Lúc nãy Duệ Khải nói là Mẫn Hoa và Doanh Suyễn đang đến nhà hàng khách sạn AZUR để dùng bữa tối, không phải chứ, Mật Di tự nói trong đầu, không lẽ nào mọi chuyện lại cứ thế trùng hợp đến như vậy, liệu có phải ông trời cố tình sắp đặt để cô phải chứng kiến hết những thứ đang chuẩn bị xảy ra, mặc dù trước đó chỉ là cô đã liều lĩnh chấp nhận đến biệt viên của Doanh Suyễn để truyền tin.
Quay lại hiện tại, nhìn Duệ Khải đang ra sức siết chặt vai rồi lắc lắc, Mật Di thiếu điều muốn rơi cả đầu.
- Anh cho người vào đấy theo dấu rồi, nhưng tên khốn đó còn sắp xếp hơn mười người để ngăn chặn bất kỳ ai đến gần chỗ Mẫn Hoa, anh nghĩ thậm chí là còn hơn số đó...
- Hơn mười người đi theo...vậy anh chuẩn bị nhiều hơn người của anh ta là được rồi mà nhỉ? – Mật Di trố mắt ra nghe.
- Không đơn giản vậy đâu em, bây giờ nếu có ai đó làm lộn xộn ở trong khuôn viên của AZUR để khiến Doanh Suyễn phải dời sự chú ý đến nơi khác thì may ra...
Chưa nói hết câu, Duệ Khải đã buông tay đang giữ chặt vai của Mật Di ra, bước lùi lại phía sau vài bước, lúc này Mật Di mới nhìn thấy hai chiếc Audi màu đen ở phía sau, có khoảng bảy người đang đứng chờ bên ngoài.
- Anh tìm ai đó đến khuấy động đi, sao lại đến tìm em...em không muốn dính líu gì đâu...
- Anh xin lỗi...vì em đã có thể dễ dàng đến biệt viên của tên khốn đó, nên anh đã tưởng tượng hơi xa về mối quan hệ của em với hắn...!– Duệ Khải cúi gằm mặt.
- Vạn lần không có chuyện đó xảy ra đâu...anh đề cao em quá rồi đấy...sao anh không đối đầu trực tiếp ở AZUR đi...? – Mật Di ngẩng đầu nhìn anh ấy.
- Mẫn Hoa đang mang thai, anh sợ lỡ xô xát rồi làm ảnh hưởng đến cô ấy...nếu mẹ con họ xảy ra chuyện gì chắc anh cũng chết theo mất...!– Duệ Khải gằn giọng nói, hai tay đang nắm chặt.
Suýt chút nữa đã quên chuyện chị Mẫn Hoa đang mang thai, nếu giờ xung đột ngay ở đó có thể sẽ làm ảnh hưởng đến chị ấy, ngộ nhỡ mà ngã ra hay là va chạm mạnh thì chả khác nào là đẩy chị ấy cùng đứa con vào nguy hiểm, đó là chưa tính lúc bị tên điên Doanh Suyễn biết chuyện.
- Chỉ...chỉ cần làm loạn lên thôi đúng không...? – Mật Di ấp úng hỏi lại.
- Đúng đúng, anh định thuê người đến đó làm loạn nhưng sợ không đủ tác động đến người của hắn ta, không khéo Mẫn Hoa lại phải quay về biệt viên đó ngay thì không còn cơ hội gì nữa...!– Duệ Khải nhìn vội sang cô.
- Em cũng chuẩn bị đến AZUR với bạn, vậy...vậy để em thử xem có làm gì được không...em không chắc đâu...nên anh hãy chuẩn bị cách khác đi...!– Mật Di ngập ngừng.
- Vậy thì xin làm phiền em, dù kết quả thế nào thì anh cũng rất cảm kích lòng tốt của em khi bọn anh bế tắc nhất...cảm ơn em Mật Di...!– Duệ Khải vui mừng vô cùng, vội trả lời.
- Anh mau đi đi, để em còn về chuẩn bị...
Không dám nấn ná thêm, Duệ Khải liền chạy vụt ra ngoài kia và ngồi vào trong xe cùng mấy người đang chờ lúc nãy, rất nhanh cả hai xe đã phóng đi mất hút.
Mật Di cũng vội mở cửa xe bước vào trong, vừa lái xe ra khỏi bãi đậu vừa hoảng sợ vì những lời mà bản thân vừa đề cập lúc nãy, làm loạn ở AZUR sao, liệu bản thân có đủ mặt dày và hạ cái tự trọng xuống để thực hiện không.
Lần nào cũng nhận làm mấy chuyện bao đồng, sau đó lại tự mắng chửi bản thân quá ngu ngốc, thừa hiểu người sắp chọc vào là ai, điên khùng thế nào, bạo lực ra sao...thậm chí còn khốn nạn nữa...!Mật Di lái xe mà hai tay cứ run run khi tưởng tượng ra đủ loại hậu quả nếu dính dáng đến việc này, dù chỉ một chút xíu thôi, cũng sẽ thê thảm lắm rồi, giờ mà giúp chị Mẫn Hoa trốn nữa thì chắc chắn sẽ bị anh ta giết chết bằng những cách khó coi nhất.
- Mày điên và ngu quá Mật Di ơi...
Mắng nhỏ bản thân xong, Mật Di cũng về đến căn hộ, vội ném giày và túi xách lên kệ tủ ngay cửa rồi đi thẳng vào trong phòng ngủ, mở tủ lôi ra một chiếc váy màu hồng nhạt mà cô được chị Thục Tâm tặng vào sinh nhật đầu năm nay, nhưng chưa mặc lần nào vì nó quá hở hang, váy lụa hai dây dáng dài, khoe toàn bộ phần lưng trần ra bên ngoài, phần đuôi váy còn xẻ cao lên tận đùi trên.
Thôi kệ đi, chơi ngu thêm lần này rồi chuyển đi nơi khác sống luôn để tránh bị mất mặt, nghĩ thế rồi Mật Di cầm chiếc váy đi ngay vào phòng tắm.
Lúc nhìn bản thân trước gương, Mật Di thấy tự xấu hổ, sao lại vì người không thân quen mà phải khiến bản thân hết lần này đến lần khác bị sỉ nhục.
Vội uốn xoăn xoăn tóc để hợp hơn với chiếc váy, Mật Di liền lấy đôi giày cao gót đi kèm với bộ váy ra, đeo ngay vào chân, cầm theo chiếc ví nhỏ, ra ngoài kệ tủ lấy chìa khóa xe cùng điện thoại cho vào ví.
Xoay người mở cửa phòng đi ra bên ngoài, xuống đến tầng hầm lấy xe liền ném ví lên ghế phụ, nhấc váy bước vào trong xe.
AZUR tọa lạc tại tầng một của khách sạn Shangri-la, gần đường vành đai ba phía Tây ở quận Hải Điến, cung cấp các món ăn Địa Trung Hải sử dụng các nguyên liệu tươi theo mùa.
Không những vậy, nhà hàng nằm cạnh sảnh chính của khách sạn, không gian được bày trí vô cùng hào nhoáng, mỗi thứ nhỏ nhất như một chiếc khăn cũng được chọn lựa gắt gao về chất lượng vải, những chùm đèn bằng pha lê lấp lánh san sát nhau trên trần và tường, mỗi bàn ăn đều được ngăn ra thành từng khu vực riêng biệt, muốn đến đây thì phải đặt bàn từ sớm.
Vừa dừng xe ngay trước cửa chính, nhân viên khách sạn vội chạy ngay đến giúp mở cửa xe, Mật Di bước xuống, đưa chìa khóa xe và hai trăm tệ để tip cho nhân viên.
Xong đi thẳng vào bên trong, rất nhiều ánh mắt lia theo từng bước đi uyển chuyển của Mật Di, cảm giác như bị người ta nhìn xuyên qua lớp váy trên người, càng khiến cô thêm xấu hổ.
Đang đứng đợi khoảng hai phút thì chị Thư Kỳ xuất hiện, chị ấy diện chiếc váy màu trắng cúp ngực, khoét sâu sau lưng, xẻ cao như váy của Mật Di, đang khoác tay một người đàn ông, bên cạnh còn một người đàn ông khác nữa, cả hai đều ra dáng trưởng thành và chững chạc, đoán tầm dưới bốn mươi là cùng.
- Chào em, Mật Di.
- Chào...chào chị, đây là...!– Mật Di ngẩng đầu nhìn bọn họ.
- Giới thiệu với em, đây là Trịnh tổng và đây là Yến tổng, còn đây là đồng nghiệp ở trường đại học của em, La Mật Di.
– Thư Kỳ giới thiệu đôi bên với nhau.
- Chào cô La.
Thấy bọn họ đưa tay đến, Mật Di vội chạm nhẹ để thay cho chào hỏi, ánh mắt khó hiểu nhìn chị Thư Kỳ.
Sao lúc đầu chị ấy nói là chỉ có hai người họ, bây giờ thì lòi đâu ra hai người đàn ông này chứ, nhưng vẫn phải giữ vẻ mặt thanh lịch và nhã nhặn nhất có thể.
Cả bốn người lần lượt đi vào bên trong sảnh nhà hàng, hai nhân viên phục vụ vội vàng hướng dẫn đến bàn ăn đã được đặt sẵn trước đó.
Vừa ngước mắt lên nhìn xung quanh, liền va phải ánh mắt màu bạc của Doanh Suyễn, anh cũng đang nhìn chằm chằm vào Mật Di.
Vì phép lịch sự, nên Mật Di đã miễn cưỡng đồng ý khoác lên cánh tay của Yến tổng, hai người đi phía trước thì cười nói rất tình tứ.
Thấy Doanh Suyễn, lập tức hai người đàn ông này liền cúi chào rất kính trọng, như thể chỉ cần nói gì không vừa ý anh ta là sẽ gặp chuyện lớn.
Nhưng có cần trùng hợp thế này không, bọn họ thế mà đặt bàn ngay bên cạnh nhau, chỉ cách một vách ngăn, Mật Di quay đầu nhìn chị Mẫn Hoa, thật sự chị ấy rất xanh xao và gầy, không dám ngước mắt nhìn lên.
Chị Thư Kỳ nhận ra Mẫn Hoa, nhưng vẫn đang giận chuyện chị ấy nghỉ ngang và đùn hết công việc nên chỉ gật đầu chào hỏi xong không hỏi thêm gì nữa.
- Nghe Thư Kỳ nhắc đến cô La đã nhiều lần, thật hân hạnh được gặp mặt hôm nay.
– Trịnh Tổng ngồi cạnh Thư Kỳ, lịch thiệp nói.
- Cảm...cảm ơn ngài...tôi cũng rất làm vinh dự...!– Mật Di thì ngồi bên cạnh người còn lại, lúng túng vô cùng.
- Vì muốn Yến tổng không thấy lẻ bóng hôm nay, nên mới cùng em đến ăn tối, em cứ tự nhiên nhé, Mật Di.
– Thư Kỳ mỉm cười nhìn cô.
- Dạ, không...không sao ạ, em cũng rất vui...
Chắc chắn là không vui một chút nào, nhiều người thế này rồi làm sao diễn trò làm loạn chứ, mất mặt thật sự, Mật Di chợt khựng lại một chút, chưa từng có suy nghĩ này từ khi nhận lời giúp đỡ Mẫn Hoa và Duệ Khải.
Liệu có khi nào vì muốn thoát thân mà hai người đó đổ hết mọi chuyện lên đầu cô không, xong liền cao chạy xa bay, hậu quả còn lại thì những người trong gia đình của cô phải gánh lấy.
Thấy sắc mặt của Mật Di lúc thì trắng nhợt, lúc thì đỏ bừng, lại còn đổ rất nhiều mồ hôi trên trán, Yến tổng không kiềm được sự tò mò khi nhìn cô gái vô cùng xinh đẹp đang ngồi bên cạnh, nên đã đưa tay chạm nhẹ lên trán của Mật Di.
- Cô La, trông sắc mặt không ổn lắm, không khỏe ở đâu sao?
Bị đụng chạm bất ngờ, Mật Di liền hoảng hốt xoay người né tránh rất nhanh, phản ứng hơi mạnh nên ngã nhào xuống khỏi ghế, tay níu lấy chiếc khăn trải bàn.
Tiếng loảng xoảng vang lên khắp không gian nhà hàng, mọi người đều dừng hành động và tìm kiếm nơi truyền đến sự việc, Mật Di sợ hãi không kém khi vừa né được chai rượu rơi trúng người.
Chị Thư Kỳ và Yến tổng vội vàng đứng dậy, cúi người kéo tay Mật Di đứng dậy trước.
- Em không sao chứ, có bị trúng vào đâu không...Mật Di...
- Xin lỗi cô La...tôi thật bất cẩn quá...xin lỗi...!– Yến tổng vội rút khăn tay định lau tay cho cô.
- Tôi...tôi không sao...xin lỗi mọi người, tôi xin phép...
Nói xong, Mật Di vội tránh hai người này rồi lách người đi nhanh ra bên ngoài, nhấc chân váy đi sải bước lớn hơn, không muốn phải xấu hổ thêm, cô từ bỏ việc làm ngu dốt này.
Nhưng không, một người đàn ông to lớn khác không biết từ đâu xuất hiện, cố tình va mạnh vào vai của Mật Di khi đang đi ngang qua chỗ Doanh Suyễn và Mẫn Hoa đang ngồi, cú va chạm cố ý này làm Mật Di đau và lảo đảo ngã nhào xuống ngay sàn.
Tiếng đổ vỡ loảng xoảng lần này còn chói tai hơn, Mật Di ngã xuống lại vô thức nắm lấy vạt khăn trải bàn ăn và kéo mạnh xuống, rượu và thức ăn cũng vì thế mà hất hết lên người của Doanh Suyễn.
Vội quay đầu tìm kiếm gã vừa va trúng lúc nãy, nhưng không thấy ai cả, Mật Di liền mơ hồ đoán ra chắc chắn là người của Duệ Khải đã khiến cô phải rơi vào tình huống này, chết thật chứ.
Nhìn đến chỗ đôi giày âu đen bóng, bắt chéo chân một cách quyền lực, từng giọt rượu đang nhỏ xuống từ phần gót giày, Mật Di không dám nhìn lên, vì đã tưởng tượng ra được khuôn mặt của người này.
Mẫn Hoa ngồi nhìn mà mặt tái xanh, lo lắng giùm Mật Di, muốn giúp nhưng cơ thể không nhúc nhích nổi, gương mặt của Doanh Suyễn toàn rượu, vẫn đang chảy xuống dưới cằm, trên áo vest và áo sơ mi thì dính các loại sốt từ thức ăn.
Ba người bên bàn mà lúc nãy Mật Di ngồi cũng chỉ dám đứng phía sau, không dám tiến đến giúp đỡ.
Vài người vệ sĩ của Doanh Suyễn cũng lập tức xuất hiện, vội vây quanh muốn đưa Doanh Suyễn và Mẫn Hoa rời khỏi nhà hàng.
- Tôi...tôi xin lỗi...tôi không cố ý...có người va phải tôi...!– Mật Di cúi gằm mặt, không dám cử động, chỉ thều thào lên tiếng.
- Mẫn Hoa, em ngồi đây chờ anh một lát.
– Doanh Suyễn hạ chân xuống trước, nói xong mới đứng dậy.
- Vâng...vâng...anh nhanh thay trang phục khác đi, em chờ ở đây...!– Mẫn Hoa ấp úng nói.
Thấy Doanh Suyễn cúi người, nắm lấy cánh tay của Mật Di đang ngồi chống tay dưới sàn, thô bạo kéo mạnh để cô đứng dậy rồi lôi đi ra bên ngoài, mấy người vệ sĩ này cũng vội vàng chạy theo phía sau.
Cả đám người này đi rất nhanh, sang sảnh chính của khách sạn rồi đi thẳng lên lầu hai trước, đến trước một cánh cửa lớn.
- Mang trang phục khác đến đây.
Doanh Suyễn nói với đám vệ sĩ xong mới đẩy cửa phòng ra, kéo Mật Di đi vào, đẩy mạnh xuống tấm thảm ở giữa phòng.
Anh cởi áo vest bẩn ra rồi ném mạnh lên ghế sofa, thấy Mật Di vừa ngồi dậy liền tóm lấy sau cổ cô lôi vào phòng tắm.
- Xin lỗi...xin lỗi anh...em thật sự không cố ý...làm ơn...
- Nếu cháu gái anh không quý em nhiều như thế, chắc anh đã bóp chết em từ sớm rồi Mật Di.
– Doanh Suyễn gằn giọng, tức giận vô cùng.
- Buông em ra...anh làm em đau quá...Buông tay...!– Mật Di bị đau, sắp khóc đến nơi.
Xả nước ấm vào bồn tắm trước, Doanh Suyễn mới chịu buông tay, anh cởi nhanh trang phục trên người rồi quay sang nhìn Mật Di, đang đứng sờ tay lên sau cổ, mặt nhăn nhó.
- Còn đứng đó, mau xử lý những gì em vừa gây ra cho anh.
- Em...em biết rồi...
Chờ Doanh Suyễn ngồi vào bồn tắm, Mật Di mới bước đến gần, lấy một ít xà phòng thoa lên tay để tạo bọt, xong ngồi lên thành bồn tắm và chạm tay lên người và mặt của Doanh Suyễn, rất lúng túng và vụng về cố làm sạch mùi của rượu lẫn thức ăn.
- Cởi váy ra, ngồi vào đây với anh.
- Không được, anh đang đi cùng chị Mẫn Hoa đấy...!– Mật Di cúi đầu nói.
- Đừng để anh động tay, em sẽ về với chiếc váy không nguyên vẹn đâu.
– Doanh Suyễn giữ cổ tay của Mật Di lại.
Vốn dĩ là đã có thể về đến căn hộ từ nãy giờ rồi, nhưng mọi chuyện cứ liên tiếp diễn ra một cách hết sức tự nhiên, Mật Di đứng dậy, nhìn chằm chằm vào người trước mặt, dù muốn hay không muốn thì cũng đã thành công lôi được Doanh Suyễn ra xa Mẫn Hoa một lúc.
Còn về cú va chạm lúc nãy, nhất định phải làm rõ trắng đen với Duệ Khải, rõ ràng là muốn ép cô làm chuyện kinh khủng này.
Bên ngoài nhà hàng AZUR lúc này, vài người nhân viên phục vụ đang lúi cúi dọn dẹp những thứ đổ vỡ ngay dưới chân bàn chỗ Doanh Suyễn và Mẫn Hoa vừa ngồi.
Đã hơn năm phút vẫn chưa thấy ai quay lại, Mẫn Hoa có chút bồn chồn, đứng ngồi không yên ngó nhìn xung quanh tìm kiếm gì đó, bỗng một nhân viên phục vụ đứng dậy để dọn những thứ đổ trên bàn, khoảng cách rất gần Mẫn Hoa.
- Anh Khải nhắn chị mau tìm cớ vào nhà vệ sinh, có người chờ sẵn.
Giọng nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để Mẫn Hoa nghe thấy, người nhân viên này vẫn cúi gằm mặt để dọn dẹp liên tục, xong cố ý làm nghiêng ly rượu để đổ lên váy của cô ấy.
- Xin lỗi tiểu thư...xin lỗi tiểu thư...để tôi lau giúp cô...
Mẫn Hoa hiểu ý nên vội đứng phắt dậy, vội lấy khăn giấy để lau vết rượu trên váy, giả vờ không vui lòng, quay sang trách móc người nhân viên này.
- Phải cẩn thận một chút chứ, cậu không muốn làm việc nữa phải không?
- Rất xin lỗi...xin lỗi ạ...để tôi giúp ...!– Người nhân viên vội cúi đầu xin lỗi liên tục.
Thấy Mẫn Hoa đang khó chịu, lập tức có bốn người đàn ông mặc suit đen xuất hiện ngay, đẩy người nhân viên sang một bên rồi cúi đầu nhìn Mẫn Hoa.
- Tiểu thư, cô cần chúng tôi giúp gì không ạ?
- Tôi vào nhà vệ sinh một chút, các anh đứng bên ngoài cửa nhớ quan sát xem tiên sinh quay lại chưa nhé.
– Mẫn Hoa vừa nói vừa cầm túi xách đi vào nhà vệ sinh.
Bốn người vệ sĩ này cũng vội vàng đi theo phía sau, chờ Mẫn Hoa vào trong rồi thì bọn họ đứng canh giữ ở bên ngoài cửa.
Mẫn Hoa vội vàng đi nhanh vào trong, liền bắt gặp hai nhân viên lao công, là hai người phụ nữ tuổi ngoài năm mươi, đứng cạnh một chiếc xe đẩy chuyên dụng để dọn dẹp, có một đống khăn trải bàn ở trên xe.
Thấy Mẫn Hoa bước vào, bọn họ liền kéo tay cô ấy lại, xong nói ngay.
- Cô mau trốn vào trong đây, chúng tôi sẽ đưa cô ra ngoài trước, cậu Duệ Khải đã chờ sẵn ở đó.
- Được...được...hai dì mau giúp tôi leo vào...!– Mẫn Hoa mừng rỡ, vội nói.
Một người vội nhấc đống khăn trải bàn đó ra, ở giữa xe đẩy là khoảng trống đủ để một người trưởng thành ngồi vào.
Đỡ tay Mẫn Hoa leo vào xong, hai người phụ nữ lao công này vội căn dặn.
- Cô giữ yên lặng nhé, đừng phát ra tiếng động, khi nào xuống tới dưới tầng hầm chúng tôi sẽ ra dấu.
- Tôi...tôi biết rồi...xin hãy giúp đỡ...
Đặt tất cả đống khăn trải bàn đó lên trên, cẩn thận kiểm tra lại thật kỹ, một người lao công liền chậm rãi hết sức tự nhiên đẩy xe chuyên dụng dọn dẹp đi ra bên ngoài, thấy bốn gã vệ sĩ đứng trước cửa, liền mắng.
- Đàn ông giờ lạ thế, tụ tập trước cửa nhà vệ sinh nữ, mau đứng gọn sang bên kia để chúng tôi lau dọn.
- Ha ha...tôi nói bà rồi, giờ đám thanh niên này biến thái lắm...
Hơi lúng túng khi bị mắng, bốn người vệ sĩ này vội đứng gọn vào một góc, không chắn ngay lối ra vào nhà vệ sinh nữ, tiếp tục chờ đợi Mẫn Hoa bước ra.
Còn Mẫn Hoa thì đang cầu nguyện trong lòng, mau thoát ra khỏi khách sạn này, chỉ cần gặp được Duệ Khải, mẹ con cô ấy sẽ cùng anh trốn đi thật xa, bỏ mặc hết tất cả, dù biết hậu quả sẽ ảnh hưởng đến cả hai bên gia đình, công ty, người thân cũng sẽ liên lụy nhưng bây giờ mọi chuyện đã thành ra thế này, cô ấy sẽ hi sinh tất cả chỉ để giữ đứa con trong bụng.