Sau vụ làm loạn ở nhà hàng khách sạn AZUR vì Duệ Khải và Mẫn Hoa, khiến tâm trạng của Mật Di tụt hứng cực kỳ vì chưa được thử các món ăn ở đây.
Tối hôm qua nhờ nhắn tin với chị Thư Kỳ mà biết đang có một bàn trống vào lúc bảy giờ tối, thế là Mật Di liền đặt ngay, lâu rồi không ra ngoài ăn tối cùng chị gái, sẵn có anh em Quân Thụy đi cùng cũng vui hơn, chỉ ít hôm nữa là bọn họ sẽ trở thành đại gia đình của nhau.
Ăn tối xong thì ba người kia sẽ về quận Hải Điến, để ngày mai còn tiếp tục công việc, Mật Di thì về căn hộ của cô ở nội thành Bắc Kinh, đắn đo mãi thì Mật Di mới đồng ý để Quân Thụy cầm lái thay cô, hai người kia thì đi xe riêng.
Nhân viên nhà hàng hướng dẫn bốn người đi vào trong khu vực đã đặt trước, không gian vẫn như lần trước, nhưng lần này chắc chắn sẽ không có ồn ào.
Hai người đàn ông kéo ghế để phụ nữ ngồi xuống trước, nhân viên phục vụ vội đặt thực đơn lên bàn xong đứng lùi một bước, chờ khách hàng gọi món.
Thục Tâm được nhường cho thay mặt mọi người chọn món, vì cả bốn người đều có khẩu vị rất tốt.
- Để xem trong năm nay, số lần được ăn tối cùng Mật Di chắc không quá hai mươi lần...Không thể tin được, chúng ta là chị em đó...!– Chị Thục Tâm nhíu mày nhìn em gái.
- Ai cũng bận rộn mà...chị phải thông cảm cho em chứ...!– Mật Di vội chống chế.
- Thế thì em mau cho ông anh già cỗi này cơ hội đi Mật Di, rồi chúng ta trở thành một nhà, lúc đó không cần nghe Thục Tâm càm ràm nữa.
– Quân Hạo mỉm cười nhìn Thục Tâm rồi quay sang nhìn hai người đối diện.
- Anh chị cũng thật biết tung hứng đấy, sắp thành cá mè một lứa rồi.
– Mật Di khoanh hai tay trước ngực, cười gian nhìn hai người này.
- Thôi, đừng trêu Mật Di nữa, biết đâu tương lai em ấy thành chị dâu của hai người.
Ngồi im lặng từ nãy giờ, nhưng khi Quân Thụy lên tiếng liền làm cả ba người kia trố mắt, Mật Di mặt đỏ bừng không dám nhìn lên, hai người kia thì nhìn nhau cười khúc khích, như hiểu ra vấn đề.
- Nhưng nếu anh và Mật Di về chung một nhà, thì anh cũng trở thành em rể của Thục Tâm thôi, mà em thì là chồng của cô ấy...ha ha.
– Quân Hạo cười đến run cả vai.
- Thôi...thôi...mọi người đừng trêu nữa, Mật Di sắp bốc cháy thành ngọn đuốc lớn vì xấu hổ rồi kìa...!– Thục Tâm nhịn cười chỉ ngón tay về phía em gái.
Đang định gân cổ cãi lại tiếp thì Mật Di suýt chút nữa là ngã khỏi ghế rồi, người đàn ông diện bộ suit đen đắt tiền chậm rãi lướt qua bàn mà cô đang ngồi cũng vừa liếc mắt nhìn đến, chiếc đồng hồ trên tay rất lấp lánh, sau lưng còn hai người đàn ông mặc suit đen khác nhưng phong thái không bằng một góc.
Quân Hạo và Quân Thụy thế mà đột ngột đứng dậy, lần lượt bắt tay với người đàn ông ngạo mạn này.
- Xin chào ngài, thật vinh dự được gặp ở đây, cảm ơn vì sự giúp đỡ của DJI ở các dự án năm sau.
– Quân Thụy tỏ thái độ kính trọng.
- Xin chào ngài, rất vui vì được hợp tác cùng DJI.
– Lần này là Quân Hạo bắt tay.
- Không có gì, tạm biệt.
– Doanh Suyễn nói xong liền cùng hai người thư ký kia rời khỏi AZUR.
Tự nhiên trong lòng thấy bất an, Mật Di không dám ngẩng đầu nhìn đến Doanh Suyễn dù chỉ một giây, nhưng khoan đã, Mật Di chợt nhớ ra là Doanh Suyễn đâu có cấm đoán việc cô thích người khác, nếu giải quyết xong với anh ta thì cô mới nhận lời qua lại với Quân Thụy, đâu có tính là bắt cá hai tay hay một chân đạp hai thuyền, cần gì phải lo lắng như bị bắt gian tại trận.
Lần lượt từng món ăn được nhân viên phục vụ đưa lên, đã ổn định lại cảm xúc nên Mật Di không còn thấy thấp thỏm nữa, cả bốn người vui vẻ ăn tối cùng nhau và trò chuyện về những chuyện đã xảy ra lúc ở Mỹ của hai anh em Quân Thụy.
Đến chín giờ, thì mới rời khỏi nhà hàng, Quân Thụy mở cửa xe bên ghế lái rồi đứng nhìn Mật Di bước vào trong xe, Quân Hạo và Thục Tâm thì đứng chờ ở chỗ chiếc xe kia, cách một khoảng không xa.
- Lần tiếp theo, anh hi vọng sẽ được đến đón em ở tận nhà, đưa em đi những nơi em thích.
– Quân Thụy nhìn cô, khẽ mỉm cười.
- Ừm, nhưng mà đến lúc đó thì còn phải chờ em tống khứ mớ hỗn loạn trước mắt đã, anh mau về đi...!– Mật Di mỉm cười nhìn anh ấy.
- Lái xe cẩn thận nhé, về đến căn hộ thì nhắn tin anh biết, được không? – Quân Thụy thấp giọng nói như đang nài nỉ.
- Ừm, tạm biệt anh...
Sau đó, Quân Thụy đóng cửa xe cho Mật Di, đứng nhìn cô lái xe rời đi xong anh mới quay lại chỗ Quân Hạo đang chờ, cả ba người quay về căn hộ ở Hải Điến để nghỉ ngơi, thuận tiện ngày mai còn đến công ty của Quân Hạo để xử lý công việc.
Vừa dừng xe trước bãi đậu ở trước khu căn hộ, do tầng hầm đã kín các vị trí, Mật Di lấy túi xách rồi đẩy cửa xe bước xuống, còn chưa kịp đóng cửa lại thì đã bị ai đó đứng phía sau chống mạnh bàn tay lên kính xe và đẩy mạnh vào.
Làm giật cả mình, nhưng mùi gỗ mộc thoang thoảng tỏa ra làm Mật Di không cần quay lại nhìn cũng biết là ai, lúc nãy gặp ở nhà hàng là đã thấy chán ghét rồi, bây giờ còn bị tìm đến tận cửa, mục đích chỉ có một.
- Rất vui phải không? – Giọng của Doanh Suyễn trầm và thấp, nếu tức giận thì nghe còn kinh dị hơn.
- Em đâu có làm gì bậy bạ, mọi thứ đều giống với yêu cầu của anh và điều kiện của em, nên đừng có tỏ thái độ.
– Mật Di khóa cửa xe lại xong xoay lưng đi thẳng vào trong chung cư.
Cả hai đi song song, vào thang máy lên tầng mười xong lại mở cửa căn hộ của Mật Di rồi bước vào, đặt túi xách và chìa khóa xe lên kệ tủ ngay lối vào trước, mới cởi đôi giày cao gót ra khỏi chân.
Doanh Suyễn đứng phía sau nhìn dáng người thong thả bước đi vào phòng khách của Mật Di, lại ngồi xuống ghế sofa ôm lấy con mèo vuốt ve.
- Tiểu Mi ngoan thế...mai chị mua tháp mèo mới cho em nhé...loại bốn tầng có đồ chơi...đáng yêu quá đi.
- La Mật Di.
Thôi chết, tự nhiên quên khuấy trong phút chốc rằng Doanh Suyễn vẫn đang ở trong nhà, vội thả Tiểu Mi xuống ngay.
Mật Di liền đứng dậy quay lại gần chỗ anh đang đứng, nhìn biểu cảm như sắp tức giận đó, tự nhiên thấy bản thân cũng có chút không nhìn tới Doanh Suyễn.
- Muốn gì thì cũng chờ em tắm đã, toàn lông mèo trên người...!A...
- Em thích người đàn ông khác?
Không cho Mật Di nói hết lời, Doanh Suyễn liền siết chặt cánh tay của cô rồi cúi đầu hỏi, ánh mắt như sắp đánh người.
- Em thích người khác, nhưng em không làm trái yêu cầu của anh...sao anh lại tức giận??? – Mật Di nhăn mặt ngẩng đầu nhìn anh.
- Vậy tức là em sẵn sàng ngủ với thằng khác? – Doanh Suyễn lại siết mạnh tay cô hơn, nghiến răng hỏi lại.
- Không...Không có...đau quá...buông tay em ra...!– Mật Di đưa tay lên đánh vào bàn tay đang siết chặt kia.
- La Mật Di, em hiện tại đang thuộc sở hữu của anh, đừng để bất kỳ ai chạm vào cơ thể của em, nếu không...!– Doanh Suyễn từ từ thả tay cô ra.
- Nếu không thì sao? – Mật Di ngoan cố hỏi lại.
- Em không muốn biết đâu.
– Doanh Suyễn nói.
Không lần nào gặp Doanh Suyễn mà thấy anh ta hành động nhẹ nhàng, không sổ sàng thì là bạo lực, chắc được mỗi lần ở bờ hồ gần nhà hát là bình thường nhất.
Doanh Suyễn kéo cổ tay Mật Di đẩy vào phòng tắm, thô lỗ cởi hết trang phục của cô, những vết tích bị đánh cũng đã mờ đi rất nhiều, nhưng dấu siết trên cánh tay thì mới vừa xuất hiện.
Tắm chung thì cũng không phải lần đầu, nhưng mà Mật Di thật sự không thích thân mật quá mức thế này, cảm thấy những điều này nên thực hiện với người mình yêu sẽ phù hợp hơn.
Đang nghệch mặt ra suy nghĩ vẩn vơ liền bị Doanh Suyễn lôi về thực tại ngay, cũng xem như còn chút lòng tốt, không để cô ra khỏi phòng tắm trong tình trạng còn đầy nước trên người.
Cánh tay của Doanh Suyễn rất khỏe, một tay cũng đã nhấc bổng được một người phụ nữ trưởng thành, Mật Di cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt của người đang bế mình.
- Anh ngủ với người phụ nữ khác, cũng ngủ với em...tại sao em thì lại không thể làm như anh?
- Sống kiểu động vật như em miêu tả, Doanh Suyễn này không làm được.
– Doanh Suyễn nói.
- Chẳng phải lúc ở Pangu, nếu em không xui xẻo bị anh giữ lại thì chắc chắn anh đã chơi rất vui cùng bốn người kia.
– Mật Di nói tiếp.
- Kiểu giả vờ quật cường như em, anh thấy rất chướng mắt.
Đặt Mật Di ngồi xuống giường trước, Doanh Suyễn mới từ tốn nằm xuống bên cạnh, xong kéo cô ngồi lên thắt lưng của anh.
Mật Di muốn bò xuống thì bị giữ lại, ánh mắt đe dọa cũng xuất hiện, không được rời đi.
- Nếu có một người giống như chị Mẫn Hoa xuất hiện, anh có xem người đó thay thế được không?
- Anh sắp tóm được rồi, lúc đó em sẽ được yên thân.
– Doanh Suyễn cười khẩy.
- Không yêu chị ấy, thì anh hà cớ gì phải gắt gỏng như thế...anh thật sự không yêu chị ấy đâu...!– Mật Di chống hai tay lên lồng ngực của Doanh Suyễn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt anh.
- Im miệng và ngồi lên mặt anh.
– Doanh Suyễn nói một cách rất thản nhiên.
- Anh nói gì thế ???
Cứ tưởng bản thân nghe nhầm hoặc nói nhầm, Mật Di hơi nghiêng đầu nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
Còn Doanh Suyễn thì cười nhếch môi nhìn cô, kéo tay Mật Di về phía anh, làm cho cô ngã nhào theo.
Cái tư thế này thật sự rất biến thái, Mật Di đã có một khái niệm mới trong vốn từ ngữ của bản thân.
Muốn vùng vẫy để thoát khỏi loại kích thích này, nhưng hai bên vai đều bị Doanh Suyễn giữ chặt rồi ghì xuống, Mật Di đưa tay chặn trước miệng để không phải hét lớn.
Cơ thể của Mật Di run rẩy như muốn đổ gục thì Doanh Suyễn mới chịu dừng lại, đẩy nhẹ liền làm cô nằm ngửa ra giường.
- Không chịu nổi sao?
Mật Di chỉ gật gật đầu, thở còn không nổi thì trông mong gì nói thành tiếng, bị Doanh Suyễn chen vào hai chân xong liền động thắt lưng thúc mạnh vào.
Mật Di nhăn mặt vì chưa thích ứng được, ghì chặt hai chân lên người anh trước, lắc đầu ra dấu xin hãy từ từ di chuyển.
Chợt nghe tiếng chuông điện thoại của Mật Di đang reo ở bên ngoài, Doanh Suyễn hơi khựng lại, cúi người ôm lấy cô.
- Ôm chặt anh, nếu không thì ngã gãy cổ.
- Ư...ư...!anh muốn...muốn làm gì...ha...
Mỗi bước chân của Doanh Suyễn như càng đâm sâu vào cơ thể của Mật Di, khiến cô liều mạng ôm ghì hết sức lên cổ và thắt lưng của anh.
Ôm Mật Di bằng một tay, Doanh Suyễn lục tìm điện thoại trong túi xách và nhìn tên người gọi đến.
- Em muốn nghe máy hay là để anh nghe, Mật Di?
- Nghe...nghe cái gì...a...đừng ghì chặt em...!– Mật Di liền rướn người lên cao một chút để dễ thở hơn.
- Quân Thụy gọi em, đàn ông thì nên nói chuyện với đàn ông.
Giật thót tim khi nghe hai chữ này thốt ra từ miệng của Doanh Suyễn, quay đầu nhìn thì thấy anh đang giữ điện thoại, Mật Di vội bám chặt lên cổ Doanh Suyễn bằng một tay, tay còn lại với lấy điện thoại.
Thấy cô muốn tắt máy, Doanh Suyễn liền trực tiếp thúc mạnh thắt lưng hơn vào người của Mật Di.
- Nghe máy, nếu không thì anh sẽ giúp em trả lời.
- Không...Không...ư...ư...đừng...đừng mà...!– Mật Di lắc đầu, thở hổn hển nhìn anh.
- Nhanh, anh mà nghe thì em không chặn được miệng anh đâu, Mật Di...
Tên điên Doanh Suyễn dám nói thì chắc chắn dám làm, Mật Di có suy nghĩ muốn ném bỏ điện thoại thật sự.
Rồi ngày mai mua cái khác, chứ giờ nghe máy thì thế nào cũng bị anh dày vò để chọc phá, nhưng điện thoại này mới mua chưa tròn một năm, giá cũng rất đắt.
Giờ này còn quan tâm giá cả gì chứ, Mật Di liền vung tay ném điện thoại về phía cửa chính, trước con mắt thích thú của Doanh Suyễn.
- Rất giỏi, để anh mua điện thoại khác cho em.
- Em ghét anh thật đấy, Doanh Suyễn.
– Mật Di bực bội nhìn anh.
- Thân dưới em thích anh là được, anh rất rộng lượng.
– Doanh Suyễn ôm Mật Di quay lại phòng ngủ.
- Không thích...Không thích...!a...chậm lại đi...!bỏ em xuống...bỏ em xuống...
Sau khi hét ầm lên một chút, thì chỉ còn lại tiếng thở gấp của Doanh Suyễn cùng tiếng rên rỉ mê hoặc của Mật Di, đang hòa vào nhau, sau cánh cửa của phòng ngủ.
Không phải Mật Di chưa từng nhìn nhận lại con người của Doanh Suyễn, xong mỗi lần như thế thì thứ cô nhận lại được chỉ toàn phẫn nộ từ anh, cũng đôi lần Mật Di tò mò không biết Doanh Suyễn đã đối xử với chị Mẫn Hoa dịu dàng như thế nào khi ở bên cạnh nhau.
Hoặc là nếu chị Mẫn Hoa chấp nhận yêu Doanh Suyễn thì sự nuông chiều này sẽ lớn đến cỡ nào, mà chắc do anh là nam phụ trong chuyện tình của hai người kia, nên phải chịu cảnh không được tình yêu từ nữ chính rồi.
Đã rất cận ngày tổ chức hôn lễ của chị gái, Mật Di phải nói muốn gãy cả lưỡi rằng từ biệt viên ở khu Summer Palace đến biệt thự ở Thông Châu khá xa, ban đêm mà lái xe cũng rất nguy hiểm vì ban ngày trời thường đổ tuyết dày thì Doanh Suyễn mới đồng ý không gặp mặt cô trong ba ngày diễn ra lễ cưới.
Nhưng mà cũng không thể yên ổn được, vì Doanh Suyễn chợt khựng lại khi nhớ đến cái tên Quân Thụy, lại hét ầm lên đe dọa Mật Di không được đụng chạm tay chân hay là gặp riêng để nói chuyện phiếm.
Mà cũng không có ai mặt dày đến độ, cho người theo dõi thì im lặng bí mật đi, Doanh Suyễn thì dõng dạc tuyên bố thừa nhận đã cử người theo sát cô.
Mật Di thật sự đặt rất nhiều dấu chấm hỏi trên đầu khi nhìn Doanh Suyễn, tự nhiên thấy đồng cảm với chị Mẫn Hoa.
Từ sáng sớm, đội nhân viên trang điểm cho cô dâu đã đến biệt thự bằng hai chiếc ô tô bốn chỗ, Mật Di dẫn họ lên phòng của chị Thục Tâm để tiến hành trang điểm phù hợp với lễ phục truyền thống, mẹ Tôn phải tất bật cùng tất cả người giúp việc để điều hành việc bố trí bàn tiệc cho các khách mời thân thiết.
Họ hàng của Mật Di cũng sắp xếp về Bắc Kinh tham dự, còn lại thì sẽ đến tiệc cưới ở Mỹ, chị Thục Tâm và gia đình của Quân Hạo rất thích tổ chức theo nghi thức truyền thống, nên khi vừa thấy khuôn viên biệt thự lúc này đều không kiềm được hạnh phúc vui mừng.
Lúc gia đình chú rể đến, phải làm rất nhiều lễ nghĩa cũng như những trò chơi nhỏ để được gặp cô dâu, Mật Di nhìn theo mà cười không ngừng.
Chị Thục Tâm thật sự rất xinh đẹp, nhưng Mật Di nghĩ bất kỳ cô gái nào cũng trở nên xinh đẹp bội phần khi có thể toàn tâm toàn ý lấy được người đàn ông thật lòng yêu thương mình.