Nhìn đồng hồ thấy đã sáu giờ chiều, chỉ còn mỗi Mật Di đang ở trong phòng làm việc của giảng viên, lúc sáng có thay nước và thêm một đống thức ăn cho Tiểu Mi, vì Mật Di cảm giác như sắp có chuyện gì đó.
Ngày chủ nhật dạy bù thật sự rất mệt mỏi, thời gian cứ chậm rãi trôi qua từng phút một.
Cầm giáo trình và túi xách đi ra bãi đậu xe, tuyết đã ngừng rơi từ lúc nãy, giờ chỉ còn những cơn gió lạnh thổi vù vù qua.
Đang định lấy chìa khóa xe ra thì sau lưng Mật Di liền truyền đến một giọng nói rất trầm, cái khí thế áp đảo này là sao chứ, vội quay lại nhìn xem là ai.
- Xin chào cô La, mời cô đi cùng chúng tôi.
- Tôi...tôi không biết các người...không được qua đây...!– Mật Di hoảng hốt vội đứng sát lưng vào cửa xe.
- Đừng phản kháng, nếu không người thiệt chỉ có cô, mời.
Miệng và tay thì làm dáng vẻ rất lịch thiệp mời mọc, nhưng Mật Di đã bị hai người giữ chặt tay lôi ra bên ngoài, ba chiếc Rolls Royce này chỉ làm cô tưởng tượng đến một người.
Đẩy Mật Di vào hàng ghế sau của chiếc xe thứ hai, người đàn ông mặc suit đen này mới đóng sầm cửa lại.
Đồng thời cùng nhau rời khỏi trường đại học Bắc Kinh, không biết bị đưa đi đâu, Mật Di ngồi ngay ngắn trên ghế, hai bàn tay nắm chặt túi xách và giáo trình đang không ngừng run rẩy, thở không nổi.
Trong lòng tự hỏi, tại sao nhanh như thế Doanh Suyễn đã phát hiện ra, không lẽ nào chị Mẫn Hoa đã để lại thứ gì đó liên quan đến cô, khoan đã, mảnh giấy viết tay...thôi chết thật rồi, khuôn mặt của Mật Di chuyển sang tái nhợt, mồ hôi trên trán không ngừng xuất hiện.
- Xin lỗi...có thể cho tôi hỏi một câu không ạ? – Mật Di ngập ngừng hỏi hai người mặc suit đen ngồi ở hàng ghế lái.
- Cô La cứ hỏi.
– Người ngồi bên ghế phụ nói, giọng rất dứt khoát.
- Ông chủ của anh, có từng đánh người đến chết chưa? – Mật Di run rẩy hỏi.
- Có.
Tinh thần của Mật Di trôi tuột thẳng xuống dưới địa ngục, không còn gì cứu vớt được, ánh mắt trở nên thất thần.
Người vừa trả lời có đó, sắc mặt không giống nói đùa, vì thật sự Doanh Suyễn đã từng đánh người đến mức đó, tàn phế cũng có khác gì chết đâu, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Đến quận Phong Đài, cả ba chiếc xe đều rẽ vào một khu phức hợp ở giữa trung tâm quận, hàng rào ngăn cách với bên ngoài xây cao hơn ba mét, hệ thống an ninh gắt gao ngay từ lối vào lớn.
Kiểm tra một lượt thì được cho vào trong, cảnh quang sinh thái hai bên thật đẹp, nhưng Mật Di đã không thể nào cảm nhận nổi những thứ sinh động ở đây.
Từng cánh cổng lớn của các căn biệt thự lớn lướt qua vùn vụt, cuối cùng dừng lại trước một cánh cổng màu đen, nhân viên an ninh kiểm tra một lần nữa mới từ từ mở lớn cánh cổng để ba chiếc xe lái vào.
Một căn biệt thự theo phong cách hiện đại, những chiếc cửa sổ rất lớn, hoàn toàn làm bằng kính dày, rèm đen che kín không gian bên trong, có bốn tầng, xe vừa dừng lại thì đã có người làm chạy ra mở cửa xe.
Trịnh trọng thế này, để trước khi chết cảm thấy bản thân cũng được tôn trọng chút ít, Mật Di nhìn ngó xung quanh xong được hướng dẫn đi lên lầu ba, vào căn phòng cuối hành lang.
Xác định là bản thân không thể nào chạy khỏi chỗ này, chỉ tội cho Tiểu Mi đang ở nhà một mình, không biết có ai đến căn hộ tìm cô không.
Lên thẳng lầu ba, đi đến trước cửa phòng cuối hành lang theo như lời nói của người giúp việc, yên tĩnh vô cùng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hơi thở của bản thân.
Đẩy cửa bước vào, trong phòng rất đậm mùi thuốc lá, mùi gỗ mộc đặc trưng trên cơ thể đó, cả mùi rượu, hệt như lần đầu gặp Doanh Suyễn ở khách sạn Pangu Residences.
Tiếng nhạc êm tai phát ra từ căn phòng bên cạnh, cũng không làm thay đổi được không khí nguy hiểm này.
“I think I’ll take my whiskey neat
My coffee black and my bed at three
You’re too sweet for me
You’re too sweet for me
I take my whiskey neat
My coffee black and my bed at three
You’re too sweet for me
You’re too sweet for me”
Mật Di đang đứng giữa phòng, liền cảm giác như có người vừa bước đến, lập tức bị tóm chặt phần tóc dài sau lưng, lực tay rất mạnh.
Một mảnh giấy nhỏ được đưa đến trước mặt cô, nhận ra là chuyện đã bị Doanh Suyễn phát hiện.
- Chữ em viết rất đẹp.
- Chuyện nào ra chuyện đó, anh muốn giết tôi cũng được, nhưng làm ơn đừng làm hại gia đình tôi.
– Dù đang đau nhưng Mật Di vẫn cố nói liền mạch.
- Anh chính là thằng khốn, hèn hạ trong lời nói của em đây.
Doanh Suyễn nói xong liền thở mạnh một hơi lướt qua vành tai của Mật Di, xong thuận tay đẩy mạnh cô ngã nhào xuống sàn nhà.
Dù bị đau hơn nữa, nhưng Mật Di vẫn quay đầu lại, ngước mắt nhìn Doanh Suyễn.
- Tôi biết là tôi đã làm bậy...!nhưng thật sự mong anh có thể dồn hết tất cả phẫn nộ lên một mình tôi...!xin đừng làm tổn thương gia đình tôi...xin anh...
- Loại người như anh, em trông đợi gì đây?
Doanh Suyễn mặc áo sơ mi đen, hàng nút áo không cài hết, làm anh trông càng mạnh mẽ hơn, quần tây đen ôm lấy đôi chân dài, anh đang xắn tay áo lên cao, xong lại cởi dây thắt lưng ra.
Cúi đầu nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trên sàn, mặt không còn giọt máu, thật sự rất chướng mắt.
- Doanh...Doanh Suyễn...anh không thể đánh phụ nữ như thế...A...
Phần da trên thắt lưng vừa quất mạnh lên vai và cánh tay của Mật Di, cảm giác đau điếng kèm nóng rát như bị phỏng lập tức xuất hiện, làm cô bật tiếng hét kêu đau.
Muốn đứng dậy để chạy khỏi đây nhưng không tài nào thực hiện được, chưa đến hai giây thì lại truyền đến tiếng dây thắt lưng ma sát mạnh lên da người, Doanh Suyễn cứ liên tục vung cao chiếc thắt lưng rồi lại đánh xuống người của Mật Di, tuyệt đối không đụng đến khuôn mặt và đầu của cô.
- Đừng đánh em nữa...!em đau lắm...!Doanh Suyễn...đau lắm...xin lỗi...xin lỗi...
Tiếng khóc thét nức nở trong bất lực của Mật Di tràn ngập khắp căn phòng rộng lớn, át cả tiếng nhạc kia, sau lưng, trước ngực, trên tay và cả hai chân đều là vết hằn đỏ ngang dọc đến rướm máu.
Mật Di tự ôm lấy cơ thể nằm chịu trận trên sàn, giọng cầu xin cũng không thể thốt ra, khuôn mặt trắng bệch lạnh toát, nước mắt cứ lăn dài trên mặt.
Doanh Suyễn đánh cô bằng thắt lưng, không biết là bao nhiêu lần anh vung tay, đến khi Mật Di không thể phản kháng hay nói thêm gì nữa thì anh mới dừng tay lại.
Quỳ một gối xuống, Doanh Suyễn vươn tay túm lấy tóc của Mật Di, kéo đầu cô nhổm cao lên một chút, gằn giọng.
- Nếu anh không tìm được Mẫn Hoa, thì em cũng nên chuẩn bị đi.
Sau đó mới đẩy mạnh đầu của Mật Di, chậm rãi đứng dậy, Doanh Suyễn đeo lại thắt lưng một cách nhàn nhã, cúi người nhặt lấy điện thoại của Mật Di cho vào túi quần và xoay người đi ra khỏi phòng.
Bàn tay run rẩy yếu ớt của Mật Di cố bám vào tay vịn của ghế sofa gần đó, mỗi cử động nhỏ đều khiến cả cơ thể của cô đau đớn tột cùng, không thể di chuyển nổi, Mật Di buông tay, đổ gục xuống sàn, nước mắt cứ lăn xuống khi nghĩ đến chị Thục Tâm, rồi sẽ ra sao đây, tại sao người như cô không sớm chết đi, gây rắc rối cho tất cả những người thân thiết.
- Chị ơi, em xin lỗi...em xin lỗi...
Mật Di bật khóc trong sự đau đớn từ tận tâm can, từng khoảnh khắc cô sống và vui vẻ bên gia đình từ nhỏ đến lớn cứ hiện ra trong đầu, sau này thì làm sao đây, Mật Di càng khóc lớn hơn.
Cúi mắt nhìn những vết đánh chằng chịt trên người, Mật Di dùng hết sức lực còn lại, bám tay lên tay vịn của ghế, ngồi dậy được rồi.
Chỉ mới là mảnh giấy đó thôi mà đã bị đánh đến tình trạng này, nếu không tìm được người thì sẽ bị hành hạ thể xác đến mức nào nữa, Mật Di sợ đau sợ bị đánh, dù bình thường có kiên cường thế nào thì vẫn là một con người bằng da bằng thịt.
Chỉ hận bản thân ngu dại, thích lo chuyện bao đồng của người khác, xốc nổi, gây họa rồi còn để người thân liên lụy.
Cố lê lết cơ thể đứng dậy, Mật Di nghiến răng chịu đựng, bám sát vào tường đi vào phòng tắm, nhảy từ tầng ba xuống chắc chắn không thể chết.
Dù phải bò cũng phải vào được phòng tắm, vươn tay xả nước ngập bồn tắm trước, Mật Di cởi đôi giày cao gót ra khỏi chân, cố leo vào trong bồn.
Dù biết loại hành vi trốn chạy này rất hèn, nhưng biết làm sao đây, Mật Di nhìn chằm chằm vào mặt nước, nhìn mười đầu ngón tay đang run rẩy của cô.
Thầm mong trong lòng, chỉ cần ba phút nín thở liền có thể ngủ mãi mãi, xin lỗi mọi người, nếu có thể thay đổi được quá khứ, Mật Di cô tuyệt đối sẽ chọn trở thành cây cối vô tri.
Mang theo tâm trạng cực kỳ tồi tệ rời khỏi căn phòng, sau khi điên cuồng đánh đập Mật Di, bao nhiêu phẫn nộ của Doanh Suyễn cũng không thể nào biến mất, chỉ càng thêm điên tiết, không kiểm soát được.
Doanh Suyễn vừa đi xuống tầng trệt, liền dặn người giúp việc.
- Lên kiểm tra cô ấy, gọi bác sĩ.
- Vâng, thưa tiên sinh, tôi làm ngay.
– Người giúp việc vội nhận lệnh rồi chạy thật nhanh lên lầu ba.
- Chuẩn bị bữa tối.
Hai người giúp việc đang đứng gần đó vội cúi đầu rồi quay người đi vào trong phòng bếp.
Ngay sau đó là tiếng hét thất thanh từ lầu ba vọng xuống, làm tất cả những người nghe thấy đều giật mình.
- TIÊN SINH...TIÊN SINH...CÔ ẤY...!CÔ ẤY HÌNH NHƯ KHÔNG CÒN THỞ...
- Cái gì???
Vừa đẩy cửa căn phòng cuối hành lang của lầu ba ra, người giúp việc không thấy có ai trong phòng, nhưng lại nghe tiếng nước chảy xối xả trong phòng tắm, nên đã vội vàng chạy vào xem có chuyện gì và nhìn thấy Mật Di đang chìm dưới nước trong bồn tắm, không còn cử động.
Người giúp việc lập tức cúi xuống kéo Mật Di ra khỏi đó trước, nhưng không biết xử lý như thế nào, vỗ vỗ lên mặt của cô để xem phản ứng nhưng không cảm nhận được gì cả, nên đã chạy ra hét gọi giúp đỡ.
Doanh Suyễn vội chạy bạt mạng lên lầu, người giúp việc đang hoảng loạn liền tránh sang một bên rồi lắp bắp chỉ tay vào trong phòng tắm, vẻ mặt hoảng sợ.
Nhìn Mật Di nằm bất động trên sàn nhà tắm đầy nước, Doanh Suyễn không chần chừ liền quỳ gối xuống kiểm tra hơi thở cũng như nhịp tim của cô trước, rất yếu ớt, xong anh mới bắt đầu hô hấp nhân tạo kết hợp với ấn tim.
Trong đầu không ngừng xuất hiện những lời mà Mật Di từng nói, nín thở ba phút dưới nước liền có thể chết và muốn được làm cây cối để có thể sống đơn giản, Mật Di luôn làm ra dáng vẻ kiên cường không còn, bây giờ chỉ còn là sự yếu đuối đến bất lực này.
- Mật Di...Mật Di...tỉnh lại đi em...nhìn anh này...
- Tôi không muốn chết rồi vẫn thấy anh...không muốn...không muốn...
Cứu sống lại Mật Di, nhưng khi vừa mở mắt lại nhìn thấy gương mặt của Doanh Suyễn, càng khiến cô khóc nhiều hơn, cuối cùng là ngất đi lần nữa, nhưng vẫn còn thở.
Doanh Suyễn ôm lấy Mật Di, ghì sát lên người anh xong mới nhẹ nhàng trút bỏ trang phục của cô, lại cảm thấy đau nhói ngay trong lồng ngực khi thấy các vết tích do anh gây ra trên cơ thể này.
Bác sĩ và hai y tá vừa kiểm tra vết thương trên người Mật Di xong, thi thoảng lại nhìn đến chỗ Doanh Suyễn đang ngồi, xử lý xong hết mới chậm rãi đứng dậy.
Hai y tá vừa bôi thuốc vừa không đám ngẩng đầu nhìn lung tung, bệnh nhân này đúng là thật đáng thương, bị bạo hành đến mức này thì không còn gì phải thiết sống nữa.
Người giúp việc vội chỉnh trang lại váy cho Mật Di sau khi bôi thuốc xong, rồi mới tiễn bác sĩ ra về cũng như nhận đơn thuốc.
Chỉ còn Doanh Suyễn trong phòng, anh đứng dậy đi đến giường, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.
- Thấy thế nào rồi?
Mật Di đã thức từ lúc y tá chạm vào vết thương trên người, phải khử trùng nên rất rát và nóng, dù có ngất cũng phải tỉnh táo lại.
Nhưng sợ không dám mở mắt, vì không có can đảm nhìn mặt Doanh Suyễn lúc này.
- Sao lại cứu sống tôi?
- Anh không biết.
Đúng thật là bản thân cũng không hiểu nữa, chỉ là lúc nhìn thấy Mật Di nằm ở đó, từ từ cảm nhận cái chết đến đưa đi, trong đầu của Doanh Suyễn như bị ai đó đấm mạnh vào từng dây thần kinh, lại sợ không kịp thay đổi hiện tại.
- Tôi chết mới đúng ý anh...đừng hành hạ tôi kiểu này...
- Thôi kiểu nói chuyện không suy nghĩ đó đi.
– Doanh Suyễn lại vỗ nhẹ lên mặt của cô.
- Anh muốn làm gì tiếp theo?
Mật Di mở mắt nhìn chằm chằm vào mắt người bên cạnh giường, không để cô được chết theo ý nguyện, muốn hành hạ thêm hay là muốn hủy hoại người thân của cô.
Trong lòng Mật Di lúc này chỉ có hai vấn đề này bủa vây.
- Tùy vào thái độ của em.
- Là ý gì chứ ? - Mật Di hỏi lại.
- Câm họng và ngủ đi.
Nhìn Doanh Suyễn đứng dậy xoay người đi ra khỏi phòng, Mật Di muốn nói với theo để hỏi xem rốt cuộc anh sẽ làm gì tiếp theo, nhưng không thể nhấc nổi cánh tay thì làm sao còn sức ngồi dậy nổi.
Người giúp việc mang cháo và thuốc uống vào phòng cho Mật Di theo căn dặn của ông chủ, xong hết thu dọn rời đi.
Nghĩ đến ngày mai có tiết dạy ở trường đại học, Mật Di lo lắng không biết phải làm thế nào để thông báo với các giảng viên khác, điện thoại còn bị tên khốn kia giữ, mệt mỏi quá, Mật Di không muốn nhớ tới nữa liền quyết định nhắm mắt đi ngủ trước.
Nữa đêm, Doanh Suyễn nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, nhìn Mật Di đang nằm ngủ say trên giường lại có chút không yên trong lòng cho đến khi thấy cô vừa thở nhẹ ra một hơi.
Anh đi đến ghế sofa, ngồi xuống rồi lấy điện thoại của Mật Di đặt lên bàn, chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Mẫn Hoa, cô ấy thật xinh đẹp và nho nhã, lại rất vui vẻ khi xuất hiện trước mặt những người thân yêu.
Anh muốn sở hữu những điều này từ Mẫn Hoa, vì cuộc sống của anh rất ngột ngạt, không còn bất kỳ người thân nào ngoài Tiểu Tịnh, cần một chút gì đó để bản thân có thể dễ chịu hơn.
Nhưng sau một năm ép buộc Mẫn Hoa ở bên cạnh, những gì Doanh Suyễn nhận được chỉ là sự buồn phiền, u uất, chán ghét từ cô ấy, không còn sự vui vẻ đó nữa.
Anh muốn được người khác yêu, nhưng bản thân lại không biết cách yêu người khác, cứ thế quay cuồng trong vòng luẩn quẩn do chính bản thân tạo ra.
Mật Di là người phụ nữ đầu tiên bị anh đánh, đánh rất nhiều, cũng xoay anh như con rối mỗi khi đến gần, bản chất tệ hại cứ thế lộ ra và trút hết lên đầu cô.
Thật đáng thương, Doanh Suyễn đứng dậy đi đến bên giường, cúi đầu nhìn Mật Di rất lâu, dù cô luôn nói là căm ghét nhưng chưa khi nào anh cảm nhận được điều đó ở Mật Di, một chút cũng không có.
- Xin lỗi em, Mật Di.
Sáng hôm sau, Mật Di lọ mọ ngồi dậy, cảm giác như đang trôi trên mây, nhìn một vòng để nhớ xem mấy chuyện ngày hôm qua có phải nằm mơ hay không, không phải mơ, vì đã nhìn thấy bản thân hiện tại thảm hại thế nào.
Điện thoại đang nằm trên bàn, Mật Di vội rời khỏi giường rồi đi một mạch đến cầm điện thoại, gọi thông báo cho chị Thư Kỳ trước để có gì cô sẽ dạy bù cho sinh viên.
Chứ nghỉ không thông báo thì lại bị kỷ luật mất.
- Sắp muộn rồi sao em chưa tới trường, chị thấy xe em ở dưới bãi mà.
– Giọng chị Thư Kỳ lanh lảnh truyền đến.
- Chị, em đang bị bệnh nên chiều hôm qua phải gọi xe ngoài về đây, chị thông báo hai lớp hôm nay em phụ trách giúp em với, em sẽ dạy bù sau.
– Mật Di vội nói.
- Không sao chứ, giờ em đỡ hơn chưa...để chị dẫn mọi người đến thăm em nhé.
– Chị Thư Kỳ hỏi thăm.
- Không sao, mọi người đừng đến, chị giúp em thông báo nha.
– Mật Di nói..
- Được rồi, em cũng tranh thủ ăn uống và nghỉ ngơi nhiều vào, không có em là mấy thằng nhóc nam sinh giãy giụa lên không chịu tập trung đấy.
– Chị Thư Kỳ vừa cười vừa nói đùa.
- Chị đừng có trêu em nữa, để khi nào em đi dạy lại sẽ hậu tạ chị sau nhé.
– Mật Di ngồi xuống ghế sofa, vui vẻ đáp.
- OK em, chị lên lớp đây.
An tâm một chút rồi, Mật Di đặt điện thoại xuống xong mới đưa tay chạm vào mặt để kiểm tra xem có bị thương hay trầy xước gì không.
- Không cần kiểm tra, anh không đánh vào đầu và mặt.