh Suyễn...tôi không muốn tiếp xúc thân mật với anh...tôi rất sợ mỗi lần vô tình nhìn thấy anh...hãy bỏ qua cho tôi...!– Mật Di thống khổ nhìn người trước mặt.

- Một lần nữa thôi, em hãy chấp nhận tôi như thể em rất yêu tôi, sau đó tôi sẽ không bao giờ làm gì em.

Thái độ và giọng nói của Doanh Suyễn đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn, lời đề nghị này không tồi, nhưng mà phải phối hợp như hai người đang yêu nhau thì có quá cưỡng cầu không, chỉ cần một lần này, cuối cùng là sẽ thoát khỏi Doanh Suyễn.

Mật Di ngây thơ gật đầu đồng ý, nhưng cô chỉ tay lên vết thương trên người Doanh Suyễn.

- Đi tắm trước đi, tôi không thích mùi máu...

Chưa nói hết thì Doanh Suyễn đã nhấc bổng Mật Di lên, để cô bám vào cổ anh trước, xong chính tay anh tháo giày cao gót cho cô, sau đó mới đi vào phòng tắm.

Dặn lòng phải nhịn xuống hết mọi hành động khó hiểu của Doanh Suyễn, chịu đựng một chút là sẽ nhanh chóng qua đi.

Đang đứng cùng nhau dưới làn nước ấm, Doanh Suyễn lại ôm ghì lấy Mật Di, cúi đầu hôn môi cô, nụ hôn rất mãnh liệt và sâu, cả hai vừa dây dưa vừa đi lùi ra bên ngoài phòng ngủ, Doanh Suyễn với tay lấy chiếc khăn tắm trên kệ rồi choàng lên người của Mật Di, nhấc bổng cô lên nhưng môi vẫn không rời đi.

Anh nhẹ nhàng vô cùng, vừa đặt Mật Di nằm xuống liền chồm ngay lên trên cô.

Bàn tay của Mật Di cũng tự ý bắt chước theo, luồn vào tóc anh để âu yếm, Doanh Suyễn dời nụ hôn xuống cổ rồi dừng lại rất lâu trên ngực của Mật Di, đầu ngực xinh đẹp cũng vì sự khiêu khích của anh mà trở nên nhạy cảm.

- Thả lõng đi, em có thể làm gì cũng được.

- Doanh...Suyễn...đừng cắn đầu ngực em nữa...!cảm giác lạ lắm...!– Mật Di rất nhanh phối hợp, thậm chí còn đổi cả cách xưng hô chỉ để làm hài lòng anh.

Cười sao, Doanh Suyễn cười rồi, Mật Di nhìn đến ngây ngốc, được lắm, chỉ cần giả vờ diễn dáng vẻ yểu điệu là có thể làm anh vui lòng, cố một chút nữa là có thể tống khứ hạng người khốn kiếp này một lần và vĩnh viễn, Mật Di thầm nghĩ trong đầu xong lại tiếp tục hành vi.

Nhưng lần này Doanh Suyễn quá đáng hơn, vừa kéo một chân của Mật Di đặt lên vai, vừa nhìn chằm chằm vào nơi gợi tình nhất của cô.

Tư thế rất xấu hổ, Mật Di muốn khép chân nhưng bị Doanh Suyễn dùng tay giữ lại, sau đó vùi đầu xuống hôn, đầu lưỡi của anh rất nóng, chạm đến đâu liền khiến Mật Di bật tiếng rên rỉ đến đó.

- Đừng...đừng...!Doanh Suyễn...!em không chịu đựng được...ư...!– Mật Di thở hổn hển nhìn hành động của anh.

- Đừng sợ...em không biết bản thân em làm anh điên như thế nào đâu...!Mật Di...

Ngón tay của Doanh Suyễn cũng bắt đầu làm càn cùng lưỡi của anh, làm cho Mật Di lúc như trên mây lúc lại như rơi xuống địa ngục, tiếng rên rỉ ngọt ngào của cô càng làm anh không muốn dừng lại.
Mật Di sắp ngất đến nơi thì Doanh Suyễn mới chịu bỏ qua, nắm lấy eo nhỏ của cô rồi đâm mạnh vào, đã dễ chịu hơn rất nhiều.

Hai chân của Mật Di cũng vòng lên thắt lưng của anh để đòi hỏi nhiều hơn, cảm giác này còn kích thích hơn những lần trước gấp trăm lần.

- Em đừng căng thẳng...thả lõng để anh đâm sâu hơn, chúng ta sẽ đạt nhiều khoái cảm hơn...!– Doanh Suyễn vừa vận động vừa cúi đầu thì thầm dụ dỗ.

- Em...em không thể thích ứng với anh...!chậm lại...!Doanh Suyễn...anh...ư...!– Mật Di ghì chặt các ngón tay lên cánh tay của anh, rên rỉ không ngừng.

- Chết người thật đấy, Mật Di...

Không có chuyện làm tình với Doanh Suyễn mà một chút là xong, Mật Di càng làm vẻ dịu dàng hợp tác bấy nhiêu là phải chịu trận bấy nhiêu, đòi hỏi một cách vô tội vạ.

Chịu không nổi nên Mật Di chuyển sang làm nũng để từ chối, Doanh Suyễn không đồng ý, cứ thấy cơ thể của Mật Di sắp hết phản ứng thân mật thì anh lại cúi đầu dụ dỗ để dễ dàng xâm chiếm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận